Sáng sớm hôm sau, thanh niên khỏe mạnh trong thôn lại đây tập hợp, thôn phụ và vài người trung niên thiếu niên cũng đi theo.
Hôm qua, lúc trưởng thôn giúp Giang Siêu tìm người, rất nhiều người đều tỏ vẻ nghỉ ngờ, cảm thấy Giang Siêu sẽ không trả tiền.
Bởi vậy có rất nhiều người không tới.
Nhưng mà, những người hôm qua có đi làm lúc về truyền ra là thật sự có tiền, cho nên hôm nay cả thôn chỉ cần có thể đi được đều tới đây.
Giang Siêu giao chuyện nhận người cho trưởng thôn, đưa luôn một xâu tiền đồng cho trưởng thôn, đồng thời dặn dò trưởng thôn những công việc mà đám người kia cần làm.
Một số người đào lò. Một số người làm phôi gạch phôi ngói. Tối hôm qua Giang Siêu đã làm khá nhiều công cụ tương ứng.
Hắn còn tìm các ông từng làm thợ thủ công tới đây dạy làm phôi gạch phôi ngói.
Trong đó có một ông thợ đã từng làm lò nung cho người †a. Chẳng qua ông ấy nung là nung gạch xanh, còn Giang Siêu lại muốn nung gạch đỏ, về mặt cách nung có hơi khác nhau.
Có điều, các nguyên tắc đều tương tự nhau, chỉ cần dạy cái này là có thể suy ra cái kia. Có ông thợ này phụ trách dạy người khác, Giang Siêu không lo không nung ra gạch đỏ ngói đỏ.
Đối với người có sở trường đặc biệt, tiền công đương nhiên là gấp đôi. Ngoại trừ lò nung bên này cần người, thì khai thác đá vôi trên núi và chế tạo xi măng cũng cần người.
Hảẳn phân ra một số người thể lực tốt lên núi khai thác đá vôi và cát thạch anh. Các lò nung dưới núi, trừ lò gạch ra thì còn có một lò khác dùng riêng cho nung xi măng.
Hảẳn còn phái người đi hái bồ kết và hoa tươi. Xà phòng, nước hoa và pha lê mang tính quyết định phương hướng phát triển tương lai của hắn.
Trong thôn có khoảng ba trăm người. Tuy rằng phần lớn đều là già yếu ốm đau trẻ nhỏ, nhưng mà cũng miễn cưỡng có thể đẩy mạnh tiến độ.
Hiện giờ vấn đề lớn nhất vẫn là bọn cướp. Nếu giải quyết không được bọn cướp thì tất cả cũng chỉ là lời nói suông.
Giang Siêu dẫn đội bảo vệ thôn ba mươi ba người đi tới con đường duy nhất vào cổng thôn.
Hắn kiểm tra lại thuốc nổ giấu trong đất và bẫy trong rừng tre, tất cả đều bình thường.
Bên phía sườn đất rất thích hợp để ném đầu gỗ và lăn đá. Giang Siêu nhân lúc bọn cướp chưa tới, sai người chuẩn bị tảng đá và đầu gỗ.
Sắp xếp phần lớn người lên trên sườn đất, vài người qua rừng tre, một người lên đỉnh sườn đất quan sát.
Còn bản thân hẳn thì canh giữ trên đường đi, tự mình châm thuốc nổ.
Đúng như dự đoán, lúc bọn cướp tới đây đã là giữa trưa, người quan sát trên đỉnh sườn đất vội vàng xuống dưới báo tin.
Chờ khoảng mười lăm phút sau, Giang Siêu núp sau bụi cỏ ven đường mới thấy được một đám người đi tới.
Cầm đầu là một gã vạm vỡ có râu, trông hơi dữ tợn, mặt đen như than, cưỡi một con ngựa màu nâu.
Theo sau con ngựa là sáu bảy mươi người. Đi bên cạnh con ngựa chính là Lưu Xuân Hoa.
Từ vẻ mặt thảnh thơi của bọn cướp có thể thấy được bọn họ đều không coi Giang Siêu ra gì.
Sở dĩ dẫn theo nhiều người tới, chắc là vì để tăng thêm khí thế, nhân tiện đánh cướp thôn xóm lần nữa.
Có lẽ đối phương thậm chí còn có suy nghĩ muốn giết sạch thôn.
Đám thanh niên khỏe mạnh núp trên sườn đất đều có vẻ căng thẳng, cơ thể run bần bật.
Mặc dù bọn họ cầm tiền, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý liều mạng với bọn cướp, nhưng mà ít nhiều gì cũng có lo lắng.
Chủ yếu là bọn họ chưa từng chiến đấu với bọn cướp!
Hiện giờ nhìn thấy đám cướp có nhiều người, bọn họ bị dọa sợ cũng dễ hiểu thôi. Mọi người đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt nhau.
Tuy rằng Giang Siêu không thấy được phản ứng của bọn họ, nhưng mà hẳn cũng có thể đoán được đại khái.
Có điều hản đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, nên cũng không quan tâm thôn dân có thể ra tay đánh bọn cướp hay không.
Dù cho bọn họ không ra tay, thì hắn cũng tin răng mình có thể đánh đuổi bọn cướp.
Chờ đến khi bọn cướp sắp đi vào khu vực mai phục, ở cuối con đường xuất hiện hơn mười cô gái mặc áo giáp màu bạc, cầm đầu chính là Tống Ninh Tuyết.
Nhìn thấy đám cướp phía trước, trong mắt nàng lộ vẻ căng thẳng lo lắng.
Không cần nói cũng biết nguyên nhân bọn cướp xuất hiện tại đây, chắc chắn là vì trả thù Giang Siêu, có khả năng cả thôn đều sẽ bị giết chết.
Đây là điều mà Tống Ninh Tuyết không hề mong muốn.
Hơn mười người hộ vệ đấu với sáu bảy mươi tên cướp, bên nàng không hề có ưu thế, thậm chí có khả năng hai bên đều thua thảm thiết.
“Quận chúa, làm sao bây giờ? Chúng ta phải quay về huyện gọi viện binh hả?” Hộ vệ Tống Tiểu Nhã hỏi Tống Ninh Tuyết.
“Không kịp nữa rồi, Tiểu Nhã, em phái người về huyện gọi viện binh, người còn lại xông tới giúp đỡ, tuyệt đối không thể làm đám cướp gây tổn thương đến bá tánh.”
Tống Ninh Tuyết lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tuy rằng hiện giờ các nàng đi lên sẽ làm mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn đám cướp giết sạch thôn, nhất là khi mục tiêu lần này của đám cướp có thể là người mà nàng muốn mượn sức.
Lúc nàng chuẩn bị dẫn người đuổi theo đám cướp, một người đàn ông bước ra từ cuối con đường phía trước.
Hắn trông khoảng mười tám mười chín tuổi, tay cầm ngọn đuốc, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn cướp trước mặt.
Tống Ninh Tuyết lậ nhiên nhìn về phía trước.
tức ghìm cương ngựa, cực kì ngạc
Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người vẫn giữ được bình tĩnh như vậy ở trước mặt đám cướp hung ác.
Hơn nữa, đối phương dường như tầm tuổi nàng. Chẳng lế hẳn chính là Giang Siêu? Trong lòng Tống Ninh Tuyết chợt nảy lên suy nghĩ.
Bên này, Giang Siêu đi tới giữa đường, lạnh nhạt nhìn về phía đám cướp, nói: “Đường do ta mở, cây do ta trồng, nếu muốn đi qua thì phải để lại tiền đi đường!”
Cái gì vậy? Nghe mấy lời này, đám cướp đối diện đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cướp bóc cả đời, không ngờ hôm nay ở đây lại bị người ta cướp ngược lại, người cướp còn chỉ là một thăng nhãi ranh.
Ác Hổ ngồi trên ngựa cũng ngạc nhiên nhìn Giang Siêu. Hẳn ta cảm thấy đầu óc thẳng nhãi trước mắt bị hỏng rồi.
Ngay cả Tống Ninh Tuyết ở nơi xa cũng ngơ ngác một lúc lâu. Người đàn ông này kiêu ngạo thế sao? Dám cướp cả bọn cướp cơ đấy!
“Đại đương gia, hẳn chính là Giang Siêu, kẻ giết tứ đương gia và đàn ông nhà ta, ngài nhất định phải phân xử cho tal”
Giây phút nhìn thấy Giang Siêu, Lưu Xuân Hoa cực kì giận dữ, quay đầu khóc ròng với Ác Hổ ở bên cạnh.
“Nhóc con lá gan không nhỏ nhỉ, giết tứ đương gia núi Mạo Nhân, còn ở đây chờ cướp đường bọn ta, ai cho ngươi lá gan làm vậy?”
Nghe vậy, trong mắt Ác Hổ lập tức nảy lên lửa giận. Hản ta cảm thấy dường như mình bị thằng nhãi trước mắt trêu chọc.
Đã giết tứ đương gia núi Mạo Nhân rồi mà còn dám chờ ở đây cướp đoạt bọn họ.
Không phải trêu chọc thì là gì?
Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao thằng nhãi này chỉ có một mình mà dám chặn đường cướp hẳn ta, có khác gì tự đi tìm chết đâu chứ.
Bên bọn họ có gần bảy mươi người, bảy phần mười sơn trại đều tới đây.
Cho dù một người chỉ chém một đao thì cũng có thể chém thăng nhãi trước mắt thành thịt băm.
Nơi xa, đám người Tống Ninh Tuyết càng thêm ngơ ngác. Tuy rẵng tên Giang Siêu này có lòng can đảm, nhưng có vẻ đầu óc không được tốt cho lắm.
Chẳng lẽ hắn không biết loại hành vi này giống như trứng chọi đá sao?