Có thể thấy được, ý thức của những người này vẫn rất tốt.
Thực ra, ý thức của mỗi người không liên quan tới trình độ giáo dục, hay bọn họ có tiền, có thể ra sao.
Xét về ý thức cá nhân, có đôi khi, một người ăn mặc lộng lẫy, trong miệng toàn là nhân nghĩa, đạo đức còn không bằng những người cùng khổ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
“Mọi người chia nhau những chiếc khẩu trang này, ngoài ra, ta đã biết chuyện các ngươi nói.
Ta sẽ tự mình giải quyết chuyện này.
Ta sẽ cho các ngươi từng câu trả lời thỏa đáng.”
Giang Siêu nói với bách tính ở phía trước, hắn biết những bách tính này trông có vẻ muốn xông khỏi khu cách ly, nhưng thực tế chẳng qua bọn họ cũng là bị ép tới không còn cách nào, muốn tới tìm công bằng mà thôi.
Nếu như bọn họ thật sự muốn xông khỏi khu cách ly thì đã xông ra từ lâu rồi, cũng không đợi tới tận bây giờ chỉ để đối đầu với quân Con Cháu.
“Vị đại nhân này, ngài là... "
Lúc này, người thanh niên dẫn đầu nghi ngờ nhìn Giang Siêu.
“Ngươi không cần để ý ta là ai, dù gì ta cũng sẽ làm chủ chuyện này cho các ngươi...
Giang Siêu gật đầu nói với thanh niên kio.
Thanh niên nghe vậy liền nhìn sang Giang Siêu, rồi lại nhìn về đám quan viên và tướng lĩnh ở sau lưng Giang Siêu, vội vàng quỳ xuống dưới đất.
“Đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta, nếu như ngài không làm chủ cho chúng ta, những bách tính chúng ta sẽ thật sự bị chết đói.”
Giang Siêu nghe vậy liền bước lên kéo người nọ dậy. Hắn lệnh cho đội hộ vệ thủ hạ phát khẩu trang cho các bách tính.
“Các vị, mọi người hãy tản ra trước đi, ta sẽ cho người đưa lương thực tới cho các ngươi...” Giang Siêu vỗ vai của người thanh niên kia.
Sau đó, hắn lại để doanh trưởng mang lương thực, rau và cả thịt cá tới cho bách tính ở đây. Sau khi phân phát cho bách tính xong thì để mọi người rời đi.
Giang Siêu đưa sáu hộ vệ đã đổi sang thường phục đi vào trong trấn Bồ Hà. Vừa mới đi chưa được bao xa, hắn liền nhìn thấy ở xa xa phía trước có một người đang chờ trên cầu.
Đó chính là thanh niên thủ lĩnh lúc trước, hắn rõ ràng vẫn chưa rời đi.
Thấy Giang Siêu đi tới, người nọ vội vàng chạy tới, hắn lại quỳ xuống nói với Giang Siêu: “Đại nhân, ngài không quen thuộc trấn Bồ Hà, tiểu nhân sẽ dẫn đường cho ngài.”
Giang Siêu nghe vậy liền gật đầu.
Lưu Thúc Bình bên cạnh hắn vốn có thể dẫn đường, có lẽ người này càng quen thuộc với nơi này hơn.
Thế nhưng ngẫm lại, so với người đã sinh ra và lớn lên ở trấn Bồ Hà này, Lưu Thúc Bình chắc chắc không bằng đối phương được, vì thế hắn liền đồng ý.
Hơn nữa, Giang Siêu cũng muốn nghe được vài chuyện xảy ra ở trấn Bồ Hà từ lời của người trước mặt. Hắn muốn biết rốt cuộc nhưng vật tư kia đã đi đâu?
Giang Siêu liền hỏi thăm người nọ.
Người đó vội vàng bẩm báo tên tuổi của mình với Giang Siêu. Hắn tên là Lý Nhị Ngưu, vốn là tuần tra của trấn Bồ Hà.
Cái gọi là tuần tra cũng không khác bổ khoái là bao.
Hắn phụ trách an ninh ở trong trấn, lúc trước, trấn Bồ Hà cũng có nha môn.
Người trấn giữ nơi này được gọi là trấn thủ, cũng chính là Lưu Thông, cháu trai dòng thứ trong gia tộc của Lưu Thúc Bình.
Sau khi dịch bệnh xảy ra, Lưu Thông ỷ bản thân là trấn thù, nên đã tập hợp hết tất cả vật tư vào trong phủ trấn thủ, vật tư của những người giàu có lại càng thêm sung túc.
Tuy nhiên, phần lớn người muốn có vật tư đều sẽ mua lại từ trấn thủ, bách tính nghèo khó cũng giống như vậy.
Chút tiền bạc ít ỏi còn thừa ở trong nhà bách tính đã bị trấn thủ ép khô như thế.
So với những người bệnh, bởi vì có chính quyền chỉ định đội ngũ chữa bệnh tới trị liệu, rõ ràng nhưng người này đáng thương hơn nhiều.