Thư Sinh Họ Hàn

“Đang…~~~!!”.

“Ngâm..!!~~”. Cuồn cuộn nghẹt thở mùi vị tỏa ra, Hàn Đức đột nhiên biến mất Lý Thu Hoài cảm thấy rất nguy hiểm, tim nàng không khỏi đập nhanh vài phần, đột nhiên nàng cảm thấy hơi lạnh xông tới theo bản năng đặt Tiên Thương trước ngực mình chắn lại, Hàn Đức quỷ thần kinh người tốc độ đột nhiên xuất hiện trong tay hắn Phá Long Quân đột nhiên một đao như phá sơn khí thế khoáng quân hùng, thiên quân vạn mã đều có thể thổi bay khí thế sớm đã đi vào lòng người, hai chủng lưỡng kinh khủng binh khí chạm vào nhau, sóng âm mạnh mẽ lan ra lệnh người phải nhức cả tai thanh âm, Phá Long Quân run lên vì vui sướng giải khai ra sức mạnh của bản thân, Tiên Thương thì hơi run rẩy nó cùng Phá Long Quân run lên vì cộng minh, lực phản chấn khiến tay Lý Thu Hoài run lên vì đau nhức, nàng cảm thấy như cả trái núi nặng cả ngàn cân đặt trên người mình, đầu gối nàng hơi khuỵa xuống,…

“lệnh công tử, thật sự chỉ có Hoàng Lôi Tứ Trọng Thiên thôi sao Mạc Trưởng lão..”. Nguyễn Bá Nham kinh ngạc nhìn Mạc Hà khó tin hỏi, hắn mơ hồ cảm giác được chính mình huyết mạch run rẩy, lục đại gia tộc cường giả và Hoàng Hải Lâu Khách cũng đồng dạng ngạc nhiên nhìn chính giữa sân đại sát tứ phương Hàn Đức..

“đúng vậy, ta còn nguyên bản cho rằng hắn mới đột phá Hoàng Lôi Tam Trọng Thiên không lâu đây, hắn thật làm cho ta bất ngờ..”. Mạc Hà không che giấu nổi ánh mắt tán thưởng nhìn Hàn Đức.

“…”. Nguyễn Bá Nham cùng mọi người ít khi có chung suy nghĩ, trong lòng bọn họ cay đắng gầm thét thật quá bất công.

“ngươi phải chi rất ngạc nhiên, vì sao Tiên Thương trước mặt ta lại yếu ớt như vậy..”. Hàn Đức cười tàn nhẫn nơi tay hắn thú trảo hiện lên rõ ràng, thật nồng đậm mùi huyết khí, khí tức hắn cuồng loạn kéo lên rất nhanh đạt tới Hoàng Lôi Thất Trọng Thiên, hắn thân thể đã vượt xa cùng giai chiến đấu, phản ứng cũng như chiêu thức đã cùng giai vô địch, Hàn Đức thú trảo nắm lấy cổ Lý Thu Hoài nâng lên cảm giác tựa như sát chỉ là cẩu không thèm nhìn một cái, mạnh mẽ sức lực đem nàng ném ra một bên hắn nhìn mọi người lạnh lẽo nơi ánh mắt chỉ còn là Hoàng sắc lôi…

“ta không tin..ta không tin, ngươi phải chết..”. Lý Thu Hoài lòng kiêu hãnh bị đả kích trầm trọng, nàng nắm lấy Tiên Thương căm hận nhìn Hàn Đức, niềm kiêu hãnh của nàng thật là được giá mà, xoay 360 độ Tiên Thương nàng cực nhanh tốc độ như mũi tên lao đi…

“Bá Vương Ám..”. Băng lãnh âm thanh lần nữa phát ra, phảng phất như Lý Thu Hoài có thể đem Hàn Đức một chỗ đêm đóng lên bức tường, Bùi Công Đạt cùng Triệu Lam Ngân đều gấp, hắn bị ăn thiệt thòi ở chiêu này đương nhiên nhớ rõ muốn ra hiệu cho Hàn Đức cẩn thận, nhưng đều không kịp Hàn Đức đối diện một chiêu này thần sắc không tia biến hóa, nâng lên Phá Long Quân hắn không sợ lại một chiêu Càn Cấn Khôn vị đem Tiên Thương bức lui lại, cảm thụ được Tiên Thương biến hóa Lý Thu Hoài kinh sợ nhịn lại cánh tay đau nhức lẩm bẩm nói.

