“Tiểu tử, ngươi to gan thật, giết thủ hạ của bổn trấn thủ, lại còn dám ở lại đây.”
Tên mập lạnh lùng nhìn Giang Siêu.
“Lưu Thông, ngươi cũng to gan thận.
Nuốt mất vật tư của triều đình, mưu cầu tư lợi, giờ còn dám gây chuyện nữa, ngươi có mấy cái đầu để chém thế?”
Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông.
Lưu Thúc Bình đứng cạnh nhìn Lưu Thông, cơ thể khẽ run, tức giận đến đỏ mặt.
Ông †a há miệng định quát Lưu Thông, nhưng bị Giang Siêu cản lại.
Hắn muốn xem xem tên Lưu Thông này có thể vênh váo đến mức nào.
Đối diện, Lưu Thông nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường và châm chọc.
“Ngươi nói bổn trấn thủ nuốt vật tư của triều đình, ngươi có chứng cứ không? Hơn nữa, dù cho bổn trấn thủ nuốt vật tư thật đi nữa thì ngươi làm gì được ta! Thúc phụ của bổn trấn thủ là thành chủ Dũng Thành, chỉ điều này thôi, một quan viên nho nhỏ như ngươi thì làm gì được ta chứ?”
“Bây giờ ngươi nên nghĩ xem ngươi còn có thể ra khỏi trấn Bồ Hà này được hay không cái đã đi”
Trong mắt Lưu Thông tràn đầy sát ý, nhưng nói đến đó, giọng hắn ta chợt thay đổi: “Nếu ngươi nghe lời hơn chút, ngoan hơn chút, chưa chắc đã không có cơ hội sống sót.”
Nghe vậy, Giang Siêu nghiền ngẫm nhìn Lưu Thông, người này vừa uy hiếp vừa dụ dỗ hắn đó hả? Dù sao, nếu hắn ta động thủ giết hắn thật thì e là không tiện giải thích.
Đương nhiên, nếu Lưu Thông quả thực mất hết lý trí mà muốn giết hắn, thì chỉ cần tìm bách tính gây chuyện, để mình chét trong cơn nổi loạn rồi giết tất cả bách tính đi là xong.
Hắn ta hoàn toàn có thể gán cái tội đó cho bách tính, nhưng chuyện này hơi phiền toái.
“Ồ... Thế ngươi nói xem ta nên nghe lời thế nào thì có thể sống đây?”
Nghe vậy, Giang Siêu nhìn Lưu Thông đầy quỷ dị.
Hắn vừa dứt lời, gương mặt vốn tràn đầy sát ý của Lưu Thông lộ ra vẻ vui mừng, cũng có chút khinh bỉ.
Hắn ta còn tưởng Giang Siêu là người chính trực bất khuất cơ đấy, không ngờ hắn ta vừa dẫn người tới, tiểu tử này đã sợ rồi.
Lý Nhị Ngưu và Trương Thanh Tỉ ở phía sau nghe Giang Siêu nói vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả hai đều lo lắng cho sự an nguy của Giang Siêu.
Dù sao đi nữa, chọc vào Lưu Thông, có lẽ Giang Siêu khó ra khỏi trấn Bồ Hà.
Bọn họ không thể nào hiểu được, tại sao Giang Siêu lại bị Lưu Thông dọa sợ.
Nghe hắn nói thì hình như đã khuất phục Lưu Thông rồi.
Ánh mắt mấy người nhìn Giang Siêu không khỏi có chút tức giận và khinh bỉ, thậm chí các bách tính xung quanh nhìn hắn cũng đầy tức giận.
Nhưng bọn họ có giận hơn nữa thì đã làm sao chứ, tên Lưu Thông trước mắt này mang tới nhiều người như thế, xử lí mà không tốt, rất có thể tất cả đều phải chết ở đây.
“Tiểu Tử, ngươi rất thức thời. Ngươi muốn sống, cũng đơn giản thôi, chỉ cần giết mấy người, ví dụ như Trương Thanh Ti...
“Đương nhiên, ngươi không muốn giết cũng không sao, ngươi cũng có thể chơi Trương Thanh Tỉ trước mặt mọi người, cái này cũng tính là công lao đầu tiên của ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi đi theo bổn trấn thủ, bổn trấn thủ đảm bảo ngươi sẽ được ăn no uống say.”
Lưu Thông đắc ý nhìn Giang Siêu, lại liếc mắt qua Trương Thanh Ti và bách tính.
Hắn ta vừa nói xong, ánh mắt của Trương Thanh Ti và bách tính đều lộ ra vẻ kinh hoàng và sợ hãi.