“Một thăng hai mươi văn, một đấu hai trắm văn. Khẩu trang hai mươi văn một cái, quần áo một lượng một bộ.
Nếu công tử mua nhiều thì có thể bàn lại giá cả.”
Cho rằng gặp được khách hàng lớn, tiểu nhị mặt mày vui sướng giới thiệu.
Nghe vậy, trong mắt Giang Siêu chợt lóe, một luồng sát khí vô hình lan tràn ra xung quanh.
Một thăng gạo khoảng một kí gạo.
Một kí gạo thế mà lại có giá hai mươi văn.
Nếu đổi thành tiền kiếp trước của Giang Siêu thì hai mươi văn khoảng một trăm tệ.
Số tiền mua một đấu gạo khoảng mười kí gạo của bây giờ, có thể mua được mấy đấu gạo ở kiếp trước.
Đối phương lòng dạ hiểm độc đến mức này, thảo nào bá tánh không sống nổi nữa.
Ngược lại với bên này, bên phủ Ninh Châu là miễn phí cung cấp vật tư.
Tới nơi đây, lại bị đối phương bán ra với giá cao, thật sự là khiến sát ý trong lòng Giang Siêu đạt đến đỉnh điểm.
Sâu mọt!
Giang Siêu tuy răng giận dữ, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Hắn nói với tiểu nhị: “Có phải là các ngươi bán mắc quá rồi không? Các ngươi không sợ có người báo hành động của các ngươi với triều đình hả?”
Giang Siêu vừa dứt lời, tiểu nhị mới vừa mặt mày đầy ý cười nói chuyện với Giang Siêu lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên cực kì khó coi. Hắn ta lạnh lùng nói với Giang Siêu: “Xem ra là ngươi không phải đến đây để mua đồ, mà là đến đây để gây chuyện. Ngươi không xem ở đây là đâu? Nói cho ngươi biết, đây chính là cửa hàng của trấn thủ đại nhân, tất cả các cửa hàng đang mở cửa đều là của trấn thủ đại nhân.”
“Đừng nói là ngươi không có mạng để đi báo quan, cho dù ngươi có mạng để đi, thì ngươi cảm thấy mình có thể báo được hay không, khi mà chú của đại nhân nhà ta chính là thành chủ Dũng Thành? Người đâu... bắt bọn họ, xử lý...”
Tiểu nhị vừa ra lệnh, xung quanh lập tức xuất hiện hơn hai mươi gã đàn ông mặt mày đầy sát khí. Bọn chúng hùng hổ nhìn đám người Giang Siêu.
Thấy vậy, Lưu Thúc Bình thay đổi sắc mặt, lửa giận trong mắt đạt tới đỉnh điểm, định đi lên nói ra thân phận.
Đám người này đúng là không coi ai ra gì, thế mà cứ mở miệng ngậm miệng là giết người.
Có điều, ông ta mới vừa nhích người thì đã bị Giang Siêu kéo lại.
Giang Siêu lắc đầu cười khẽ với ông ta.
Lý Nhị Ngưu thấy cảnh này cũng thay đổi sắc mặt. Ông ta vội vàng đi lên che trước mặt Giang Siêu.
Chỉ là khi đám người kia chuẩn bị ra tay, thì lại thấy sáu tên hộ vệ móc súng lục ra bắn liên tục với hơn hai mươi gã đàn ông trước mắt.
Khi bọn chúng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã chết hết vì bị bắn trúng giữa mày.
Giang Siêu không hề có ý thương hại cái loại chó săn như vậy.
Không biết bọn chúng đã thay Lưu Thông làm bao nhiêu chuyện xấu xa, chắc chắn là dính không ít mạng người.
Nếu đã định xử lý Lưu Thông thì Giang Siêu cũng không định nương tay nữa.
Thấy đám đàn ông bị bắn chết, tiểu nhị sợ tới mức run rẩy cả người.
Giang Siêu lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi đi ra ngoài. Một tên hộ vệ một súng băn chết tiểu nhị.
Giang Siêu dặn dò một tên hộ vệ vài câu.
Hắn ta vội vàng quay người đi.
Sau đó, Giang Siêu nhìn Lý Nhị Ngưu bên cạnh, mỉm cười nói: “Dẫn ta đi xem thử Bảo Khánh Đường mà ngươi nói.”
Bây giờ hắn muốn gặp vị thầy thuốc trong lời Lý Nhị Ngưu.
Ngay lúc nguy hiểm, đối phương lại có thể dốc hết sức lực cứu chữa bá tánh, Giang Siêu không thể không phục nhân phẩm của đối phương.
Nếu có thể thì Giang Siêu hi vọng có thể mượn sức nhân tài như vậy.
Có điều, nghe Giang Siêu nói muốn đi Bảo Khánh Đường, trên mặt Lý Nhị Ngưu hiện lên vẻ do dự và lo lắng.
Ông ta nói với Giang Siêu: “Đại nhân, ngài đi đi thôi, ngài giết người của Lưu Thông, Lưu Thông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngài. Hơn nữa, ngài không đi vào Bảo Khánh Đường được đâu..."