“Quý Độc Chước, nhớ kỹ cho ta. Ngươi sống là lâu chủ của Phong Nhã Tụng, chết cũng là ma của Phong Nhã Tụng! Ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ Phong Nhã Tụng!”
…
Bữa tối là Nhiếp Bình Trọng xuống bếp.
Nhã trưởng lão làm thức ăn không giống Giang Ngạc, ông hay dùng nguyên liệu bình thường, thức ăn làm ra tự thành một bộ. Luộc nấm hương, lại dùng nước nấm hương chưng cơm, chưng ra từng hạt cơm chắc nịch, thơm nức mũi. Đậu phụ cùng hành lá trộn làm nhân, bọc thành bánh bột mì. Còn có một con quế ngư chưng dài hai thước, lúc bưng lên, trong đĩa Thanh Hoa tô điểm chút hành thái sợi. Quý Độc Chước dùng đũa chọc bụng cá, vô số viên thịt dê to bằng ngón tay cái từ trong bụng cá lăn ra, ngũ sắc ban lan, vô cùng hấp dẫn.
Cá, dê, vô cùng tươi ngon.
Nhiếp Bình Trọng quả nhiên là người biết thưởng thức.
Lão Đao quay trở về đúng lúc bữa tối vừa bắt đầu, Quý Độc Chước nhìn thấy thân ảnh của lão từ xa, liền thả viên thịt dê trong đôi đũa xuống.
Nhiếp Bình Trọng cùng Giang Ngạc vô cùng kinh ngạc nhìn hắn đứng dậy đi ra ngoài khách điếm, đi đến trước mặt lão Đao.
Lão Đao hôm nay không giống thường ngày, trên người lão không thấy vẻ hiền từ trước kia, mà nhiều thêm vài phần tùy tiện. Mắt thấy Quý Độc Chước đi đến trước mặt mình, lão từ trong ngực lấy ra một vật, ném xuống dưới chân Quý Độc Chước.
Vật đó là một con dấu, máu đóng trên mặt dấu sớm đã cạn khô, là con dấu tượng trưng cho quyền lợi tối cao của phong Nhã Tụng lâu chủ.
Quý Độc Chước nhìn vết máu màu nâu trên con dấu, siết chặt nắm tay trong y tụ.
Lão Đao hướng hắn cười lạnh một tiếng, tuốt mạnh đao ra, trong tiếng kinh hô của mọi người đảo tay chống lên cổ Quý Độc Chước: “Quý Độc Chước, nhớ kỹ cho ta. Ngươi sống là lâu chủ của Phong Nhã Tụng, chết cũng là ma của Phong Nhã Tụng! Ngươi cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ Phong Nhã Tụng!”
Nhiếp Bình Trọng nghe thấy lão Đao nói ra những lời này, vừa muốn tiến lên chất vấn, đã thấy Quý Độc Chước giơ tay ngăn động tác của ông lại. Lão Đao cùng Quý Độc Chước trầm mặc dám mắt vào đối phương một hồi, lão Đao đột nhiên bộc phát một chuỗi cười dài, trên tay khẽ chuyển, liền thu hồi bảo đao, sải bước vào trong khách điếm, đi về phía phòng mình. Giữa bóng tối mênh mông lưu lại tiếng lão cao giọng ngâm nga: “Quét sạch ô uế! Trở lại cố hương! Thanh trừng vạn lý! Cùng hợp xa phương!”
Nghe thấy tiếng ngâm của lão, Quý Độc Chước chỉ quật cường thẳng lưng lên.
Giang Ngạc im lặng đi đến bên cạnh hắn, nhặt con dấu kia lên, tiện tay lật lại. Mặt ngoài của con dấu khắc bảy chữ… Vô dục vô tình Phong Nhã Tụng. Y sững người một chút, trong chớp mắt quay đầu ngước nhìn Quý Độc Chước, phát hiện khóe mắt hắn đã đỏ hồng.
Kế hoạch tiễu sát Hán Âm Hội giờ Sửu ba khắc đêm hôm đó bắt đầu. Ăn xong nghỉ ngơi một lúc, lão Đao Nhiếp Bình Trọng cùng Giang Ngạc ba người liền lĩnh quân đội của mình hướng về phía Cẩu Đầu Sơn xuất phát.
