“Không cần, ta, ta sẽ tự mình điều tra chuyện này, ngươi đi theo ta...”
Giang Siêu võ vai hắn, đứng dậy bước lên phía trước.
Lúc này, doanh trưởng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, vội vàng căng thẳng nói với Giang Siêu: “Tiên sinh, không được... nơi này... chỉ có thể vào... không thể ra... ngươi...”
Ngay khi nói ra lời này, doanh trưởng cũng đồng thời ngăn ở phía trước Giang Siêu, gương mặt vô cùng khó xử.
Trách nhiệm của hắn là tuân thủ mệnh lệnh, cho dù Giang Siêu là vị thủ lĩnh tinh thần chống đỡ toàn bộ Hoa Hạ, mệnh lệnh mà hắn nhận được là không cho bất cứ ai đi vào bên trong.
Giang Siêu nghe vậy bèn cười nói với hắn: “Yên tâm, ta sẽ tuân thủ quy định, đã đi vào, ta tạm thời chưa nghĩ tới việc đi ra, các ngươi cứ đợi ta ở đây đi, ta... sẽ cùng những người này chiến thắng dịch bệnh lần này...”
Nói tới đây, hắn nhìn sang A Sinh nói: “A Sinh, phái vài người tới những điểm cách ly khác, kiểm tra cho kỹ xem có phát hiện ra người nào tham ô lương thực cứu tế của bách tính hay không, nếu có, chắc chăn phải trừng phạt thật nặng... Ngươi không cần tự mình đi làm chuyện này, tìm vài người tin tưởng đi là được..."
A Sinh nghe vậy, vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhưng cậu vẫn vô cùng lo lắng nhìn về phía Giang Siêu.
Nếu khi Giang Siêu bị nhốt trong khu cách ly, lỡ hắn không may xảy ra chuyện gì, vậy thì phải làm sao?
Tuy nhiên, hiện giờ, không có việc gì quan trọng hơn việc tiêu trừ dịch bệnh.
Bọn giặc Oa đã bị tiêu diệt. bọn họ vốn chuẩn bị trở về Ninh châu phủ.
May mà bọn họ vẫn chưa đi, nếu như bọn thật sự rời đi, chỉ sợ việc bên này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Chính quyền vừa mới thành lập không thể xảy ra sai sót được.
Mấy tướng lĩnh Dạ Lang Tộc ở bên cạnh há miệng ra định nói gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giang Siêu, bọn họ chỉ có thể im lặng.
Vị tướng lĩnh Đông Ly tộc có quân hàm cao nhất trong đó vội vàng cho người điều một vạn quân Con Cháu trong số ba vạn quân đang đóng binh ở Dũng Thành tới bảo vệ Giang Siêu.
Nhưng Giang Siêu chỉ đưa Lưu Thúc Bình tiến vào trấn Bồ Hà ở trước mặt, hắn nhìn những bách tính đang ngăn cản ở phía trước, cau mày lại.
Hắn đã đeo khẩu trang che mặt lại, nhưng những bách tính phía trước, không một ai đeo khẩu trang cả.
Mấy ngày trước, Ninh châu phủ đã đưa năm mươi vạn chiếc khẩu trang tới đây.
Ít nhất mười vạn chiếc khẩu trang được đưa tới trấn Bồ Hà này. Sau khi giặt sạch, loại khẩu trang này có thể tiếp tục sử dụng lại.
Nhưng tại sao những bách tính ở trước mặt này đều không đeo khẩu trang?
Trên mặt đa số mọi người chỉ đeo một tấm vải rách, một số ít còn dùng tay che mũi miệng lại.
Xem ra, bọn họ cũng vẫn biết giải pháp phòng dịch, nếu như có khẩu trang, chắc chắn bọn họ sẽ đeo.
Những bách tính đang kích động ở phía trước thấy Giang Siêu đi tới liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt kỳ lạ nhìn sang Giang Siêu.
Sự căng thẳng trên gương mặt quân Con Cháu đang đối đầu với bách tính rõ ràng cũng được buông lỏng hơn nhiều.
Mọi người cung kính nhìn sang Giang Siêu, dường như đều bảo vệ hắn ở chính giữa.
Giang Siêu vội vàng để doanh trưởng ở đây lấy khẩu trang ra phát cho bách tính.
Ở kiếp trước của Giang Siêu, loại khẩu trang kiểu mới này có thể nói răng ở đâu cũng có.
Nhưng ở thời đại này, mãi tới khi Giang Siêu đưa ra hàng mẫu, các xưởng dệt ở Ninh Châu phủ mới tăng ca, tăng giờ chế tạo ra chúng.
Mặc dù công nghệ vẫn còn thô sơ, nhưng chức năng bảo vệ chắc chắn vẫn có thể.
Sau khi khẩu trang được đưa tới, Giang Siêu tự mình đưa khẩu trang tới trước mặt các bách tính.
Tất cả bách tính thấy Giang Siêu đi tới đều tự giác lùi về phía sau, bàn tay đang che miệng không tự giác được càng chặt hơn.
bọn họ rõ ràng sợ bản thân nhiễm bệnh, có khả năng sẽ lây cho Giang Siêu.
Cho dù Giang Siêu đã đeo khẩu trang, nhưng những người này vẫn làm như vậy theo bản năng.