Thư Sinh Họ Hàn

Phủ Thành Chủ.

“thật không nghĩ tới lần này Mạc Trưởng Lão đích thân tới chủ trì Ưng Điển thật là quý hóa quá..”. Nguyễn Bá Nham mở miệng liền là chính nhân quân tử phong thái, nhưng thâm tâm lại rung động vì nhan sắc của Mạc Hà thật là trớ trêu, liền quay lại nâng nên ly vàng điêu khắc từ tốn nói.

“lần này ta muốn một mình hành động lên không cần đông người đến, vậy phiền Thành Chủ vài hôm vậy..”.

“ta cũng tự tin phần thực lực này, nên Thành Chủ chớ lo..”. Mạc Hà khẽ cười từ người nàng vô hình tạo ra vô cùng cường đại khí thế, khiến trong yến tiệc người vô cùng kinh sợ, nhìn qua là xinh đẹp như thế ngự tỷ nhưng lại là hình người bạo long khủng bố Thiên Lôi Cảnh quả thật đáng sợ, Nguyễn Bá Nham cũng không tự chủ lại dẹp loạn ý nghĩ trong đầu gượng lại nụ cười đáp.

“ta tin tưởng cũng như toàn thể Uông Ninh Thành tin tưởng Mạc Trưởng Lão có phần này năng lực..”.

“đúng vậy,…đúng vậy..”. Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý âm thanh, thực lực nàng bày đó quả thật ai lấy đều không có suy nghĩ gì chỉ mong kéo được quan hệ vậy là tốt rồi.

Ngồi ngay bậc dưới vị trí thứ hai là Hàn Đức, cười khổ một lát vị tỷ tỷ này của hắn quả thật là nói được làm được, đối diện hắn chính là Hoàng Hải Lâu Khách đại tiểu thư Mộng Nguyệt, nàng hơi chú ý nhìn lại thấy một thiếu niên mặc áo vải thô sơ giữa tầng lớp thượng lưu của Uông Ninh Thành thật là thú vị, nhưng Hàn Đức thủy chung chú tâm ăn uống trông rất lập dị nên tạm thời Mộng Nguyệt chưa nhìn rõ mặt, nàng không hỏi cười hỏi…

“không biết vị này là..”.

“nhoàm nhoàm..”. Hàn Đức khẽ để xuống cái đùi của Thiết Lực Ngưu lại uống bát rượu lớn, nhưng mắt vẫn không mở ra từ hắn tỏa mùi hôi bẩn như mấy ngày không tắm, khiến các đại công tử của lục đại gia tộc buông lời chế giễu..


“Thành Chủ Đại Nhân sao lại để một con chó vào như thế này, trông hắn kìa quả thật giống con chó nhà ta mới nuôi haha..”.

“đúng vậy, haha..”.

“nhìn hắn quần áo xem, là vải thô xem ra hôm nay ăn mày cũng được bữa haha…”. Người vừa nói xong liền là Vũ Gia nhị công tử Vũ Tiêu nhìn Hàn Đức ánh mắt khinh bỉ nói, nghe vậy mọi người cũng đồng thời hùa theo vẻ mặt rất sảng khoái a, nhưng có lẽ là hắn lần cuối sảng khoái bạo rồi còn một người đang không nói gì trên kia, Vũ Tiêu lần này gây họa lớn cho Vũ Gia nhưng mà hắn không hề ý thức được điều này.

“Mộng tiểu thư ngươi cũng quá biết nhìn người chứ..”. Vũ Tiêu cười lớn khẽ lắc cái đầu nói.

“ Vũ huynh ngươi cũng quá nặng lời chứ…?~”. Lý Thu Hoài rốt cuộc cũng mở miệng, nàng khẽ che miệng cười hỏi.

“ợ..~”. Hàn Đức cuối cùng cũng no, hắn mấy hôm nay quả thật săn giết Lôi Thú chưa được ăn như thế ngon miệng thức ăn, lại uống bát rượu lớn cái tai khẽ nháy nháy hắn nghe rõ những lời Vũ Tiêu vừa nói, nhưng lại cười nhạt hắn khẽ ngẩng đầu lên rồi nói giọng nói rất tự nhiên và bình thản.

“ngươi là Vũ Tiêu..?”. Âm thanh rất chậm rãi tưởng trừng nhẹ nhàng nhưng làm Mộng Nguyệt không tự chủ được rùng mình lại một cái, hương vị của tử vong rất nồng đậm sát khí như huyết hải tu la cái kia vô tận oán hận, Nguyễn Bá Nham cùng lục đại gia tộc cái kia tộc trưởng trong lòng không khỏi nhảy một cái bọn hắn thấy chính mình đều phải run rẩy khí thế chèn ép rất mạnh, Mạc Hà khẽ cười môi hồng nàng khẽ kéo lên một cái nhìn về nàng đệ đệ thân yêu khẽ tung ra ánh mắt tán thưởng.

