Đây là vật mà Giang Siêu để nhà máy dệt làm suốt đêm để che miệng lại, tạm thời vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu của quân đội, nhưng nếu muốn phát cho cả thành, sợ là không đủ.
Tuy nhiên Giang Siêu cũng đã cho người đi truyền tin cho Diệp Thanh Ảnh.
Vật liệu chữa bệnh liên quan sẽ được sản xuất ra với tốc độ nhanh nhất.
“Tiên sinh, bệnh tình của bệnh nhân rất kì lạ, phát bệnh nhanh, cả người đều hiện rõ triệu chứng trúng độc, thân nhiệt tăng cao, đau đầu, cả người đau nhức, mềm yếu không có sức, thậm chí còn gặp đau đớn khi tiết...”
Vị quân y này kể lại hết tất cả các triệu chứng phát bệnh của bệnh nhân cho Giang Siêu, hầu như tất cả các bệnh nhân đều có triệu chứng như vậy.
Nói cách khác, bọn họ đã gặp một loại bệnh cấp tính.
Nếu không phải Giang Siêu đã nhắc cả thành phải chú ý các bệnh kỳ lạ, có lẽ không có ai để ý đến việc này.
Giang Siêu gật đầu nhẹ với đối phương, nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Hắn muốn đi xem bệnh nhân.
Những người khác muốn ngăn cản nhưng lại bị Giang Siêu cản lại.
Mọi người không còn cách nào, chỉ có thể để Giang Siêu đi vào quan sát bệnh nhân bị cách ly một mình.
Các bệnh nhân đang nằm trên những chiếc giường thô sơ.
Bọn họ nhìn rất đau đớn, thậm chí có người đã hôn mê.
Cửa sổ xung quanh đều thoáng gió, biện pháp hỗ trợ đã được sử dụng đúng cách.
Giang Siêu đi đến trước mặt một người bệnh nhân, sau khi kiểm tra tình trạng của đối phương, Giang Siêu hỏi thăm đối phương: “Gần đây nhất ngươi đã uống nước ở đây?”
Hắn muốn biết nguyên nhân xuất hiện, nguồn nước trong thành hẳn đã được bảo vệ rất tốt mới đúng, nhưng vẫn xuất hiện ca bệnh.
Điều này làm hắn rất không yên tâm. Cũng không biết là nguồn nước ở đâu đã xuất hiện vấn đề.
Bệnh nhân ở trên giường nghe vậy, yếu ớt nói với Giang Siêu: “Bẩm đại nhân... Chúng ta đều trồng trọt ở ngoài thành, vì khát nên chúng ta đã uống nước ở cái giếng bên cạnh cánh đồng”
Sau khi bệnh nhân trả lời, quân y ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Tiên sinh, ta đã hỏi qua mấy người bệnh nhân rồi. Tất cả bệnh nhân đều uống nước ở một cái giếng bên cạnh đồng ruộng của thị trấn, hẳn vấn đề từ đó mà ra...”
Nghe thấy vậy, Giang Siêu cay mày. Hăn chỉ nghĩ đến nguồn nước ở trong thành và các thôn khác mà lại quên đi nguồn nước hẻo lánh ở bên cạnh cánh đồng như thế này rồi.
Nếu như người Oa thật sự muốn gây chuyện, dù có phòng thế nào cũng không có tác dụng.
Bây giờ hắn chỉ có thể tìm được loại thuốc trị bệnh có thể dứt điểm bệnh dịch mà thôi.
Những triệu chứng của các bệnh nhân ở trước mặt chắc hẳn là bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp.
Loại bệnh dịch này có tốc độ lây lan rất nhanh, khả năng phòng ngừa rất thấp.
Tuy nhiên, mật độ của người cổ đại cũng không tính là dày đặc.
Chỉ cần chống dịch đúng cách thì có thể chấm dứt được bệnh dịch này trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng Giang Siêu chỉ sợ là nếu như loại bệnh truyền nhiễm này giống với hai căn bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp nguy hiểm nhất ở kiếp trước, chỉ sợ, chỉ cân không cẩn thận chút thôi thì cả Trung Hoa sẽ tuyệt chủng.
Dù trước kia có điều kiện chữa bệnh hiện đại như thế mà tỉ lệ tử vong vẫn cực kỳ cao, đừng có nói đến điều kiện chữa bệnh và các loại thuốc của thời cổ đại bây giờ.
Giang Siêu quyết định đầu tiên phải dùng thử kháng sinh để trị liệu.
Vì gần đây Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo bị cảm nên loại thuốc này ngược lại Giang Siêu sản xuất cũng không ít.
Giang Siêu nghĩ mà thấy sợ.
Ở cái thời cổ đại này, chỉ cần một trận cảm vặt cũng có thể lấy đi tính mạng của con người.
Trừ thuốc kháng sinh, Giang Siêu quyết định lại nghiên cứu một số loại thuốc mới.
Trong trí nhớ của hắn có không ít loại thuốc chuyên trị những bệnh như thế này.
Dù sao, hắn là người đến từ thời đại y thuật phát triển, lúc đó mọi người đã hai lần chiến thắng được bệnh truyền nhiễm về đường hô hấp, những loại thuốc liên quan vẫn phải có.
Chỉ là, bây giờ Giang Siêu không có khoa học kỹ thuật đi theo, chỉ còn lại trí nhớ mà thôi. Nhưng như vậy cũng đủ rồi.