Tống Cận lẳng lặng đứng trước cửa viện nhà mình nhìn một màn khôi hài ở bên ngoài.
Môi mỏng khẽ mím, đáy mắt tràn đầy không kiên nhẫn.Lại là tiểu quả phụ nhà bên gây chuyện!Đây là lần thứ mấy rồi?Hắn xuyên đến nơi này được sáu ngày, lại mất ngủ bốn lần vì nàng —Lần đầu tiên, có hán tử nửa đêm trèo tường vào nhà nàng.
Kỳ lão bà dẫn mọi người đến tới ‘bắt kẻ thông d*m’, làm ầm ĩ suốt đêm gà chó không yên, khiến cho hắn – người vừa đến thời không xa lạ này đang buồn bực, hận không thể chết một lần thử xem có trở về hiện đại được hay không?!?Lần thứ hai, không biết đứa bé nhà nàng mắc bệnh hay bị làm sao, gào khóc cả một đêm! Vất vả lắm hắn mới tiếp nhận thân phận mới, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ vẫn là một đêm không nhắm mắt.Lần thứ ba, có mấy gã đàn ông leo lên nóc nhà nàng, kết quả vô ý đạp hụt chân té gãy chân.
Sau đó, người nhà bọn họ ào ào chạy tới đòi nói luật pháp… Khỏi cần phải nói, lại một đêm hắn không được ngủ.Lần thứ tư, không có dã nam nhân trèo tường, không có trẻ con gào khóc, nhưng chẳng biết nàng ta bị làm sao nữa!!! Tiếng nói đè nặng giống như đau khổ, vừa giống âm thầm chịu đựng kêu không ngừng…Hắn ở bên này tường nghe được, vừa bực bội vừa buồn nôn, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy ra ngoài sân đánh quyền suốt đêm.Càng đừng nói tới những chuyện loạn thất bát tao* giữa ban ngày!* Loạn thất bát tao: Lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào cả.Người đời đều nói trước cửa nhà quả phụ lắm thị phi, đúng là có chút đạo lý! Đặc biệt là người nào đó ở sát vách, nghe nói người vừa xinh đẹp lại phóng đãng…Nghĩ tới việc mình thường xuyên không được ngủ ngon giấc, Tống Cận xoa xoa thái dương, hắn cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi!Hắn là người một khi mất ngủ thì tính tình rất cáu kỉnh.
Lúc trước còn ở nhà, mỗi lần hắn mất ngủ thì thằng em họ tính cách vô cùng bướng bỉnh cũng chẳng dám lại gần vì sợ ăn đòn.Bây giờ, hắn xuyên tới thời đại xa lạ này nên không thể làm gì — cái vị quả phụ trẻ bế theo con nhỏ ở bên kia… Tuy rằng rất phiền chán, nhưng hắn đâu thể tiến lên đánh cho nàng một trận?Giiờ hắn chỉ muốn lập tức dọn nhà! Nhưng… Tống gia nghèo túng ghê gớm, đừng nói đổi phòng ở, ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn…Vì vậy đây là lần đầu tiên, Tống Cận căm hận thính giác của mình nhạy bén hơn người bình thường — Người nhà họ Tống chẳng có ai buồn bực như hắn! Nhà của tiểu quả phụ cách nhà bọn họ một bức tường đá, trừ khi có tiếng động thật lớn bằng không họ sẽ không nghe rõ.
Dù có nghe nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, không giống hắn có thể nghe cực kỳ rõ ràng.Đang buồn bực gần chết, đột nhiên hắn cảm giác đôi chân bị đâm vào: “… Ca ca?”Tống Cận cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt.“… Sao muội lại ra đây?” Nhìn thấy cô bé, sắc mặt của hắn hơi thả lỏng một chút, đưa tay sờ sờ đầu bé: “Thân thể có dễ chịu hơn không?”Tiểu cô nương mím môi, thấy hắn không khó chịu đẩy mình ra như thường ngày, hai mắt bé sáng lên, đưa tay ôm cặp đùi của Tống Cận, nở nụ cười ngượng ngùng: “Dạ.”Dáng dấp bé ước chừng sáu bảy tuổi, diện mạo rất thanh tú, vóc người nho nhỏ, trên người chẳng có mấy lạng thịt nên nhìn đầu có vẻ rất lớn.
Hơn nữa tóc khô lưa thưa, mặc quần áo đầy mụn vá, cũ nát đến mức gần như không còn nhìn ra màu sắc lúc đầu.
Càng nhìn càng giống dân chạy nạn.Tống Cận thầm thở dài.Xuyên qua thì thôi, xuyên qua nghèo nàn lạc hậu cũng thôi… nhưng tại sao lại xuyên đến cái nhà ‘cực phẩm’ này chứ???Ông nội và cha mất sớm, trong nhà còn lại bà nội ngang ngược và độc đoán, người mẹ nhút nhát yếu hèn, chú hai thì què quặt, chú nhỏ thì mất tích, hai bà thím tính cách chẳng dễ sống chung, còn có một em gái và hai cô em họ…m thịnh dương suy đến mức tận cùng, ‘hắn’ còn là cây độc đinh khỏe mạnh duy nhất trong nhà.
Một thư sinh thanh cao nghèo hèn yếu ớt, vai không thể gánh, tay không thể xách.
Cả ngày chỉ biết đọc mấy câu thơ không đứng đắn, khoác lác vài câu ‘chờ sau này ta làm quan sẽ…’.
Kế đó, ‘hắn’ thoải mái cầm tiền của mấy người phụ nữ trong nhà làm việc vất vả mới có được đi ra ngoài ăn nhậu chơi bời.Tất cả mọi người đều là ‘cực phẩm’, thảo nào cho tới bây giờ cuộc sống của cả nhà vẫn cơm ăn không no bụng, áo quần rách rưới.Chỉ tội nghiệp cho tiểu nha đầu mới sáu tuổi này.Đứa bé này là em gái của thân xác này, bởi vì bà nội Trần thị có tư tưởng trọng nam khinh nữ và mẹ Lâm thị mềm yếu dễ bắt nạt.
Trong nhà này, cô bé không hề có cảm giác tồn tại, còn nhỏ đã bị ép làm việc nhà đến mệt mỏi, cuộc sống ngày thường vô cùng cực khổ.Có lẽ không được người lớn quan tâm, đứa bé này mới trở thành người duy nhất không bị nuôi thành kẻ vặn vẹo — Tính cách con bé chăm chỉ, thật thà, ngoan ngoãn, lòng dạ lương thiện rộng rãi.
Mặc dù cô bé hơi nhát gan, nhưng so với hai cô em họ kia thì tốt hơn nhiều.Nhìn đôi mắt trong veo của cô bé, trái tim Tống Cận có chút mềm mại.
Đôi mắt này cực kì giống cháu gái ngoại kiếp trước của hắn.“Vào nhà thôi, muội bị cảm vừa khỏe lại, đừng chạy lung tung.” Nắm bàn tay nhỏ bé của muội muội, thiếu niên mười tám ‘đội túi da’ Tống gia chủ bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, xoay người chuẩn bị vào nhà.Không ngờ tới ngay lúc này, phía sau truyền đến tiếng thét chói tai.Tống Cận quay đầu theo bản năng nhìn lại liền thấy cửa lớn nhà kế bên mở ra.
Trước cửa gỗ màu nâu, một thiếu phụ xinh đẹp mặt như đóa phù dung chớm nở, eo nhỏ ngực to bình tĩnh thu hồi thùng gỗ.
Nét mặt lạnh lùng nhìn phụ nhân mập bị nước tạt ướt sũng.“Nếu còn dám chạy tới trước cửa nhà ta giở thói ngang ngược, ta sẽ đi dụ dỗ nam nhân nhà bà, kêu gã bỏ bà luôn.”.