“đúng ta chính là Vũ Tiêu, hạ đẳng tiện dân ngươi cả ngan dám vào Phủ Thành Chủ làm loạn..”. Vũ Tiêu vô tư nói hoàn toàn không biết đụng vào đối thủ là ai, tay chỉ Hàn Đức tựa hồ mang hàm khiêu khích ý tứ cũng như miệt thị hàm ý đối với Hàn Đức.


“ngươi có gan cùng ta luận bàn thoáng một cái..”. Hàn Đức buông xuống trong tay chén tửu mắt vẫn không mở giọng nhàn nhạt đáp, chén tửu khẽ rung bằng mắt thường tua lại chầm chậm từ lời nói của Hàn Đức tửu trong chén khẽ rung rung rất nhỏ.

“bản công tử cùng tiện dân như ngươi động thủ quả thật là bẩn tay..”. Vũ Tiêu miệt thị âm thanh khinh bỉ không thèm nhìn Hàn Đức lấy một cái, Uông Ninh Thành cũng là thiên hạ của lũ gắn mác thế gia vọng tộc lộng hành càn quấy đã bao năm nay đều đã quen tính khí ăn sâu vào máu đã lâu nhất thời không thể lại thay đổi.

“tốt thôi..”. Hàn Đức không lấy làm kỳ quái, tay khẽ cầm lấy cái chén lại hưởng thụ mỹ tửu khẽ rung rung bỗng rưng tốc độ nhanh chóng mặt ném ra, chiếc chén bay rất nhanh về phía Vũ Tiêu quỹ đạo tinh chuẩn nhanh đến khó tin, Vũ Tiêu kinh ngạc tiện dân như Hàn Đức lại dám động thủ với hắn tức giận trực tiếp rút kiếm muốn một kiếm đâm thủng chiếc chén kia, Vũ Gia kiếm thuật không thể khinh thường lại nói kiếm tâm đều do con người mà sinh người như Vũ Tiêu làm sao hiểu được kiếm tâm ở đâu.

“cheng..”. Mắt sắp thấy đâm thủng chiếc chén kia thanh kiếm Vũ Tiêu không khỏi dương dương đắc ý, nhưng con ngươi hắn bỗng chốc co rút lại ba phần hắn cảm giác mọi thứ như đang dừng lại rất từ từ tim hắn đập nhanh hơn mức thường hai phần, mồ hôi hắn không tự chủ được đổ ra từng hột lớn, từng tế bào xúc giác của hắn như bị phong bế lại không cảm nhận được gì không nhìn thấy gì ngũ giác bị phong bế với ngoại giới, bằng vào khó tin tình uống hắn nhìn thấy bằng chớp mắt Hàn Đức đã biến mất khỏi vị trí, hắn không khỏi sinh lòng lo lắng hắn luôn cho rằng kiếm pháp mình nhanh hơn lôi nhưng hắn đã sai và càng thêm sai khi Hàn Đức biến mất số mệnh hắn đã định sẵn.

“a…”.

“hồng hộc..!!”.

Nhàn nhạt quang lôi hiện ra Vũ Tiêu đau đớn nhìn lại linh hồn hắn đang run rẩy thật chính là đang run rẩy và hắn đang sợ hãi đó chính là chân thực tử vong, hắn há to mồm liên tiếp thở ra ngụm hơi lớn hơn Vũ Tiêu vừa nhìn thấy lúc hắn đầu rơi xuống rồi mà cảm giác không một tia đau đớn hai mắt hắn trừng lớn không kịp nói một lời nào tuy Hàn Đức không chân chính mở mắt nhưng Vũ Tiêu cảm giác Hàn Đức chính là địa ngục phái tới ác ma quá đáng sợ.


“cái gì không thể nào…?”. Triệu Vô Trọng bỗng giật mình kinh hô nhìn lại vẫn đang ăn uống miếng lớn bát lớn Hàn Đức bộ dáng vui vẻ nhưng Vũ Tiêu thì đang quỳ một chân xuống thở ra từng hơi lớn vẻ mặt vẫn còn kinh sợ mồ hôi ướt nhẹp, bộ dáng chính là không giả được hắn như gặp được chân chính sợ hãi mà sợ hãi nhất chính là tử vong nói cánh khác Vũ Tiêu đã chân chính chết đi một lần, quả thật là khiến Triệu Vô Trọng giật mình thật thông quá suy đoán cùng kiểm tra người lập dị trước mắt hắn chỉ có tối đa Hoàng Lôi Nhất Trọng Thiên còn Vũ Tiêu lại là Ngũ Trọng Thiên Hoàng Lôi Cảnh vậy tại sao Vũ Tiêu còn thất bại nên nhớ mỗi một cảnh giới lại như địa và thượng thiên kéo dài một khoảng cách nếu như vậy, người phía trước mặt hắn vẫn luôn trang bức hay là hắn thật sự khủng khiếp.

“chiếc chén của ta đâu rồi mọi người ai thấy không..?”. Hàn Đức một bộ vô tội nhìn mọi người xung quanh hỏi.

