Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Khu dân nghèo nổi tiếng là dơ dáy bẩn thỉu, hoàn cảnh rất khắc nghiệt.

NHưng sau khi Giang Siêu hạ mệnh lệnh phải giám thị nguồn nước, nước mà người dân nghèo dùng đúng ra cũng phải không có vấn đề gì chứ.

Cũng không biết vấn đề là ở đâu, theo lý mà nói, đã qua mấy ngày rồi mà các địa phương khác cũng chưa xuất hiện vấn đề, hẳn là bọn họ đã phát hiện kịp thời và ngăn cản được âm mưu quỷ kế của người Oa rồi mới đúng.

Xem ra, muốn tìm được ngọn nguồn của vấn đề thì phải tự đi hỏi ý kiến người trong cuộc mới biết được.

Giang Siêu đứng dậy chuẩn bị đi đến khu dân nghèo xem thử, chuyện này, hắn nhất định phải tự mình tìm hiểu rõ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê

4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

Nhưng khi Giang Siêu vừa chuẩn bị đi ra ngoài đã bị A Sinh ngăn lại.

“Giang đại ca, huynh không thể đi. Để đệ đi hỏi cho, đệ sẽ qua đó... Huynh là xương sống, là trái tim của chúng ta. Nếu như huynh gặp chuyện, vậy chúng ta...”

A Sinh không thể tiếp tục nói được nữa.

Nhưng mắt của cậu cũng đầy quyết tâm.

Suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu chính là không được để cho Giang Siêu gặp chuyện.

Dù chính cậu phải mạo hiểm, cũng không thể để Giang Siêu đi mạo hiểm được.

Khi biết người Oa dùng bệnh truyền nhiễm để hại người, cậu cũng đã biết bệnh truyền nhiễm đáng sợ như thế nào.

Dù thôn Kháo Sơn chưa từng gặp bệnh truyền nhiễm, nhưng cậu đã từng được nghe các cụ già kể rằng khi bệnh †ruyền nhiễm hoành hành, những thôn trấn mắc bệnh gần như không có ai qua khỏi được.

Cậu biết bây giờ đối với Trung Hoa Giang Siêu quan trọng như thế nào.

Đừng nhìn như tất cả các thế lực ở Trung Hoa đều đang quy phục, một khi Giang Siêu gặp chuyện, có lẽ sự thống nhất trước mặt sẽ sụp đổ ngay.

Hơn nữa, người Nữ Chân bị đánh bại chắc chắn sẽ ngóc đầu trở lại trong thời gian ngắn, bọn họ vẫn luôn nhăm nhe tìm cơ hội trả thù mà.


Giang Siêu nhìn A Sinh, hắn nhẹ võ vai A Sinh nói: “A Slnh, đệ đi cũng không có tác dụng, yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận Chỉ cần có biện pháp phòng ngừa cẩn thận, bệnh truyền nhiễm cũng không đáng sợ như thế”

Dù bệnh dịch rất nguy hiểm nhưng cũng không làm khó được một người hiện đại đến từ xã hội hiện đại như Giang Siêu.

Thêm việc hắn là đặc công mạnh nhất, trình độ y học của hắn không biết đi trước thời đại này bao nhiêu năm.

Chỉ cần hắn có thể chẩn đoán ra được người Oa đã lan truyền loại bệnh dịch nào, hắn có tin chắc rằng hắn có thể điều phối ra loại thuốc phòng bệnh và trị bệnh tương ứng.

Từ sau khi hắn để Giang Vân xây dựng phòng thí nghiệm hóa học, với năng lực của phòng thí nghiệm, điều phối ra thuốc trị bệnh tương ứng vẫn trong tầm tay.

“Nhưng mà...” A Sinh nghe vậy, vội vàng mở miệng muốn phản đối. Nhưng Giang Siêu lắc đầu nói với cậu:

“Tin tưởng ta... Nếu đệ không yên tâm, vậy đệ đi cùng ta đi...

A Sinh vốn định nói thêm gì nữa, nhưng đối diện với ánh mắt kiên quyết của Giang Siêu, cậu cũng chỉ có thể chọn thỏa hiệp. Cậu quyết định sẽ cùng Giang Siêu đi quan sát xem sao.

Hai người thay quần áo thường ngày, dẫn theo mấy người chiến sĩ của đoàn cảnh vệ cũng đã đổi quần áo thường ngày đi về phía khu dân nghèo.


Mà khu dân nghèo lúc này đã bị quân Con Cháu phong tỏa, không cho vào, cũng không cho ra.

Những bệnh nhân mắc bệnh cũng đã bị cách ly.

Những người khác cũng bị tách ra mỗi người một nhà.

Tuy nhiên, khi Giang Siêu đi đến đó, ở khu dân nghèo cũng đã có thêm sáu người xuất hiện triệu chứng.

Khi Giang Siêu chạy đến, người trại trưởng trông coi ở đây vội vàng chạy đến, hắn ta báo cáo tình huống hiện tại cho Giang Siêu.

Đồng thời, hắn ta cũng gọi quân y khám bệnh đến.

Quân y dùng vải bông để che miệng và mũi, quân Con Cháu xung quanh cũng đều dùng vải bông che mũi miệng, Giang Siêu và A Sinh cũng tương tự như thê.s


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận