“Tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
Vẻ mặt anh ta thập phần cung kính và lo lắng.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đòi ra ngoài!?"
Giang Siêu hỏi tiểu đoàn trưởng.
Người này nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, liếc nhìn thành chủ Dũng Thành đứng bên cạnh Giang Siêu, rồi lại nhìn Giang Siêu, cuối cùng anh ta ấp a ấp úng, nói:
“Những người này nói rằng chúng ta nhốt bọn họ bên trong trấn, không cho bọn họ đi ra ngoài, cũng không cung cấp lương thực cho bọn họ, cũng không cho họ làm việc kiếm tiền, cuộc sống của bọn họ không được đảm bảo.
Bọn họ muốn chúng ta mở cửa, thả bọn họ ra ngoài làm công kiếm tiền!"
Giang Siêu nghe thế càng nhíu chặt mày.
Bởi vì tình hình dịch bệnh nên hắn đã điều động rất nhiều lương thực và nhu yếu phẩm từ trong nhà họ Lục đến đây.
Trong những năm gần đây, nhờ việc thúc đẩy mở rộng trồng lúa lai và phát triển công nghệ nhà kính, vấn đề lương thực đã có thể đáp ứng được nhu cầu trong những đợt thiên tai nghiêm trọng.
Nhiều lương thực và vật tư được gửi đến như vậy, cho dù bên trong có năm trăm nghìn người nhất định cũng có thể đáp ứng đầy đủ, tại sao những người nghèo này lại không có lương thực?
Thấy Giang Siêu cau mày, tiểu đoàn trưởng vội vàng nói: “Vật tư đã được đưa đến theo yêu cầu của ngài, nhưng người phân phối vật tư lại là trưởng trấn Bồ Hà, ông ta chịu trách nhiệm cụ thể về việc phân phối vật tư... Vì lý do gì lại xuất hiện tình huống như này, ta cũng không biết...”
Cuối câu, tiểu đoàn trưởng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Bởi vì yêu cầu cách ly của Giang Siêu là chỉ được vào không được đi ra, quân Con Cháu bọn họ có trách nhiệm canh giữ nơi này.
Bọn họ căn bản không thể đi vào, một khi đã vào trấn thì không thể đi ra, đương nhiên không thể tự mình phân phát vật †ư.
Nghe đối phương nói như vậy, Giang Siêu lập tức hiểu ra vấn đề, vật tư đã được đưa vào, nhưng có lẽ là người phụ trách việc này đã động tay động chân, giở trò gian dối.
Rất nhiều người nghèo không được phân phát đồ ăn, nhu yếu phẩm, chỉ có thể nói là những đồ tiếp tế này đã bị bọn chúng chiếm đoạt.
Trong lòng Giang Siêu dâng lên một cơn giận dữ, sát ý không ngừng tỏa ra xung quanh. Hắn không thể ngờ rằng trong thời điểm gian nan như này, vẫn có kẻ muốn tham ô chiếm của công làm giàu cho mình.
Hắn quay đầu nhìn về phía thành chủ Dũng Thành đứng phía sau, người đàn ông này tên là Lưu Thúc Bình, người này coi như cũng có năng lực, ông ta vốn là quan dưới quyền tri phủ Minh Châu.
Bởi vì năng lực xuất chúng của ông ta nên lúc đó vì thiếu nhân tài trầm trọng bộ tổ chức đã giữ ông ta lại.
Tiểu đoàn trưởng quân Con Cháu vừa quay đầu nhìn người này, khẳng định không phải là không có mục đích, trong này nhất định có ẩn ý gì đó.
Thấy Giang Siêu đang nhìn mình, sắc mặt Lưu Thúc Bình lập tức thay đổi, cấp tốc quỳ xuống, ông ta cúi người cung kính nói với Giang Siêu:
“Tiên sinh, trấn trưởng thôn Bồ Hà là cháu trai họ hàng xa nhà họ Lưu của tôi. Chẳng qua mấy chục năm rồi chúng tôi không gặp mặt nhau.
Kể từ khi tôi làm quan tới nay, tôi đã cắt đứt tất cả liên quan với họ hàng trong nhà. Tôi cũng sợ người nhà sẽ ỷ vào thanh thế của tôi mà làm săng bậy, lấy đó mà ức hiếp người khác ”.
Nói đến đây, giọng điệu của ông ta thay đổi: "Tiên sinh, nếu thực sự chuyện này là do kẻ khốn nạn kia làm ra, Lưu Thúc Bình tôi nhất định sẽ đích thân áp giải ông ta đến trước mặt ngài thỉnh tội."
Giang Siêu nghe vậy nhàn nhạt nhìn Lưu Thúc Bình, từ lý lịch của đối phương quả nhiên đúng như lời ông ta nói, từ khi trở thành quan chức đến nay, đã hơn hai mươi năm ông ta không có bất kỳ liên lạc nào với họ hàng.
Mấy người trong gia tộc ông ta nhiều lần tìm tới cửa thăm hỏi nhưng đều bị ông ta từ chối.
Ngoài những người thân trong gia đình như bố mẹ, anh em trong nhà là thân thuộc, còn những người khác trong dòng họ ông ta không liên lạc với ai.
Nhà họ Lưu ở Dũng Thành cũng được coi là một gia tộc lớn, ông ta làm vậy là vì sợ gia tộc sẽ dựa vào quyền thế của mình mà làm điều ác khắp nơi.
Dù sao thì trước đây nhà họ Lưu cũng đã nuôi dạy ra một số người làm quan lớn, ở Dũng Thành hầu như mọi người đều biết rằng một số người trong nhà họ Lưu rất hung ác.