Quý Độc Chước ngồi trên lầu nhìn theo mọi người đi xa, sau đó ngã lên giường mơ màng ngủ một giấc.
Trong hoảng hốt, lại thấy Phong Nhã Tụng của mười ba năm trước.
Bạch y ác ma kia vì cứu người chí ái, đem con trai duy nhất của lão Đao Đao Thất khóa trong phòng luyện đan, từng thùng từng thùng rượu lớn đổ vào, ngọn đuốc trong tay chiếu sáng gương mặt gần như vặn vẹo của y. Chỉ có hắn dự đoán được, cho dù là máu chảy thành sông y cũng chưa bao giờ chùn tay.
Năm đó, mẫu thân đem lụa trắng thắt lên xà nhà, đạp đổ băng ghế dưới chân.
Năm đó, bản thân tuổi nhỏ chỉ có thể run rẩy thu vào một góc, nhìn thi thể của mẫu thân ở trên xà nhà thoắt ẩn thoắt hiện, phía sau mẫu thân là ánh lửa ngút trời hực hực liếm tòa tháp tối cao.
Cũng là năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân kiên cường khóc đến tê tâm liệt phế.
Quý Độc Chước có lúc rất hận ác ma kia hủy đi cơ nghiệp ngất trời của Phong Nhã Tụng, có lúc trái lại cảm thấy phải cảm tạ ác ma kia. Nếu không phải y, phụ thân vĩnh viễn cùng không phát hiện tình cảm của mình. Vì thế một năm sau đó, phụ thân tung tin mình bạo bệnh mà chết, ném đi quyền lợi tranh đoạt đi vào cửa Phật.
Quý Độc Chước ở trong giấc mộng trở mình, giữa mông lung, tựa hồ nhìn thấy ánh nến trên bàn kết thành một tấm hoa đèn.
Tấm hoa đèn kia từng chút biến hoa, chậm rãi, thành một biển lửa. Cổ Đồng quỳ trong biển lửa, đối diện với tu la sát trận trên tường sám hối tội nghiệt của mình, dưới tay một lần lại một lần viết “phu trái tử thường”.
Quý Độc Chước nhìn bóng dáng của Cổ Đồng, đột nhiên nghĩ: năm đó người phụ thân cô phụ thực sự quá nhiều, phu trái tử thường, phu trái tử thường, phải trả nợ không chỉ mình Cổ Đồng, kỳ thực còn có bản thân mình.
Hắn nghĩ như vậy hết lần này đến lần khác, người liền từ trong mộng tỉnh dậy, quay đầu nhìn, tia sáng đầu tiên của mùa đông vừa vặn xuyên qua gờ cửa sổ, rơi vào trong phòng.
Trong phòng tuy rằng một mảnh u ám, nhưng đã có một chút sáng sủa.
Chỉ cần một chút hào quang, cho dù trong ngày đông giá rét, cũng có thể sưởi ấm lòng người.
Rửa mặt súc miệng, dùng bữa sáng xong, Quý Độc Chước đưa cho khách điếm lão bản mấy trăm lượng bạc, cho mọi người nghỉ việc. Khách điếm lớn như vậy chốc lát sau dã trống không, chỉ còn lại một mình hắn. Hắn vươn tay, ngón tay thon dài bóp nát hương bính, dùng ánh nến châm mấy lô đàn hương, cúi người ngồi trước một cái bàn nhỏ. Trên bàn cắm nghiêng một đóa mai hoa đỏ thẫm, dưới mai hoa có một cây ngọc cầm.
Lúc tiếng đàn vang lên, mặt trời cũng vừa nhô ra khỏi chân trời.
Dẫn qua cung thương, lại gảy giác vũ, dưới ngón tay tiếng đàn âm vang, rào rạt như thủy triều.
Hay cho một khúc “Thập diện mai phục”.
Từ khúc gảy dến cao trào, âm điệu càng lên càng cao, “rầm” một tiếng, đại môn của khách điếm bị đá văng.
Quý Độc Chước ngẩng đầu lên, trong đại sảng trống trải, nhìn thấy An Lục ngược sáng đi đến.
An hội trưởng từng bước tiến về phía trước, trong tay cầm bảo đao Nhai Xế của ông, cười nói: “Quý lâu chủ, ngươi hôm nay lại muốn diễn Không thành kế sao?”
Ông nói, từ nóc nhà của khách điếm nhảy xuống mười mấy người, mà nơi cửa khách điếm cũng bao vây hơn một trăm cung nỏ thủ.
Quý Độc Chước mặt không đổi sắc, lông mi rủ xuống, thần sắc vẫn khoan thai gảy đàn.
An Lục tiến về phía trước, lấy tay phủ lên bàn tay của Quý Độc Chước, cản trở hắn tiếp tục đàn: “Quý lâu chủ, ngươi nhất định rất kỳ quái vì sao ta có thể ở đây? Ngươi hôm nay hạ lệnh bao vây tiễu trừ Hán Âm Hội, nhất định cho rằng ta lúc này đã chết không toàn thây?… Ai ngờ, chậc chậc, Phong Nhã Tụng của ngươi có phản đồ, sớm đã đem mỗi quyết định của ngươi đều nói cho ta biết.”
Quý Độc Chước bị ông nắm chặt bàn tay, ngước mắt, bình tĩnh nhìn An Lục, trên mặt nửa phần sợ hãi cũng không có.
“Đáng tiếc bàn tay này nha. Bàn tay xinh đẹp như vậy, lập tức sẽ biến thành một đám thịt vụn.” An Lục thả tay hắn lại trên dây đàn, “Tốt lắm, gảy ‘Thập diện mai phục’ gì đó? Đổi thành ‘Tướng quân tụng’ đi, ta thích từ khúc này hơn, đủ hào khí.”
Ánh mắt của Quý Độc Chước khẽ đảo trên người những kẻ đang bao vây, mỉm cười, đầu ngón tay lướt như bay, giai điệu của “Tướng quân tụng” liền như hành vân lưu thủy trút xuống mà đến.
An Lục lắng nghe từ khúc, vỗ tay khen ngợi: “Quý lâu chủ, ngươi đàn thật hay, An Lục rất thích, cho nên quyết định trả lời ngươi một vấn đề. Quý lâu chủ, ngươi có muốn biết là ai phản bội ngươi không?”
Quý Độc Chước gẩy xong một âm cuối cùng, trên tay làm động tác thu thế: “Chuyện của Phong Nhã Tụng có Phong Nhã Tụng tự mình giải quyết, không phiền An hội trưởng bận tâm.”
“Thật là khí phách!” An Lục xoay người, nhìn thẳng vào Quý Độc Chước, “An Lục khâm phục khí thế này của lâu chủ. Cũng được, hôm nay chỉ cần lâu chủ muốn biết, An Lục sẽ trả lời lâu chủ một vấn đề bất kỳ.”
“Cái gì cũng có thế?”
“An Lục mặc dù thua kém Quý lâu chủ thân phận tôn quý, nhưng lời nói cũng xem như là có trọng lượng. Quý lâu chủ xin cứ hỏi, cái gì cũng có thể.”
“Được a, ta vẫn luôn rất tò mò… An hội trưởng, dã tâm của ngươi trước kia chỉ hướng về Hán Giang tam hội, vì sao lần này lại có thể bỏ gần tìm xa, muốn đánh tới Phong Nhã Tụng?”
Nghe thấy câu hỏi của hắn, An Lục cười lạnh một tiếng.
Ông sải bước tiến về phía trước, nắm lấy cằm Quý Độc Chước: “Dám hỏi Quý lâu chủ từ đâu mà đến?”
“Cha mẹ sinh ra ta, sư trưởng dạy ta, ái nhân ngưỡng mộ ta, mới có được Quý Độc Chước ngày hôm nay. Ba người thiếu một cũng không được.”
An Lục con ngươi co lại, đẩy Quý Độc Chước ra, lạnh lùng nói: “Hài tử nữ nhân duy nhất An Lục cả đời này yêu thương sinh hạ gọi là Quý Độc Chước, nữ nhân duy nhất ta yêu thương lại sinh nhi tử của kẻ khác.”
