"Ngươi là... Giang tiên sinh... vua của Hoa Hạ..."
Hẳn ta nhìn Giang Siêu rồi hỏi thử.
"Hừ... bây giờ ngươi lại có một tí mắt nhìn rồi đấy, nhưng tiếc là... bây giờ, không ai cứu được ngươi nữa đâu..."
Lưu Thúc Bình lạnh lùng nhìn Lưu..."
Ông ta vừa dứt lời, Lưu Thông đảo mắt ngất luôn.
Trong lòng hẳn ta thầm hận sao mình lại chọc phải Giang Siêu cơ chứ.
Sớm biết vị đi vào là vua của Hoa Hạ, thì có cho hẳn ta thêm mấy lá gan, hẳn ta cũng không dám ra tay, hẳn ta thật sự không ngờ, vua của Hoa Hạ Giang Siêu lại tự mình mạo hiểm đến khu cách ly.
Còn các bách tính xung quanh nghe thấy vậy thì đều ngơ. ngác nhìn Giang Siêu, nửa ngày vẫn chưa hồi thần, nhất là Trương Thanh Ti.
Nàng ta tưởng mình nhìn nhầm rồi cơ, vị trước mặt đây là người đàn ông đã thống nhất Hoa Hạ, không chỉ đánh bại người Khiết Đan, còn đánh đuổi tộc Nữ Chân, mới đây còn giải quyết cả bọn giặc Oa đến làm hại vùng duyên hải!
Vị trước mặt, không những trẻ tuổi, đầy triển vọng, hơn nữa, y thuật của hắn cũng làm nàng ta bái phục.
Nàng ta không thể tin nổi, Giang Siêu trước mặt chính là vị vua của Hoa Hạ kia.
Trong khi nàng ta đang chấn động kinh ngạc và không thể tin nổi, bách tính xung quanh đã tỉnh táo lại, bọn họ lập tức quỳ xuống, sau đó hô to:
"Tiên sinh vạn tuế, xin tiên sinh hãy làm chủ cho chúng tai"
Giang Siêu nghe vậy, hắn giật mình, nhưng hắn vội vàng đưa tay ra đỡ đám Lý Nhị Ngưu dậy, hắn nghiêm túc nói với mọi người:
Các vị yên tâm, Chuyện này, ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.
Dưới sự cai trị của ta, ta tuyệt đối không cho phép có sự tồn tại của việc chèn ép dân chúng.
Ngoài ra, ta sẽ ở lại cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đến khi chiến thẳng dịch bệnh."
Giang Siêu vừa dứt lời, toàn bộ bách tính đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ vị vua này lại bình dị dễ gần như vậy.
Hơn nữa còn yêu dân như con, vì để cho bách tính có thể yên tâm chiến thẳng dịch bệnh, hẳn còn đích thân tới khu cách ly cùng mọi người.
Phải biết rằng nơi đây đang là chỗ nguy hiểm nhất, một khi bị nhiễm bệnh dịch, thì rất có khả năng sẽ mất mạng, phần lớn quan viên nghe nói có dịch bệnh, đều trốn còn không kịp.
Nào có giống Giang Siêu, hắn còn đích thân đi vào nữa.
Hắn không chỉ làm chủ cho bọn họ diệt trừ kẻ đã gây ra bao nhiêu việc ác là Lưu Thông, hẳn còn cùng mọi người cách ly, phải là người vĩ đại cỡ nào thì mới làm được vậy cơ chứ.
"Tiểu nữ không biết tiên sinh ở đây, thật sự là tội đáng muôn chết, xin tiên sinh thứ tội!"
Trương Thanh Tỉ ở bên cạnh đã tỉnh táo lại, nàng ta lập tức hành lễ lạy Giang Siêu.
Nhưng mà nàng ta vừa lạy thì Giang Siêu đã đỡ nàng ta ngay.
"Trương đại phu không cần đa lễ, lần này ngươi đã làm rất tốt, nếu không có ngươi ở đây, thì không biết nơi này sẽ biến thành cái gì nữa.
Không biết Trương đại phu có hứng thú về Ninh Châu phủ cùng ta không!"
Giang Siêu mỉm cười nhìn Trương Thanh Tỉ rồi nói.
Hăn vừa dứt lời, Trương Thanh Tỉ liền đỏ mặt và xấu hổ.
Trong một lúc, nàng ta không biết mình nên đồng ý hay từ chối nữa.
Dân chúng đứng đó nghe thấy vậy, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Giang Siêu, rồi lại nhìn sang Trương Thanh Ti. Vẻ mặt của mọi người cực kỳ đặc sắc.
Chắc mọi người đang nghĩ, Giang Siêu đã nhìn trúng sắc. đẹp của Trương Thanh Ti rồi, suy cho cùng, Trương Thanh Ti thực sự đẹp đến mức không gì sánh nổi.
Là đàn ông thì chắc đều sẽ bị nàng ta hấp dẫn, nhưng Giang Siêu trực tiếp rủ người như vậy, trông có vẻ hơi vội vàng rồi.