Lưu Thông định khiến Giang Siêu giết chết đám bọn họ đây mà, nếu thế Lưu Thông sẽ nắm được điểm yếu của Giang Siêu, đến lúc đó còn không phải Giang Siêu sẽ bị Lưu Thông muốn làm gì thì làm à.
Một khi Giang Siêu bị Lưu Thông thao túng, Lưu Thông còn sợ Giang Siêu gây sự chắc?
Những chuyện ác mà hắn ta làm cũng sẽ được đè xuống.
Lưu Thúc Bình đang đứng sau Giang Siêu, nghe thấy vậy ông ta ngạc nhiên nhìn Lưu Thông, ông ta không ngờ đứa cháu họ hàng xa này của mình lại phát rồ đến mức này.
Ông ta cũng tò mò, Giang Siêu sẽ xử lý tình hình trước mắt như thế nào.
Nhưng mà trong lòng ông ta thấy hoảng sợ nhiều hơn, bởi vì sau chuyện này sợ là nhà họ Lưu của ông ta sẽ tiêu đời mất.
Bản thân ông ta có sống được hay không, cũng còn đang là vấn đề.
Giang Siêu nhìn Lưu Thông đang đắc ý, hắn lạnh lùng nói: "Nếu ta nói không thì sao..."
Hắn vừa dứt lời, Lưu Thông ở đối diện cứng đờ mặt, nét mặt cũng lạnh đi.
"Tên nhóc kia, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu ngươi dám nói một chữ không, ta đảm bảo ngươi sẽ không bước được ra khỏi cái sân này, yên tâm, nếu ngươi chết, ta sẽ tìm cho ngươi một con dê thế mạng phù hợp, sẽ không có ai biết ngươi chết trong tay bản trấn thủ. Ha ha..."
Lưu Thông dứt lời, nét mặt đám Trương Thanh Ti hiện lên vẻ căm phãn.
Làm gì có chuyện bọn họ không nghe ra ý của Lưu Thông chứ.
Hắn ta định giết bọn họ, rồi giá họa cho bọn họ tội danh giết Giang Siêu.
Đến lúc đó, Lưu Thông chẳng những không sao, bọn họ còn phải mang tội danh ám sát mệnh quan triều đình là Giang Siêu đây.
Sau đó chết oan chết uổng.
Đúng vào lúc Lưu Thông đang đắc ý cười to, đám Trương Thanh Ti thì tức giận và tuyệt vọng, lại thấy Giang Siêu nhìn Lưu Thông với vẻ nghiền ngẫm rồi nói: "Thế sao! Ta thì lại nghĩ, ngươi tội ác tày trời, sắp gặp báo ứng, người nào chết
người nào sống, còn chưa chắc đâu!"
Nghe Giang Siêu nói xong, Lưu Thông ở đối diện giật mình, hắn ta không ngờ tên nhóc vừa nấy còn sợ hãi, thế mà lại dám ăn nói với hẳn ta như vầy.
Lế nào hắn không biết, hiện giờ hắn ta đã cử người bao vây chỗ này.
Hộ vệ và đầy tới bên mình toàn là các hảo hán lục lâm được mời về.
Ai nấy đều có thực lực bất phàm, người nào cũng từng giết vài người.
Bọn họ muốn giết hơn một trăm người trong sân này, thì cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Cho dù là những người bệnh đang ở khu cách ly sân sau đằng kia, bọn hắn chỉ cần một mồi lửa là có thể cho bọn họ đi gặp Diêm vương luôn.
"Tiểu tử, ngươi được lắm, nếu ngươi đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy bản trấn thủ sế thành toàn cho ngươi... Người đâu, giết họ cho ta, không để một tên nào sống!"
Lưu Thông phất tay với đám hộ vệ và gia đinh đăng sau, khuôn mặt hung dữ hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Chúng hộ vệ và gia đinh đăng sau nghe thấy vậy, bọn chúng cầm đao mặt hằm hằm lao về phía Giang Siêu và các bách tính, mắt thấy nơi này sắp máu chảy thành sông.
Vẻ mặt đám Trương Thanh Tỉ thay đổi, nàng ta tiến lên chẳn trước người Giang Siêu, rồi lo lảng nói: "Vị đại nhân này, ngươi mau chạy đi từ cửa sau, bọn ta sẽ ngăn bọn chúng thay ngươi."
Trong suy nghĩ của Trương Thanh Ti, Giang Siêu là người của triều đình, chỉ cần hẳn sống, vậy thì những tội ác mà Lưu Thông làm sẽ nhận được báo ứng. Nỗi oan của bọn họ cũng được minh giải.
Chỉ có điều, Giang Siêu thản nhiên nhìn nàng ta, sau đó mỉm cười lắc đầu nói: "Chỉ dựa vào bọn họ thì vẫn chưa làm khó được bọn ta..."
"Lưu Thông to gan, ngươi muốn làm gì hả? Ngươi có biết ngài ấy là ai không..."
Đúng lúc này, cuối cùng Lưu Thúc Bình ở bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, ông ta cũng chắn trước người Giang Siêu rồi nói.
Chỉ có điều, ông ta nói xong, Lưu Thông ở đối diện lại tỏ vẻ coi thường, sau đó hắn ta nhìn sang Lưu Thúc Bình với ánh mắt khinh bỉ rồi nói: "Mặc kệ hẳn là ai, dám không nghe lời ta, thì đều phải chết..."