“ngươi là ai?.”.

“lấy mạng ngươi người…”. Hàn Đức lấy vải che lại vết đâm bị Tiên Thương quất chúng phần ngang eo, dù sao Lý Thu Hoài vốn dĩ đều cao hơn hắn rất nhiều cảnh giới, cũng có độ khó nhất định, hắn đột nhiên cười mỉm lạnh lẽo mà nam thần hay làm tay Hàn Đức đan xen lại, ấn pháp nhanh chóng hình thành, hắn giơ hướng Lý Thu Hoài hét to con ngươi Lý Thu Hoài mở to hết cỡ nhìn lại…

“Ma Pháp Mộc Nhân Trận…”.

Lý Thu Hoài khó mà tin nổi, nhìn lại xung quanh từng cái rễ cây đột nhiên trồi lên nó nhanh chóng cấu tạo thành Mộc Nhân được ba đầu, với Lôi Lực khủng bố như Hàn Đức bây giờ chỉ tương đương với Huyền Lôi Cảnh không lo vấn đề Lôi Lực, nếu quá giới hạn hắn sẽ bị Lôi Châu cắn trả bạo thể mà vong, Mộc Nhân bắt đầu đứng dậy tam giác trận hình thành lập, bọn chúng nhanh vào vị trí thân hình đồ sộ 3 m toàn thân đều là cứng cáp cây, hai tay còn là Độc Đằng không cùng Lý Thu Hoài nói nhiều chuyện trực tiếp một đòn bắt chuyện, xé gió âm thanh Độc Đằng xen kẽ lẫn nhau tạo thành tấm lưới muốn đem nàng nhốt lại.

“vù..vù..”.

“vút..!~”.

“vút..!~”. Lý Thu Hoài vừa mới thoát khỏi một dây, lại thêm hai dây Độc Đằng tiến công, nếu chạm vào chúng nàng sẽ nhận kết cục bị tê liệt và thua cuộc, Tiên Thương không ngừng đem Độc Đằng roi mây cắt xuống nhưng, thực vật chung quy giết không hết loại hình quả thật là có ý tứ, rất nhanh chúng phục hồi lại và mạnh mẽ hơn, dày đặc hơn như những xúc tu của hải quái vậy.

“hắn thật khủng khiếp..”. Bùi Công Đạt nằm trên đất muốn đứng dậy nhưng không được một chiêu kia khiến hắn tổn thương gân cốt lại không thể động, chỉ thở dài quan sát thầm than may sao mình không chọn hắn làm đối thủ.

“thật là người sao..”. Triệu Lam Ngân cũng đồng dạng nhìn bằng ánh mắt quái vật đối xử với Hàn Đức.

“xem ra, đồng đội ngươi đã bị khống chế lại rồi ngươi còn muốn đấu sao, kể cả là ta thua nhưng ngươi cũng đồng dạng không thoát khỏi kết cục..”. Bùi Vân Phong nhịn lại thương thế nghiêm trọng của chính mình nhìn Vũ Tiêu bằng ánh mắt đáng thương cười nói.

“câm mồm..”.. Vũ Tiêu nổi giận kiếm pháp lăng diệt muốn đoạt mạng Bùi Vân Phong.

“Bùi Công Đạt, ngươi tôn nghiêm nơi đâu, đường đường là đấng nam nhi đứng lên cho ta..”. Hàn Đức trầm giọng quát uy thế nghiêm nghị, Bùi Công Đạt trọng thương nằm đấy bất tắc dĩ cười đáp.

“ta đã không thể đứng nữa rồi, ta có lỗi với đệ đệ và phụ thân, cho dù ta chữa khỏi đôi tay nhưng bản thân ta không thoát khỏi số mệnh của chính mình ta hận thiên..”. Bùi Công Đạt vùng vẩy trong tuyệt vọng một đòn của Lý Thu Hoài cay độc đem hắn kinh mạch nối với cột sống xả đoạn, thật là trớ trêu a..

“ngươi câm mồm..”.

“nếu ta cho ngươi mượn thanh đao này ngươi có dám đứng lên chiến đấu chân chính vi người mình cần bảo hộ..”. Hàn Đức lập tức đem ý nghĩ yếu đuối của Bùi Công Đạt đem ma diệt, hắn vẫy vẫy tay từ Mộc Nhân tỏa ra ánh sáng màu xanh của sự sống mơn mởn thật là ấp áp nhu hòa ánh quang.