“ngươi…”. Mọi người xung quanh bi phẫn nhất thời không ra lời được, đằng sau Vũ Tiêu chính là một cây cột mạ vàng kim loại nhưng rất cứng lại bị xuyên thủng không thương tiếc, cho thấy tên hình người yêu thú này rất khủng bố và quan trọng hơn lại yêu giả heo ăn thịt hổ.

“tiểu huynh đệ ngươi thật không tầm thường a..”. Nguyễn Bá Nham không khỏi nhìn hướng Hàn Đức nói, hắn cũng cảm nhận một chiêu kia Vũ Tiêu chắc chắn chết rồi, điều này lại khẳng định thiếu niên lập dị này thực lực không hề như trong suy đoán của hắn.

“đa tạ Thành Chủ Đại Nhân đã khen, nhưng chắc rằng Vũ Tiêu công tử chân đều không vững rồi mấy người không đem hắn về để đây chắc đến quần còn không tiểu ra..” Hàn Đức bộ dáng ghét bỏ quay đi bất thình lình chạm mặt Mộng Nguyệt bộ dáng bất tắc dĩ ngước lên lại không nhìn nữa.

“miệng ngươi thật độc mà…phải không Mạc Á Tư..”. Mộng Nguyệt cười khúc khích nói, tay nàng khẽ che miệng nhỏ nhắn anh đào của mình hai mắt sắc bén như đao nhìn Hàn Đức.

Hàn Đức nghe xong cảm thụ một trận hàn khí sốc lên không phải hắn muốn đi đâu a, ai lại lỡ rời xa cô nương xinh đẹp như Mộng Nguyệt đây nhưng lại một phần hắn còn khi thân phận Mạc Á Tư tuyệt đối không thể lộ ra thực lực lại một điều sẽ dẫn đến Hoàng Hải Lâu Khách nghi ngờ với lý do kỳ kinh bát mạch của hắn bị đứt khi rơi xuống từ Tuyệt Lôi Lĩnh mà năm năm đổi lại đây chỉ duy nhất hắn rơi chắc khác chi tự khai mình, nên cứ lấy thận phận thần bí Trận Sư Băng Lão có khi lại dễ sống vài năm.

Khi Mộng Nguyệt nói xong đại gia đều giật mình cảm thụ họ “Mạc” chẳng phải Mạc Hà cũng họ Mạc sao?, bộ dáng đa số đông nhân đều vô cùng đặc sắc rất là kinh điển.

“ây ra Mộng tiểu thư ngươi lại nhận nhầm người rồi, ta tên Á Đặc Hữu chứ Mạc Á Tư tên này hình như thông dụng sao..?”. Hàn Đức lấy tóc che đi khuôn mặt lại giả bộ nói, tóc hắn đem nhuộm lại đen nhưng chắc vài bữa đều giấu không nổi chắc là đặc tính huyết mạch của hắn nên mái tóc bạch đó mới có, những vết sẹo đều bị phủ một tầng da người sống bị lột cẩn thận tý lại khó phát hiện.

“ngươi…đồ khốn nạn ngươi tính không chịu trách nhiệm sao?.”. Mộng Nguyệt tức giận đỏ bừng mặt căm ghét chỉ tay nói.


“chịu trách nhiệm”.

“ba chữ này nữ thần của ta….”.

“đồ khốn ngươi làm gì nữ thần của ta rồi, nếu không ta đem tiểu huynh đệ của ngươi cắt..”.

Vô vàn âm thanh bi phẫn vọng lại khiến Hàn Đức sởn da gà, hắn lại không thèm nhìn Mộng Nguyệt lại đem cái chén lấy xuống quay lại đám người hét lớn.

“để xem ai rụng xuống trước..”.

Bá đạo âm thanh tiến lại khiến đa số nam nhân khẽ lạnh cả người dù sao Vũ Tiêu tinh diệu như thế kiếm pháp còn suýt mất mạng còn bọn hắn chắc không chống nổi một hiệp ngoan ngoãn câm mồm kẹp chặt phần dưới ngoan ngoãn ngồi im.

“đệ đệ, ngươi thật tính phải chịu tránh nhiệm đây..”. Mạc Hà không khỏi cười vui vẻ nói, Hàn Đức nghe xong suýt nghẹn tận cổ bi đát quay lại nước mắt hai hàng.

“tỷ tỷ ngươi chơi ta sao?..”.

Đối thoại của hai người vừa xong đám người được phen kinh diễm, bọn họ bị đả kích quá lớn nhân gia là đệ đệ của Trưởng Lão Nội Viện kia kìa muốn đem hắn đắc tội dây đi vào để kỳ tới Ưng Điển hảo hảo nếm mùi sao, quả thật khiến bọn họ đặc sắc khuôn mặt, Nguyễn Bá Nham lại càng giật mình cũng âm thầm gật đầu tỷ tỷ cường đại vậy bảo sao đệ đệ không có tài, Mộng Nguyệt cũng há to mồm ngạc nhiên đây khác gì bọn họ nhặt được bảo đâu cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận