Trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi, thế nhưng rõ ràng là ông ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Siêu nhìn đối phương, không nói thêm gì nữa, mặc dù lời nói của người trước mặt khiến hắn rất tức giận, nhưng Giang Siêu biết người này không nghĩ như vậy.
Như lời ông ta nói, ông ta ban đầu có thể nghĩ rằng hắn sẽ tàn nhãn giết tất cả những người này để ngăn chặn và kiểm soát dịch bệnh.
Dù sao thì đem dân chúng nhốt lại, bọn họ không suy nghĩ vẩn vơ mới là lạ.
Hơn nữa, nhìn thấy sự tàn nhẫn của Giang Siêu đối với người Oa, trong lòng ông ta không thể không sợ hãi.
Nếu như vừa rồi Giang Siêu thực sự nói sẽ dùng vũ lực trấn áp, người này nhất định sẽ dùng hết sức để thuyết phục hắn.
"Đứng lên đi, chuyện này ta tự mình xử lý!"
Giang Siêu đi tới vỗ vai thành chủ Dũng Thành, đỡ ông ta đứng dậy.
Thành chủ Dũng Thành nghe được lời này, sắc mặt sửng sốt, trong lòng đối với Giang Siêu thêm một chút kính trọng.
Giang Siêu vậy mà không xử phạt ông ta, ông ta rất là kinh ngạc, nhưng cũng có một chút vui mừng.
Ít nhất, Giang Siêu dường như không quá tàn nhãn và ra tay giết hại người Hoa Hạ.
Nếu dựa theo cách Giang Siêu đối xử với người Oa thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
Tuy nhiên, nghe Giang Siêu nói muốn tự mình xử lý chuyện này, ông ta không khỏi có chút bất an.
Không chỉ bởi vì nơi đó là khu vực xảy ra thiên tai trâm trọng nhất, Giang Siêu đến đó có thể sẽ rất nguy hiểm, mà quan trọng hơn là lỡ như Giang Siêu không khống chế được tình hình, thật sự để cho quân Con Cháu đến trấn áp mấy kẻ quấy rối, sợ là sẽ thêm phiền toái.
Nhưng Giang Siêu không cho ông ta cơ hội mở miệng nói chuyện đã xoay người đi ra ngoài, mấy tướng lĩnh ở bên cạnh cũng nhanh chóng đi theo Giang Siêu ra ngoài.
A Sinh đi bên cạnh Giang Siêu, trong mắt toàn vẻ lo lắng nói với Giang Siêu: "Đại ca, hay là để đệ xử lý chuyện này đi! Huynh ở đây chờ tin tức của đệ..."
Ở thôn Bồ Hà có rất nhiều bệnh nhân cách ly, mặc dù hầu hết bệnh nhân đã được cách ly nhờ các biện pháp thích hợp, nhưng ai biết trong số họ có người bệnh hay không.
Hơn nữa nếu đám dân chúng đó gây rắc rối và làm Giang Siêu bị thương, sợ là sẽ rất phiền phức.
Giang Siêu nghe vậy lắc đầu, chuyện này hắn tự mình xử lý thì tốt hơn, để người khác xử lý, lỡ đâu mọi chuyện diễn biến vượt quá tầm kiểm soát cũng không phải là chuyện tốt.
A Sinh không còn cách nào khác đành phải đi theo Giang Siêu, các tướng đi theo hắn cũng chỉ có thể theo sau.
Chẳng mất bao lâu, mọi người đã cưỡi ngựa đến thôn Bồ Hà, thôn trấn trước mặt bọn họ không lớn cũng không nhỏ.
Khu vực xung quanh bị hàng rào gỗ chặn lại.
Hơn năm mươi nghìn người dân bị cô lập trong trấn, và cuộc sống hàng ngày của người dân do các quan chức cũng bị cách ly trong đó phụ trách.
Tất cả vật tư đều được tiếp viện từ bên ngoài vào.
Hiện tại tất cả các nhu yếu phẩm hàng ngày đều là miễn phí và đều do chính phủ Hoa Hạ trợ cấp.
Giang Siêu đi tới trước cửa ra vào bên trong trấn, nhìn thấy gần một ngàn người tụ tập trước mặt, bọn họ ăn mặc rách rưới.
Thoạt nhìn, đều là những người dân nghèo trong thị trấn.
Một thanh niên cầm đầu đang đứng đó hô to.
"Thả chúng tôi ra, nếu không thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ chết đói. Chẳng lẽ các người thật sự muốn giết chúng tôi sao? Giang tiên sinh không phải là cứu những người nghèo chúng tôi thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng sao? Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?..."
Cùng với tiếng hô lớn của thanh niên này, những người xung quanh cũng hét to lên, trong mắt họ tràn đầy sự tức giận.
Giang Siêu thấy vậy cau mày, hắn tiến lại gần, lúc này, tiểu đoàn trưởng quân Con Cháu đang canh giữ ở đây nhìn thấy Giang Siêu tới đây, vội vàng chạy lại.