“ta..”. Bùi Công Đạt trầm mặc nói đứt quãng.

“có muốn hay không?.”. Hàn Đức trầm giọng cắt ngang, hắn cử động này thu hút sự chú ý của mọi người…

“muốn..”. Bùi Công Đạt rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn không can tâm hắn muốn chiến đấu bảo vệ những người thân yêu của mình, hắn muốn bảo vệ gia đình này, hắn muốn chiến đấu…

“a…!!~”.

“đứng dậy đi chiến binh của đất mẹ..”. Hàn Đức vẫy tay, vô số rễ cây cắm vào người của Bùi Công Đạt đem hắn đau gần chết, như cả ngàn thanh lợi nhận lỗi thống khổ ấy ai có thể hiểu nổi, ấm áp nhu hòa sức mạnh tỏa ra khiến Bùi Công Đạt dễ chịu, điều khó tin là những rễ cây ấy lại thay hắn kinh mạch nối liền lại với cột sống, Bùi Công Đạt cảm thấy vô cùng dễ chịu hắn hoạt thử tay thấy hơi động, cuối cùng hắn quyết định đứng dậy nhìn Hàn Đức bằng ánh mắt vô cùng biết ơn…

“chiến đấu đi..”. Hàn Đức cười lớn giọng điệu điên cuồng hơn, hắn hơi động Phá Long Quân chĩa thẳng Lý Thu Hoài cười lạnh quát lớn.

p/s: Chào mọi người mình là Hàn Gia Tứ Thiếu các ngươi có thể gọi ta là Hàn Gia, bộ truyện này viết đã gần một năm rồi, ta đã viết đi rồi lại sửa lại rốt cuộc tìm ra con đường riêng của mình, Thư Sinh Họ Hàn đem lại cho các ngươi điềm mới mẻ của hệ thống tiên hiệp, ta nói rồi ta sẽ không bao giờ drop bất kỳ truyện nào mà ta viết, hãy theo dõi đến cùng nào mọi người, chiến đấu cùng ta đi nào.

“ong..ong…!!~”. Bùi Công Đạt trực tiếp cầm lại Cửu Âm, hắn dùng hai ngón tay khẽ gẩy âm thanh cao vút như hóa thành cả trăm mai hoa cùng các nhánh cây từ bốn phía đổ lại đem Vũ Tiêu bao phủ, ngập tràn hương vị của cuộc sống khiến hắn hưng phấn, Mộc Nhân không bỏ qua cơ hội Độc Đằng như những con linh xà nhao nhao đòi cắn Vũ Tiêu thỏa thích hương vị của máu tanh.

“cút..”. Vũ Tiêu quát lớn, Liên Hoa Kiếm Pháp thi triển vô số kiếm ảnh đem từng cành cây vươn ra chặt đứt nhưng số lượng quá lớn dần bị đẩy lùi, hắn có chút luống cuống tay chân, Vũ Tiêu hạ quyết định, hắn cắn phá đầu lưỡi phun nên bảo kiếm, bảo kiếm như có linh kêu ong ong đáp trả, tỏa ra mạnh mẽ khí tức hóa thành cư kiếm dài hai thước sát khí rất mạnh bén khí cũng không kém, nhất tay chỉ ra kiếm ảnh lao đi vào trong đám cây rậm rạp kiếm đi đến đây cây đều bị cắt thành đoạn nhỏ, Bùi Công Đạt hai bàn tay lướt qua đàn âm thanh dịu hiền như đang thôi thúc những cành cây muốn mạnh mẽ tiến lên ngăn lại một đòn này của Vũ Tiêu….

“Ầm…”. Hai luồng sức mạnh vừa qua đi, vô số cành cây bị cắt đứt nằm rải rác dưới sân, khói bụi khiến mọi người trầm trồ, từng đạo cầm khí công kích Vũ Tiêu chỉ miễn cưỡng tránh qua đại chiêu hụt lên phải tránh né là chuyện đương nhiên của nhà binh, Cầm Âm rất mạnh mẽ nó đem xung quanh Vũ Tiêu cắt thành những vết rãnh, hai người hỗn chiến khí thế mạnh mẽ kinh động mọi người..

“đại ca ta xin lỗi..”. Bùi Vân Phong nằm rạp xuống trong vũng huyết thở dài tự nhủ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui