Thậm chí mới đây thôi, trấn thủ còn mặc kệ dân nghèo bị bệnh và không cho phép bọn họ đi trung tâm điều trị của chính phủ.
Rất nhiều người bệnh nặng không được chữa trị, vậy nên có vài người đã chết trong khu nhà nghèo.
Nếu không có thầy thuốc Bảo Khánh Đường chữa bệnh thì chắc là sẽ có nhiều người chết hơn nữa.
Nhưng mà hiện giờ, dược liệu của Bảo Khanh Đường gần như hết sạch rồi.
Đám dân nghèo bị buộc đến đường cùng, đành phải xông ra bên ngoài. Bọn họ mang theo quyết tâm chịu chết xông qua trạm canh gác, thực tế là muốn dùng mạng sống của mình thu hút sự chú ý của chính phủ.
“Sao các ngươi không kiện quan?”
Giang Siêu nhíu mày hỏi sau khi nghe lời kể từ Lý Nhị Ngưu.
“Không phải là bọn ta không muốn kiện quan, mà là bọn ta không thể nào ra ngoài trấn được, lại thêm người của Lưu Thông sẽ canh giữ ở cửa trấn, dù là ai một mình đi ra ngoài đều cũng sẽ bị đánh.”
“Hơn nữa, ta nghe nói chú của hắn là là thành chủ Dũng Thành, cũng là quan phụ mẫu của bọn ta, dù có kiện lên Dũng Thành thì cũng sẽ không có ai phân xử cho bọn ta, có khi còn sẽ mất mạng, vậy nên bọn ta chỉ có thể nhịn đến bây giờ. Lần này... bọn †a...”
Nói đến đây, Lý Nhị Ngưu chợt nghĩ đến gì đó, lập tức câm miệng.
Giang Siêu nghe vậy thì nhìn ông ta, cũng đã hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Bọn họ nhịn lâu lắm rồi, lần này tụ tập nhiều người để xông ra ngoài, chắc chắn là có người bày mưu tính kế, và người bày mưu tính kế cũng rất đúng mực, không để mọi người gây lớn chuyện, bên ngoài có vẻ là âm ï xông ra, thực tế lại không thật sự xông ra, chỉ làm cho có để gây chú ý mà thôi.
Chủ yếu là có nhiều người cùng nhau xông ra thì sẽ không cần phải lo lắng Lưu Thông ngăn cản.
Trước mặt quân Con Cháu, người của phủ trấn thủ cũng sẽ sợ, không dám ra tay với dân chúng.
Người có thể tụ tập dân chúng cùng nhau xông ra, không thể nào là Lý Nhị Ngưu trước mắt.
Ông ta cũng không tệ lắm, nhưng mà trông có vẻ không đủ uy vọng.
Giang Siêu đoán được là ai.
Người có thể làm bá tánh đồng tâm hiệp lực, chắc là vị thây thuốc Bảo Khánh Đường đã cứu bọn họ kia.
Hắn muốn đi gặp vì thầy thuốc kia, một người không chỉ làm việc có chừng mực, mà còn biết lợi dụng dư luận và lực lượng quần chúng để đạt được mục đích.
Nếu không phải chuyện này ầm ï đến trước mặt quân Con Cháu, thì chắc là sẽ không khiến hắn chú ý.
Giang Siêu không hói Lý Nhị Ngưu cho ra lẽ.
Hắn gật đầu với ông ta, rồi bảo ông ta dẫn mình đi một vòng trong trấn.
Cách bọn họ không xa có vài người theo dõi.
Một người nói nhỏ vài câu với một người khác bên cạnh, người nghe nghe xong thì vội vàng bỏ đi.
Bên kia, trong phủ trấn thủ, Lưu Thông đang trái ôm phải ấp hai thị thiếp.
Lúc hắn ta đang đùa giỡn với tiểu thiếp thì có người đột nhiên đến báo: “Đại nhân, đám người gây chuyện bị giải tán, chính phủ đã phát vật tư cho bọn họ.
Ngoài ra, có tám người đi vào thị trấn, dẫn đầu là một người trung niên và một người trẻ tuổi, nhìn mặt ngoài thì có vẻ người trẻ tuổi là người dẫn đầu.”
“Chúng ta có nên... làm chết bọn họ không?” Quản gia nhà họ Lưu đi vào báo tin làm động tác cắt cổ.
Nghe vậy, Lưu Thông lạnh lùng nhìn ông ta, nói với vẻ mặt khinh thường: “Làm cái gì mà làm... Thằng nhãi đi vào chắc là người đến từ phủ Ninh Châu. Dù hắn ta có muốn quản chuyện này thì cũng không dám quản, nhiều lắm là đi vào cho có đi vào thôi.”