Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Hoàn Nhan Hy Nhất nhìn quân trận ở phía trước, ông ta thúc ngựa nhanh, Hoàn Nhan Đột Thuật ở bên cạnh cũng ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Siêu ở quân trận phía trước, sát ý trong mắt đạt đến đỉnh điểm.

Ky binh Nữ Chân ở phía sau vẻ mặt hung dữ, sát khí um trời, ky binh Nữ Chân lúc này biểu hiện ra chiến ý chưa bao giờ có.

Đối mặt với bước đường cùng, cuối cùng người Nữ Chân cũng biểu hiện ra sự dũng cảm của bọn họ khi khởi binh, đó là khí thế không thể nào địch lại được, dường như đã trở về rồi.

"Giết... Giết..."

Ky binh Nữ Chân hét lớn, nghênh đoán ky binh Bạch Liên quân xông đến, tiếng chém giết đinh óc nhức tai.

Ánh mắt của Hy Nhất và Hoàn Nhan Đột Thuật nhắm vào Giang Triều, hai người bọn họ chuẩn bị hợp lực giết chết Giang Siêu.


Ky binh Bạch Liên thấy ky binh Nữ Chân xông đến, trong mắt cũng dâng lên chiến ý ác liệt, nếu như là quân Viên Triệu thì dưới khí thế như vậy của ky binh Nữ Chân, đoán chừng đã sớm bị đoạt mất khí thế rồi.

Nhưng Bạch Liên quân đã được Giang Siêu thông qua phương pháp luyện binh hiện đại để huấn luyện thì từ sớm đã lột xác rồi.

"Giết... Giết...' Ky binh Bạch Liên hét lên xông lên.

Câu nói kẻ xâm lược Trung Hoa ta, dù xa cũng giết tất của Giang Siêu đã sớm khiến cho máu của họ sôi sục.

Ky binh Nữ Chân bị chém cũng có ky binh Bạch Liên bị chém, nhưng không ai nhát gan lùi lại. Khoảnh khắc hai bên tiếp chiến đã giết đến đỏ mắt.

Trong mắt mọi người chỉ có kẻ thù, chỉ có chiến đấu, chỉ có tiêu diệt kẻ thù ở trước mặt.

Ánh đao giao nhau, máu đỏ phun trào.

Hai bên hoà lẫn vào nhau giống như hai cái máy chỉ biết giết chóc vậy, ky binh Nữ Chân ngã xuống rồi lại bò dậy, lại ngã xuống.

Ky binh Bạch Liên cũng như vậy ngã xuống rồi lại đứng lên, lại ngã xuống thì lại đứng lên, mất đi tay chân, bọn họ lê cơ thể thương nặng dùng miệng cặn hoặc là dùng vũ khí bản thân có thể với tới.

Chiến ý và ý chí của Bạch Liên quân không kém hơn ky binh Nữ Chân, thậm chí về khí thế còn hung mãnh hơn cả người Nữ Chân một chút.


Hai bên đấu nhau gay cấn còn lúc này Giang Siêu với Hoàn Nhan Đột Thuật và Hoàn Nhan Hy Nhất cũng đụng độ nhau, trong chốc lát giữa hai bên là ánh đao giao nhau.

Hy Nhất và Đột Thuật nhấc súng bản về phía Giang Siêu, hai người đâm tay chân của Giang Siêu, bọn họ chỉ muốn để cho Giang Siêu mất đi sức chiến đấu.

Dù sao, chỉ có bắt được Giang Siêu thì bọn họ mới có cơ hội lật ngược, nếu không hôm nay bọn họ sẽ phải ở đây.

Khoảnh khäc hai người đâm về phía Giang Siêu, hản nhảy lên, trường đao đâm về phía súng trường của Hy Nhất đồng thời chân của hẳn đạp ở trên súng trường của Đột Thuật, thân hình cũng xông đến trước mặt Hy Nhất.

Tỉng... Một tiếng giòn giã vang lên, súng trường của Hy. Nhất trong chốc lát bị chém đi đầu súng, cán súng thì ở dưới đao của Giang Siêu, bị chém qua một phái, cả khuôn mặt của ông ta đều lộ ra trước mặt Giang Siêu.

Chiến đao của Giang Siêu đã chém qua rồi, mắt thấy sắp chém trúng Hy Nhất.

Thân hình của Hy Nhất từ chiến ngựa nhảy lên, chặn lại cán súng trường ở trên tay.


Ting, lại lần nữa giao chiến, súng trường của Hy Nhất bị chiến đao của Giang Siêu chém thành hai nữa.

Trường đao mắt thấy đã sắp chém trúng thân hình của ông ta, Hy Nhất nhân cơ hội mượn lực phản chấn lớn mạnh, thân hình bay ngược ra ngoài, ông ta vứt cây súng gấy trên tay đi, từ trên đất nhặt một súng trường bị rơi.

Ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu đang ngồi trên ngựa, trong mắt lọ ra sự ngạc nhiên, Đột Thuật ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn về phía Giang Siêu.

Tuy vừa rồi hẳn ta không đối mặt chính diện với Giang Siêu nhưng súng trường của hẳn ta lại bị một cú đạp của Giang Siêu đạp bay ra khỏi tay, còn hẳn ta xê người ra một cái cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ra tay với Giang Siêu.

Điều khiến hắn ta kinh ngạc nhất chính là hắn ta với Hy Nhất hai người cùng ra tay nhưng lại không có được lợi gì từ chỗ của Giang Siêu.

Vừa rồi Giang Siêu xém chút nữa là bị một chiêu của Giang Siêu giết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận