“Hoa Tửu, Hoa Tửu… Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân… Chẳng lẽ Phong Nhã Tụng chi chủ này, thực sự phải cô độc cả đời sao?”
…
Lúc Giang gia nhị thiếu gia còn nhỏ luôn thích mặc một cái quần thật rộng, ống quần xắn lên, lộ ra một đôi chân ngó sen trắng nõn.
Mùa hè ở Hán Giang nở đầy hoa sen, cậu thường chân trần ngồi bên mép nước, lẹp bẹp, sạch sẽ nhanh nhẹn bóc ra một cái đài sen.
Lần gặp gỡ đầu tiên trong ấn tượng của Giang Ngạc, hình như chính là một buổi hoàng hôn thanh sảng như vậy. Khi đó, cành liễu xanh biếc lướt nhẹ trên đầu y, lại theo thái dương y lướt xuống bờ vai, Giang gia nhị thiếu gia khẽ quay đầu, bưng một tay hạt sen như bưng trân châu đưa đến trước mặt y, miệng nói: Cho ngươi ăn.
Sau đó, y luôn ngồi dưới tán liễu chờ cậu, nhưng rốt cuộc cũng không đợi được.
Cho nên, Giang Ngạc mới cảm thấy cái thứ tình yêu này quả thực là không có đạo lý.
Phải biết rằng, năm đó, hài tử kia chỉ mới bảy tuổi.
Chậm rãi, vật chuyển sao dời, khôn lường biến đổi, có yêu nghiệt họ Quý tên Độc Chước xông vào cuộc đời y. Hắn cùng với Giang gia nhị thiếu gia hoàn toàn bất đồng, hắn ăn hạt sen phải dùng nước đá ướp qua, phải có nữ tử xinh đẹp nhất tự tay bóc ra đưa đến trước mặt hắn.
Quý Độc chước sẽ cầm hạt sen nói: Ngươi xem, bên trong hạt sen này trong tay ta có một cái mầm đắng, đây chính là tâm của nó a.
Lúc Giang Ngạc bị hắn nói đến nghẹn họng nhìn trân trối, Quý tiểu yêu nghiệt thì một hơi nuốt trọn hạt sen kia xuống, rôm rốp nhai không có hình tượng.
“Nếu như ngay cả tình cảm bố thí cũng không thèm cho nó, như vậy, hãy để nó cùng tâm của nó, hoàn toàn giải thoát đi.”
Giang Ngạc nhớ rõ, khi đó Quý Độc Chước là nói như vậy. Trong vài năm qua lại đó, gia hỏa này luôn thích khoe khoang tài văn chương của mình, đưa ra một vài bí hiểm cho y.
Lời này của hắn rốt cuộc có phải cố ý hay không, Giang Ngạc không muốn phỏng đoán, lúc y ôm Quý Độc Chước không có phản ứng chạy như bay trong nền tuyết, y ngẫu nhiên quay đầu, nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất bị máu tươi vẽ lên, liền chợt nghĩ đến hạt sen trắng như tuyết kia.
Y trong lòng đau xót.
Phi tuyết theo khóe mắt y trượt xuống.
Y gắt gao ôm lấy Quý Độc Chước, tay phủi đi băng nhũ ngưng tụ nơi chân mày hắn.
“Ta đã một lần mất đi người quan trọng nhất, cho nên, lần này, ta sẽ không lại mắc sai lầm.”
Tuyết rơi ngày một dày, suốt dọc đường bôn tẩu, thấm vào trong ống quần, từng tầng ngưng tụ thành băng, đông cóng cả hai chân.
Giang Ngạc cởi ngoại y của mình ra, khoác lên người Quý Độc Chước, thay hắn ngăn cản gió tuyết. Lại từ trong ngực lấy ra vài viên thương dược tục mệnh, nhai nát đút cho hắn. Không ngờ những bình bình lo lọ ngày đó đùa giỡn tra xét moi được của hắn, có một ngày lại cuối cùng phải dùng trên người hắn.
Giang Ngạc sờ hai má lạnh cóng của hắn, nước mắt liền lại rơi xuống.
Đợi đến lúc cuối cùng cũng đến được một y quán, y đã bất chấp lễ độ, một cước đá văng cánh cửa của hiệu thuốc trước mắt.
Khi đó sắc trời đã muộn, cả nhà đại phu sớm đã nghỉ ngơi. Đại môn của mình bị phá hủy, đại phu khoác đại y từ trong ổ chăn bò ra ngoài, vừa vào sảnh đường đã nhìn thấy hai người máu me be bét. Cho dù lão hành nghề nửa đời người, cũng không kìm được trong lòng run rẩy.
“Đây là xảy ra chuyện gì?”
Giang Ngạc ôm Quý Độc Chước đến trước mặt đại phu, mở ngoại y đang bao bọc lấy hắn, lộ ra gương mặt trắng bệch lạnh cóng của hắn: “Cứu hắn, cầu xin ngươi cứu hắn.”
Đại phu vươn tay bắt mạch, lắc đầu nói: “…Người đã chết rồi, ngươi vẫn là sớm chuẩn bị hậu sự đi…” Lão còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy một cỗ mãnh lực tràn qua, Giang Ngạc một tay nắm lấy cổ áo lão ấn lên trên ghế tựa.
“Cầu xin ngươi.”
Đại phu lắc lắc đầu: “Sống chết có số, phú quý tại thiên, ngươi hãy nghĩ thoáng đi.”
Giang Ngạc dưới chân lảo đảo, chậm chạp buông lỏng bàn đang nắm chặt đại phu. Đại phu nhìn y phục của mình, nghe thấy nam tử trước mặt đứt quãng nhắc đi nhắc lại: Làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao có thể…
Làm sao có thể, hắn hôm qua còn ở trong ngực ta nói cười vui vẻ, say đến đông đảo tây oai…
Đại phu đẩy y một cái: “Chết chính là đã chết, còn có cái gì không thể?”
Giang Ngạc cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Quý Độc Chước ở trong ngực, lui về phía sau một bước: “Không, ta sẽ không để ngươi chết, chúng ta lại đi tìm đại phu khác.” Y một lần nữa dùng y phục cẩn thận bọc lấy Quý Độc Chước, lại bị đại phu níu lại.
“Ngoài trời tuyết rơi rét mướt, lại đi thêm hai canh giờ nữa, không cần nói thi thể vị công tử này sớm liền đông cứng, ngay cả ngươi cũng sẽ chết cóng…”
Trống rỗng yếu ớt tựa lên tường, Giang Ngạc nâng gương mặt của Quý Độc Chước đến trên mặt mình cọ nhẹ, chăm chú nhìn lại, dung mạo kia lại lạnh buốt như sắt.
“Nhưng mà, Quý Độc Chước cái tên này làm sao có thể biến mất thành một cái vô danh tiểu tốt.”
Giang Ngạc hít một hơi dài, xoay người muốn chạy ra ngoài cửa. Y mới bước ra một bước, một vật thể theo kình phong gào thét mà đến, đại môn bị y đạp mở kia, đột nhiên “ầm” một tiếng đóng lại, trên ván cửa lõm vào một cái hố bằng ngón tay cái, trong hố có một khúc xương gà nho nhỏ.
Y nhướng mày, theo nơi xương gà bay đến nhìn chăm chú, chỉ thấy trên xà nhà y quán không biết từ lúc nào đã ngồi một người.
Người nọ chỉ có một tay, cải trang làm hoài thượng, cổ áo lệch nhét một chiếc quạt hương bồ1, lộ ra lông ngực đen rậm, trên tay cầm một con gà quay, đang gặm từng miếng lớn.
Đại phu của y quán vừa nhìn thấy hòa thượng này, lập tức nhảy dựng, chửi ầm lên: “Hòa thượng rượu thịt nhà ngươi, lại đến nhà ta trộm gà!”
Hòa thượng kia không thèm nhìn lão, chỉ uể oải ngáp một cái, lại từ trong ngực tháo xuống một hồ lô rượu, “phốc” một tiếng, cắn nắp bầu rượu ra, lập tức, hương thơm ngào ngạt đầy phòng.
Mặt đại phu tức thì liền xanh lét: “Rượu xà cốt ta ngâm ba mươi năm…”
Hòa thượng liếc lão một cái, đột nhiên ha ha cười to, bầu rượu kia khẽ nghiêng, xà cốt tửu ba mươi năm ồ ạt theo xà nhà đổ xuống. Đại phu thấy thế, chân đều mềm nhũn, quỳ phịch xuống, khóc đến kinh thiên động địa: “Có một ngày ta phải tìm Thiếu Lâm Tự các ngươi tính sổ!”
Hòa thượng ợ một cái, đưa mắt liếc Giang Ngạc: “Hắn còn sống thêm được nửa canh giờ, ngươi nếu đem hắn ra ngoài, không bằng đâm một đao lên ngực hắn.”
Một câu này như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, khổ lạc toan điềm nói không nên lời. Giang Ngạc chỉ cảm thấy trong mắt đau buốt, cũng quỳ rạp xuống đất: “Vẫn mong đại sư cứu hắn.”
Hòa thượng chỉ còn một cánh tay kia vỗ một cái lên xà nhà, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Giang Ngạc, rút quạt hương bồ cắm nghiêng ra he phẩy: “Ta muốn mười năm công lực, ngươi có bằng lòng đưa không?”
Ánh mắt Giang Ngạc bình tĩnh nhìn hòa thượng trước mắt.
“Cho dù đưa ra tính mạng cũng không ngại.”
Hòa thượng hơi mỉm cười, vẻ dữ tợn trên mặt liền như nở một đóa nhục cúc hoa: “Đã như vậy, tất cả đều dễ bàn bạc, bần tăng Hoa Tửu.”
Càn Khôn Thủy trong bình ngọc bích trộn với Ngũ Khí Triều Nguyên Đan trong bình thiếp vàng, từng chút lăn nát thành keo, bôi lên miệng vết thương của Quý Độc Chước; thêm vào năm giọt Phù Dung Tiên Lộ, dùng nội lực hỗ trợ nhập vào thân thể.
Đại phu bên cạnh vừa xem vừa chậc lưỡi.
Hòa thượng rượu thịt này hiển nhiên là quen ăn đồ của người khác, mấy thứ thuốc bí truyền này của Phong Nhã Tụng bình nào cũng là giá trên trời thiên kim khó cầu, vậy mà lại bị dùng như kim sang dược bình thường.
Chỉ có Giang Ngạc thầm kinh ngạc, mấy thứ thuốc này y cướp đoạt trên người Quý Độc Chước, đã qua rất nhiều ngày, bản thân hãy còn nói không chắc dược hiệu, không ngờ hòa thượng Hoa Tửu này trái lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
Hoa Tửu bận bịu một hồi cũng kết thúc, cánh tay độc nhất xách cổ áo đại phu, dùng Triêm Y Thập Bát Điệt, từ trong phòng ngủ ném lão ra ngoài. Đồng thời ngón tay khẽ túm, cánh cửa kia “sầm” một tiếng liền đóng lại.
Gã phe phẩy quạt hương bồ, lông ngực đem kịt bị quạt vù vù bay loạn, một đôi mắt trần sáp đến trước mặt Giang Ngạc: “Vị anh hùng này, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ngươi có sợ không?”
Chớp mắt, trong mắt đều là hào quang sắc dục.
“Ta vì sao phải sợ?” Giang Ngạc hỏi ngược lại.
Hòa thượng kia nụ cười đầy dâm ô: “Như vậy, mời vị anh hùng này thoát y đi.”
Giang Ngạc không đợi gã nói lần thứ hai, liền đưa tay cởi áo. Trên áo có chỗ miệng vết thương bị đông lại, y cũng không quan tâm, thẳng thừng xé kéo xuống.
Tráng niên hai mươi bảy tuổi, bắp thịt cứng chắc như gọt.
Khi đã cởi hết áo ngoài, y ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi hòa thượng kia: “Phía dưới có cần cởi không?”
Hoa Tửu trái lại bị khí thế của y làm kinh hãi, ho khan một chút, khẽ lẩm bẩm: “Quả đúng là người Phong Nhã Tụng chi chủ coi trọng…” Trong lòng nhận định một hồi, liền nghiêm mặt nói, “Phía dưới không cần.” Vươn tay vò loạn khuôn ngực đen rậm của mình một hồi, một lúc lâu, vo ra một viên nê hoàn. Hai ngón tay Hoa Tửu cầm nê hoàn, đưa lên mũi ngửi ngửi, một mùi hôi chua xuyên thẳng vào lỗ mũi, gã bị mùi hôi này khiến thịt trên mặt nhăn lại thành một đoàn, trong miệng chậc chậc: “Vẫn là thiếu một chút.” Nói xong, cần nê hoàn lại vươn vào trong ngưc, một hồi xoa loạn, lúc lấy ra lần nữa, nê hoàn đã to gấp đôi.
Giang Ngạc vẫn luôn hờ hững nhìn động tác của hòa thượng này, đến khi Hoa Tửu đưa nê hoàn đến trước mặt y, nghe gã nói: “Này, đem cái này cho công tử ca kia ăn.”
Giang Ngạc nhận lấy nê hoàn, thả vào trong miệng nhai nát, lại mớm cho Quý Độc Chước. Hành động này của y làm vô cùng tự nhiên, nửa phần do dự cũng không có, trái lại là Hoa Tửu lập tức lộ ra vẻ mặt lúng túng, cười gượng than thở: “Chậc chậc chậc, ngươi cũng thực không sợ bẩn.”
Giang Ngạc trường mi khẽ nhướng, cười lạnh: “Ngươi dùng ngón trỏ và ngón cái cầm nê hoàn, lại dùng ngón cái và ngón giữa đưa nê hoàn cho ta, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết là đã tráo đổi.”
Hoa Tửu kia bị y nói toạc ra huyền cơ, ho khan hai tiếng, lắc lư phiến tử nói lảng sang chuyện khác: “Vết thương trên người công thử này không đáng ngại, chỉ là trúng độc không thể giải được, đan dược của ta có thể kéo dài mạng của hắn thêm ba tháng. Nhưng đan dược này rất bá đạo, ngươi phải bỏ ra mười năm công lực giúp hắn hấp thụ đan dược.
Gã nói xong, thấy Giang Ngạc cũng không vội cử động, một đôi mắt chỉ là nhìn gã. Bị ánh mắt lạnh lùng chiếu vào, Hoa Tửu trong lòng rét lạnh, không thể không xuống nước: “Ta kêu ngươi cởi y phục là sợ ngươi trong lúc vận công tẩu hảo nhập ma…”
Thế nhưng, Giang Ngạc vẫn là chỉ nhìn gã.
Hoa Tửu thở dài, giống như đầu hàng giơ cánh tay độc nhất lên: “Được rồi được rồi, độc của hắn tuy rằng không thể giải được, nhưng nếu hắn tỉnh lại, tự nhiên có biện pháp giải trừ cực độc trên người… Uy uy, vị anh hùng này, ngươi không cần lại trừng ta được không? Ánh mắt ngươi dọa ngươi lắm biết không?”
Giang Ngạc hít một hơi, cuối cùng quay đầu lại, ngồi bên giường, sờ hai má trắng bệch của Quý Độc Chước, nhàn nhạt nói: “Kỳ thực, cha hắn vẫn chưa chết đúng không?”
“A?” Cánh tay đang giơ lên của Hoa Tửu chậm rãi hạ xuống.
Giang Ngạc từ tốn nói: “Năm đó một trận chiến trong miếu đổ, Phong Nhã Tụng tiền lâu chủ tuy là lấy một địch trăm, nhưng sau trận chiến đó, hắn mất đi một cánh tay, cánh tay phải cầm kiếm.”
Hoa Tửu nhìn cánh tay trái trơ trọi của mình, trong lòng đột nhiên một mảnh thê lương, trước mắt tựa hồ lại hiện ra một đêm đó, những huynh đệ từng nguyện trung thành với gã kia, từng người nhấc lên khí giới lạnh lùng nhìn gã.
Giang Ngạc ngẩng đầu lên, thở dài: “Hoa Tửu, Hoa Tửu… Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tương thân (hai câu trong bài thơ “Tương tiến tửu” của Lý Bạch, dịch nghĩa: giữa hoa một bầu rượu, uống một mình không có ai bầu bạn)… Chẳng lẽ Phong Nhã Tụng chi chủ này, thực sự phải cô độc cả đời sao?”
Hoa Tửu hòa thượng bị y chất vấn bức đến không thở nổi, những chuyện hơn mười năm trước bị ép phải quên đi kia ùn ùn hiện ra trong lòng. Hận chỉ hận, khi đó tuổi trẻ bừa bãi, không biết mọi chuyện nhân gian này, duy một chữ tình là chân thật.
Gã đột nhiên ngẩng đầu, từ trong lồng ngực bộc phát ra một hồi ha hả cười lớn, tiếng cười điên cuồng kia, giống như rơi vào ma đạo. Giang Ngạc nhíu mày, vừa muốn nói vài lời an ủi, không ngờ hòa thượng này đã đẩy cửa phòng ngủ, như điên như dại chạy ra ngoài.
Bên ngoài phi tuyết vẫn không ngừng rơi.
Hoa Tửu một đường chạy như điên, tuyết rơi trên đầu trên thân thể gã, thẳng đến khi chạy đến trước một con sông nhỏ, gã mới dường bước.
Gã chậm chạp quỳ xuống bên mép nước, nhìn ảnh ngược của mình trong làn nước đã nửa đóng băng, vậy mà lại xa lạ như thế, chớp mắt lệ rơi đầy mặt. Thân thể tung lên, liền nhảy xuống sông.
Lúc trở lên bờ, một thân ngụy trang đã bị nước tẩy đi, không phải là gã Hoa Tửu hòa thượng tai to mặt lớn kia nữa, mà là trung niên nam tử vóc người nghiêm nghị.
Ông từ trong y phục lục ra một tấm hồng chỉ đã nhạt màu, nhẹ nhàng hôn lên, nước mắt thấm ướt tấm hồng chỉ kia.
Khi đó, ông còn quá trẻ, ông còn chưa hiểu thế nào là yêu.
Phía sau, một lão tăng bồng bềnh đứng trụ lại.
Hay tay ông chắp lại, thở dài: “Thế nhân cười ta quá mê muội, ta cười thế nhân nhìn không thấu… Quý Hóa Cừu, ngươi còn nhìn không thấu hồng trần này sao?”
Lúc bình minh, nắng mai thanh lãnh khe khẽ lướt vào, chiếu lên nền tuyết, chiếu vào trong phòng, vô cùng chói mắt.
Giang Ngạc yên lặng tựa vào bên giường, nhìn ngoài cửa sổ tuyết từ từ tan đi.
Nói không rõ là hư hay là thực, thiếu niên kia tiếng cười như chuông bạc, bỗng nhiên xông vào thế giới thuần khiết này. Hán Giang Hội nằm ở phương Nam, rất ít khi có tuyết. Giang Ngạc nhớ mùa đông sáu năm trước Hán Giang đột nhiên tung bay vài bông tuyết nhỏ, rơi trên hoa mai đỏ thẫm thành như tuyết, phủi cũng phủi không đi.
Nhị thiếu gia một thân áo lông chồn, vươn ngón tay trắng như hoa tuyết, nhẹ nhàng hái xuống một đóa mai hoa, cười như hàm tiếu, chậm rãi ở trong tầm mắt Giang Ngạc chạy đi xa.
Giang Ngạc nở nụ cười, đầu kề lên mu bàn tay của Quý Độc Chước. Y nhẹ nhàng nắm tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên: “Đợi tuyết ngừng rơi, mùa xuân đến, giữa muôn hoa dưới ánh trắng, ta cùng ngươi tận dụng thời gian, được không?”
Y nói, nước mắt theo kẽ hở nơi đầu ngón tay chậm rãi chảy xuống, làm ướt mu bàn tay Quý Độc Chước.
Ngón tay Quý Độc Chước khe khẽ, khe khẽ, giật nhẹ.
Giống như con chuồn chuồn đầu tiên của mùa xuân rung nhẹ đôi cánh mong manh của nó.
Giang Ngạc toàn thân chấn động, ngẩng mạnh đầu lên, hướng về đôi mắt của Quý Độc Chước. Mắt hắn màu đen, tinh ngời sáng rõ, trong veo như nước, hàm chứa ý cười.
Hắn ngoác miệng, khàn giọng trêu ghẹo y: “Giang đại hiệp, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ. Nói lại một lần nữa được không?”
Hốc mắt Giang Ngạc đau xót, lại cười: “Ta đang nói Quý lâu chủ ngươi thân phận tôn quý, quan tài bình thường không thích hợp dùng, hãy cứ bọc chiếu lác như trạng thái ban đầu đi.”
Quý Độc Chước nhếch miệng cười, nâng ngón tay bủn rủn gảy nhẹ tóc mai Giang Ngạc: “Đều có tóc bạc rồi. Cô nương già như vậy xem ra là không gả đi được.”
Giang Ngạc nắm lấy tay hắn, đặt lên môi hôn khẽ: “Như vậy cứ ủy khuất Quý lâu chủ gả qua đây đi.”
Ngón tay Quý Độc Chước run lên, chậm rãi từ trong bàn tay y rút tay ra, thở dài: “Giang đại hiệp, Phong Nhã Tụng lần này tình hình nguy cấp, không phải trò đùa. Ngươi nếu đã lấy được tư liệu ngươi muốn, hãy cứ trở về Hán Giang Hội của ngươi đi.”
Giang Ngạc nhướng mày nhìn hắn một hồi, thấy hắn đã hạ quyết tâm, không mảy may đổi ý, đột nhiên khẽ cười thành tiếng. Tay mò trong ngực, lấy ra phong tư liệu ngày đó Quý Độc Chước đưa cho y, ở trước mắt hắn nhoáng lên một cái. Quý Độc Chước thoáng sửng sốt, lại thấy y đem tư liệu mà hắn thiên tân vạn khổ mới có được kia tiện tay quăng vào trong hỏa lò bên cạnh.
Ngọn lửa nháy mắt bùng lên chiếu sáng gương mặt y, ôn nhu nóng bỏng mà cương nghị.
Y nói: “Như vậy, ngươi còn muốn đuổi ta đi sao?”
“Ngươi tội gì phải…” Quý Độc Chước trong mắt cay cay, quay đầu đi, người kia liền chậm rãi sáp lại gần. Quý Độc Chước ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Làm cái gì?”
Giang Ngạc vành mắt như phiếm đỏ, chỉ là chân mày khóe mắt mang theo vài phần tiếu y: “Đương nhiên là làm ngươi nha, Quý công tử của ta.” ;))
Chú:
1. Quạt hương bồ: