Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Mắt thấy Ngột Thuật sắp bị chém chết ngay tại trận, trong lòng Ngột Thuật dâng lên một nỗi tuyệt vọng, làm sao. hắn ta có thể ngờ được Giang Siêu lại mạnh đến vậy.

Chiêu thức dùng không trung làm bàn đạp để lấy lực mạnh lại cũng kỳ quái đến cùng cực như vậy.

Hản ta đã không còn sức lực để trốn nữa, cho dù biết rõ một đao này bổ xuống sẽ khiến đầu lìa khỏi thân, nhưng hắn †a căn bản là không thể tránh thoát được một đao này như: Giang Siêu.

Ngay khi Ngột Thuật sắp phải bị chém thì một tướng lĩnh phía dưới nhanh như chớp mắt đánh vào người hắn ta một cái.

Sức lực mạnh tới nỗi lập tức ném bay người Ngột Thuật ra một bên.

Trường đao trên tay Giang Siêu chém hụt ở cổ Ngột Thuật, nhưng sức lực truyền qua mũi đao vẽ một đường trên cổ hẳn ta.

Mà Giang Siêu vẫn đang ngồi trên lưng ngựa chiến, quay người đánh về phía tướng lĩnh Nữ Chân kia, trong lúc gã còn đang kinh ngạc thì đã bị trường đao của Giang Siêu chém vào. cổ.

Trong khi đầu rơi xuống đất thì tất cả cảm xúc trong mắt gã đều là sự khó tin và không cam lòng.

Có lẽ gã không sao. ngờ được đao của Giang Siêu lại lợi hại đến khó tin như vậy.


Ngay khi mọi người ở chung quanh còn đang kinh ngạc, Giang Siêu đã xoay người xông đến bên một tướng lĩnh Nữ Chân khác.

Người nọ nhìn thấy hắn lao tới, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, cuống cuồng cuồng nâng thương lên muốn đánh lại Giang Siêu.

Đáng tiếc là trường thương của gã vừa mới vung lên thì đã bị Giang Siêu huých khuỷu tay đánh bay đi.

Cả người gã vì lực quán tính quá mạnh mà xoay vòng vòng. Trong lúc người gã xoay tròn kia, trường đao của Giang Siêu đã chém đứt cổ gã.

Gã tới tận lúc này còn không thể tin được Giang Siêu có. thể chỉ một nhoáng như thế mà giết chết được chính mình.

Dư lại bốn gã tướng lĩnh Nữ Chân, Hy Nhất và Ngột Thuật trong mắt chỉ còn hoảng sợ, Giang Siêu giờ đây thực sự chẳng khác gì Sát thần nữa rồi.

Những tướng lĩnh giỏi của Nữ Chân cũng chẳng thể đủ để đánh được một hiệp với hẳn.

Trong mắt những người khác ngoại trừ sợ hãi cũng chỉ còn có sợ hãi, lúc này Giang Siêu cảm nhận được trọc khí phát ra ngoài.

Cả cơ thể đều thoải mái vô cùng, thân thể của hẳn giờ phút này cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều.


Tốc độ di chuyển của những tướng lĩnh Nữ Chân trước mắt này rơi vào trong mắt hắn chẳng khác gì ốc sên.

Hẳn nhằm về phía một gã tướng lĩnh Nữ Chân khác, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Giang Siêu chém bay đầu.

Trong khoảnh khắc đầu của tướng lĩnh Nữ Chân thứ ba rơi xuống, ba gã tướng lĩnh Nữ Chân còn dư lại, Hy Nhất và Ngột Thuật đều sợ tới mức lui về sau.

Không còn ai dám đánh Giang Siêu nữa, Hy Nhất và Ngột Thuật siết chặt trường thương trong tay, nhưng không ai dám xuất chiêu.

Mà Giang Siêu lại nhân lúc bọn họ còn đang đứng đờ ra thì tiếp tục nhằm vào một tướng lĩnh Nữ Chân khác, vẫn là một nhát là chết như thế, căn bản là chẳng có cơ hội để chống cự nữa.

Vừa mới nãy Giang Siêu đã đạt tới Hóa cảnh, bất kể là tố chất thân thể hay là thực lực đều tăng vọt lên.

Sao mà những tướng lĩnh Nữ Chân trước mắt này có thể bì nổi.

Trong mắt Giang Siêu, bọn họ chỉ là con kiến, một chiêu là đủ để chém chết, cho dù là Hy Nhất và Ngột Thuật mạnh nhất trong số bọn họ cũng thế.

Nhìn tiếp tục nhắm về phía một gã tướng lĩnh Nữ Chân khác, dư lại Hy Nhất và Ngột Thuật cùng với tướng lĩnh Nữ Chân bốn người đã không còn có ai có dũng khí để đánh tiếp với hẳn.

Nhưng bọn họ lại không hề chạy trốn, dù cho không còn dũng khí đánh tiếp, nhưng bọn họ đã tới tuyệt cảnh, trừ bỏ tiếp tục tiến về phía trước, đã không còn bất kỳ con đường nào có thể đi tiếp được nữa.

Chỉ có đánh thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận