Bên mình vừa bắt đầu tấn công, nhưng cuối cùng còn chưa xông được đến vị trí của quân địch mà đã chết gần một phần năm rồi.
Trận đánh này kỳ lạ đến nỗi bọn họ đều rất hoảng hốt và sợ hãi, trong mắt cũng tràn ngập vẻ khó tin.
Quân Oa nấy còn hừng hực khí thế, giờ bỗng trở nên hỗn loạn.
Đám lính Oa này chỉ dựa vào mỗi lòng dũng cảm và tinh thần võ sĩ đạo tẩy não bọn họ để có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng đứng trước loại vũ khí khủng bố như vũ khí hiện đại, cái chết không rõ nguồn gốc đã khiến lòng dũng cảm và tinh thần võ sĩ đạo của họ sụp đổ.
Phần lớn quân Oa bắt đầu quay người bỏ chạy.
Làm gì còn vẻ đắc ý đòi lao tới giết quân Con Cháu như vừa nãy nữa, bây giờ, bọn họ chỉ hận ba mẹ mình đẻ bọn họ ra ít chân thôi.
Trong cơn hỗn loạn, quân Oa quay người muốn chạy vào trong thành, nhưng đạn pháo đã được nhắm bắn vào bọn họ một cách không thương tiếc.
Đặc biệt là chỗ cổng thành.
Chố đó là thảm nhất, hầu như tất cả lính Oa đều muốn chạy về, nhưng cổng thành to như vậy, thế mà trong lúc hoảng loạn bọn họ đã làm tắc cổng thành.
Còn chỗ trước cổng thành nơi hỏa pháo nã vào chính là chỗ đông lính Oa nhất, một quả pháo rơi xuống là nổ chết mấy chục người. Bốn cổng thành đều như vậy hết.
Hỏa lực vẫn chưa dừng bắn phá, quân Con Cháu cũng bắt đầu đẩy cao đội hình, quân cầm súng trường cũng bắn liên tục, đợi đến khi quân Con Cháu đi tới vị trí cách chân thành mấy chục mét.
Thi thể của lính Oa trải đầy đất, phần lớn quân Oa đều tử vong ở ngoài cửa thành, chỉ có một ít quân Oa là chạy được về, bọn họ cũng nhân cơ hội này đóng cửa thành lại.
Trong mắt quân Oa chỉ còn lại hoảng sợ, bọn họ có cảm giác những quân Con Cháu này giống như thần binh vậy, bọn họ dùng phép thuật kỳ lạ giết đồng bào của họ.
Mặc dù người nước Oa có biết mang máng về tình hình của Hoa Hạ, nhưng bọn họ lại không biết quân Con Cháu có vũ khí hiện đại siêu mạnh. Trong nhận thức của bọn họ.
Cho dù bọn họ biết quân Con Cháu chiến thắng kẻ địch bằng vũ khí kỳ lạ, chắc bọn họ cũng chỉ cho rằng đó là vũ khí sắc bén, hoặc là được người khác thổi phồng trong lúc kể truyện mà thôi.
Nhưng khi bọn họ chính thức gặp quân Con Cháu, bọn họ mới biết mình thiếu hiểu biết.
Vừa mới giao chiến, hai vạn quân Oa được phái ra đã tổn thất hơn một vạn năm nghìn người, chạy thoát chưa đến năm nghìn người.
Mặt Liễu Sinh Nhất Đao tái nhợt, hắn ta sợ hãi nhìn quân Con Cháu đã đến gần cổng thành phía dưới, vẻ sợ hãi trong mắt cũng lên đến cực điểm.
Đánh như này thì sao mà đánh được?
Đến vạt áo của quân Con Cháu cũng chưa chạm vào được, hai vạn người đã chết một vạn năm, chỉ sợ dù bên hắn ta có nhiều người đi chăng nữa, thì cũng chỉ đi nộp mạng thôi.
Cùng lúc đó, trong sáu thành phố bị quân Oa chiếm, các trận chiến cũng diễn ra như vậy, tuy sức sản xuất súng trường của quân Con Cháu hiện giờ vẫn chưa đủ để trang bị cho toàn bộ quân.
Nhưng trang bị cho năm sáu vạn người thì vẫn được.
Thân là đội quân chủ lực đối phó với quân Oa, đương nhiên ai cũng có một khẩu súng trường rồi.
Bốn vạn quân Con Cháu mà Giang Siêu đang chỉ huy, gần như là đội quân mạnh nhất được trang bị vũ khí hiện đại hóa. Mặc dù, so với vũ khí hiện đại ở kiếp trước, thì vẫn còn lạc hậu hơn rất nhiều.
Nhưng so với thời phong kiến dùng vũ khí lạnh là chính này thì quân Con Cháu được xưng là thần binh cũng không quá.
Quân Oa ở sáu thành trì còn lại vừa vào trận một cái đã bị đánh cho ngu người, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Có mấy tòa thành có dưới hai vạn quân, còn trực tiếp bỏ thành chạy luôn, lúc tới khí thế hùng hổ, lúc đi thì thảm hại đến cực điểm, còn tổn thất thảm trọng nữa.
Số lính Oa chạy thoát không được một phần mười. Còn bên Giang Siêu, Liễu Sinh Nhất Đao cũng đã có suy nghĩ bỏ chạy, nhưng so với mấy thành khác, hắn ta chỉ có năm nghìn quân để ngăn cản.