Quý Độc Chước ngẩng đầu lên, nhìn thẳng An Lục: “An hội trưởng thiếu niên anh hùng, vứt bỏ tình nhân khuynh tâm tương hứu, đem nàng tự tay tặng cho lâu chủ của Phong Nhã Tụng, yêu cầu Phong Nhã Tụng lâu chủ giúp ngươi giẫm lên vị trí hội trưởng Hán Âm Hội, phần ý chí không bị mỹ sắc mê hoặc này quả thực khiến người trong giang hồ khâm phục.”
An Lục nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt méo mó: “Ta cho rằng Mai Hoa theo cha ngươi cả đời sẽ vinh hoa phú quý sẽ được hạnh phúc, thế nhưng cha ngươi lại bức Mai Hoa tự sát! Đáng tiếc a đáng tiếc, ta nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, lại chỉ đợi được tin Quý Hóa Cừu đã chết, thù này, đương nhiên phải đòi lại trên người ngươi.”
“An hội trưởng, ngươi còn không xứng gọi tên của mẫu thân ta.” Quý Độc Chước cười lạnh, “Ngươi nếu yêu bà thì không nên đem bà tặng cho người khác, đợi bà chết rồi lại đến giả mèo khóc chuột tỏ vẻ từ bi, khó tránh chó chút giả dối.”
“Ngươi cũng không xứng đến giáo huấn ta!”
Quý Độc Chước quay đầu lạnh lùng nhìn An Lục: “So với An hội trưởng, ta tuổi tuy còn nhỏ, nhưng ta lại cũng hiểu đạo lý yêu một người thì nên giữ lấy người đó, bảo hộ hắn, không cho bất cứ kẻ nào ham muốn hắn, cùng hắn chia ngọt xẻ bùi, mà không phải trốn tránh để rồi một mình ân hận. Nực cười, người biết khen ngài một câu bi thảm, người không biết còn cho rằng An Lục hội trưởng ngài tự ngược thành tính.” Nói đến cuối cùng, hắn đã mất đi tiêu sái ung dung trước kia, trong lời lẽ đã gần như khiêu khích.
Từng câu nói giống như kinh lôi đánh vào trong lòng An Lục, An Lục hung tợn nhìn Quý Độc Chước chốc lát, người đột nhiên thối lui nửa bước. “Quý lâu chủ miệng lưỡi thật sắc bén, chỉ không biết dưới hoàng tuyền còn có tâm tình tranh cãi hay không?” Ông giơ tay, ra lệnh, “Chúng ta tiễn Quý lâu chủ một đoạn!”
Tiếng còn chưa dứt, trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tràng cười lanh lảnh, thanh âm của một nữ tử nói: “An hội trưởng thực là người tốt a, những thủ hạ chúng ta đây còn không có dũng khí tố cáo Quý lâu chủ độc mồm độc miệng, không ngờ An hội trưởng ngược lại vì chúng ta trút giận.”
Mọi người của Hán Âm Hội sửng sốt, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên xà nhà một trước một sau nhảy xuống hai con hổ, trong đó ngồi trên lưng một con hổ là một vị nữ tử vô cùng xinh đẹp, tay cầm đào hoa phiến, thân vận hồng y. Một cú nhảy này, váy nàng bị gió thổi bay, từng gợn sóng như hồng liên yêu hỏa lan khắp bốn phía.
Trước lúc mọi người của Hán Âm Hội bao vây khách điếm, sớm đã xác định trên xà nhà không có người, toàn bộ khách điếm chỉ có một mình Quý Độc chước. Nhưng nữ tử này lại có thể tránh không bị phát giác, nhảy vào đám người, có thể thấy khinh công rất cao.
Hai con hổ kia đứng yên trong đám người, hồng y nữ tử mi mục lưu chuyển, hướng mọi người mỉm cười: “Thiệp Giang luôn yêu nhất anh hùng, không biết là vị anh hùng nào muốn giết tên lâu chủ hỗn trướng kia của chúng ta nha?”
Nghe nàng báo tên tuổi của mình, mọi người đều chấn động. Trong ba trưởng lão của Phong Nhã Tụng, hồng y Thiệp Giang này võ công cao nhất, năm đó nàng từng cùng Nhiếp Bình Trọng vì ba mươi hai mạng người chết oan của Trầm gia trằn trọc âm dương hai giới. Đoạn chuyện cũ này đã trở thành truyền thuyết trên giang hồ.
Thấy không ai trả lời câu hỏi của mình, đào hoa phiến trong tay Thiệp Giang phe phẩy, giễu cợt: “Ta chỉ là một nữ tử, lại sẽ không ăn thịt các ngươi, sợ cái gì?”
Trong lòng biết hôm nay muốn giết Quý Độc Chước, nhất định trước tiên phải giết Thiệp Giang, mà thủ hạ của mình lại có ý e dè, An Lục bước ra một bước, hướng Thiệp Giang chắp tay thi lễ: “An Lục nguyện lãnh giáo cao chiêu của Thiệp Giang cô nương.”
Thiệp Giang mị nhãn như tơ, đảo trên người An Lục, bỗng nhiên dùng phiến tử che khóe miệng nhịn cười. Nàng giơ một ngón tay, chỉ về hướng Tây Nam: “An hội trưởng không cần vội, trước tiên cẩn thận lắng nghe.”
Nàng vừa dứt lời, phía Tây Nam truyền đến một trận sấm rền.
Thế nhưng, tháng mười một trời hạn đất đông, làm sao có thể có sấm?”
An Lục nghe được một tiếng này của nàng, sắc mặt lập tức xanh lét, dưới chân lảo đảo một cái, trong miệng ấp úng: “Hán Âm đại hỏa…”
“An hội trưởng quả nhiên rất hiểu biết!” Thiệp Giang hất ngón tay cái lên, “Một ngàn cân hỏa dược chôn bên cạnh tụ điểm của Hán Âm Hội, chỉ đợi một lệnh truyền xuống, tự nhiên san bằng Hán Âm Hội.” Nàng nói, ánh mắt quét trên người những nam tử này, “Nghe nói lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, trong Hán Âm Hội chỉ còn nữ nhi cùng hài tử, không biết hỏa dược này mà nổ, bọn họ có thể chạy thoát không a.”
Biết nàng lời nàng nói thật, An Lục rùng mình, hung hăng trừng Quý Độc Chước.
Quý Độc Chước cầm lấy phiến tử luôn theo bên mình lên, phe phẩy vài cái, cười nói: “An hội trưởng, Quý Độc Chước trong bụng không chỉ có Không thành kế, còn có ba mươi sáu kế. Trong ba mươi sáu kế, kế thứ sáu, tên là… Giương đông kích tây.”
Thì ra hắn đều biết! Thì ra hắn tất cả đều đã đoán được!
Hắn cố ý điều động người bên cạnh đi, chính là để mượn miệng kẻ phản đồ, khiến mình mắc mưu!
An Lục nghiến răng nghiến lợi: “Quý lâu chủ, ngươi thật nhẫn tâm, vậy mà ngay cả phụ nữ hài tử cũng không buông tha!”
“Phí lời!” Thiệp Giang hét to một tiếng, “Lúc An hội trưởng ngươi đem người giết thiết vệ của Phong Nhã Tụng chúng ta, có từng nghĩ đến bọn họ cũng có thê tử có hài nhi hay không?”
An Lục bị nàng hỏi đến á khẩu, Quý Độc Chước gẩy gẩy dây đàn, mơ hồ vẫn là giai điệu của “Thập diện mai phục”. “Thập diện mai phục, thập diện mai phục. Tính toán cơ mưu, kết quả là mưu tính người khác hay là mưu tính bản thân mình?” Hắn than một câu, “Ta cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt, người nào không giết thiết vệ của Phong Nhã Tụng chúng ta, liền ở trước mặt ta tự chặt cánh tay phải đi.”
Phúc xà thích thủ, tráng sĩ giải oản (rắn độc cắn tay, tráng sĩ chặt cánh tay để tránh độc tố lan vào người), đối với người luyện võ mà nói, tự chặt cánh tay phải quả thực chẳng khác nào giết bọn họ. Lập tức liền có người nhảy ra, quát to muốn liều mạng với Quý Độc Chước cùng Thiệp Giang.
Ánh mắt Thiệp Giang quét trên người bọn họ, lạnh lùng cười khẽ, nhảy xuống khỏi lưng lão hổ, đi đến bên cạnh Quý Độc Chước, ngón tay ấn lên dây đàn, trong miệng nói: “Lâu chủ, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ‘Thập diện mai phục’ phải đàn như thế này.” Chỉ thấy ngón tay nàng một câu một hất, một cỗ kiếm khí cường đại từ trong dây đàn tràn ra, trong tích tắc, máu tươi bắn tung tóe, người của Hán Âm Hội trước đó kêu la đòi liều mạng đã bị kiếm khí trong tiếng đàn chém đứt hai cánh tay.
Thiệp Giang ngẩng đầu lên: “Ai còn muốn dứt nhiều hơn một cánh tay?”
Phong Nhã Tụng tổng cộng đã chết ba mươi gã thiết giáp tử sĩ, mà trong trận chiến kia, xuất thủ tổng cộng một trăm bảy mươi tư người. Thất thời, trong khách điếm giống như bị tắm máu, la liệt trên mặt đất đều là máu tươi cùng cánh tay đứt lìa.
An Lục không giết ai cả, ông nhìn Quý Độc Chước: “Ngươi không giết ta sao?”
Quý Độc Chước cũng nhìn ông ta giây lát, trên gương mặt giống hệt mẫu thân hắn lộ ra một chút thương tâm, hắn không khỏi xoay người: “…Ngươi đi đi.”
“Hảo! Hảo! Hay cho một Phong Nhã Tụng chi chủ đa cảm đa tình! An Lục phải tận mắt nhìn Phong Nhã Tụng hủy hoại trong tay lâu chủ đa tình như ngươi đây, phải tận mắt nhìn ngươi bị người thân cận nhất phản bội!” An Lục hung tợn trừng một bên mặt của Quý Độc Chước, ngửa mặt lên trời cười lớn, “Hôm nay ly biệt, ngày khác có hẹn, nhất định vì Quý lâu chủ đốt tiền giấy nguyên bảo!”
Nói xong, đem theo thủ hạ của mình rút khỏi khách điếm.
Đến lúc này, tranh đấu giữa Phong Nhã Tụng cùng Hán Âm Hội, rốt cuộc dừng lại.
Hậu nhân lúc ghi chép lại trận chiến ấy, từng đánh giá như thế này… Vũ lực, chung quy không phải mạnh mẽ nhất. Sau đó An Lục bị bạch y Hồi Tuyết biệt hiệu Phong Tranh một chiêu đánh bại, từ đó nhìn thấu chấp niệm, ai đó còn nói trong lòng ông ta không phải đã sớm âm thầm hâm mộ Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc hoạn nạn có nhau sao?
Con người cả đời này, chung quy phải đến sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Thế mà Quý Độc Chước lúc đó chỉ nhẹ nhàng ấn lên dây đàn, hỏi một câu: “Giang Ngạc, lão Đao, Nhiếp Bình Trọng, ba người bọn họ phải trở về rồi chứ?”
Thiệp Giang gật gật đầu: “Ân, tính ra bọn họ thấy trên Cẩu Đầu Sơn không có ai, liền sẽ lập tức trở về.”
“Nga,” Quý Độc Chước như có như không đáp một tiếng, “Ra ngoài đã mấy ngày, chúng ta cũng nên trở về Phong Nhã Tụng.”
Thiệp Giang nhìn hắn một cái, đột nhiên nói: “Lâu chủ, ta vẫn luôn có một câu muốn nói với ngươi.”
“Nói đi.”
“Lâu chủ, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi ở trong lòng Thiệp Giang, vĩnh viễn là tiểu Quý Chước cần được bảo hộ.”
Quý Độc Chước nhìn nàng giây lát, bỗng nhiên cười: “Thiệp Giang tỷ tỷ, ngươi trong lòng Quý Chước, cũng vĩnh viễn là nữ ma đầu bá đạo năm đó.”
Thiệp Giang giơ một ngón tay, chọc lên trán hắn: “Tiểu tử thối, muốn chết ngươi liền nói thẳng ra.”
Thời gian, có từng mang đi cái gì?
Tự hỏi mình, kỳ thực chẳng qua chỉ là mọi người tự mình cự tuyệt, chung quy cho rằng phải lớn lên, phải thay đổi.
Thế nhưng, có ai biết, có một thứ có thể vượt qua thời gian. Đó chính là lòng người.
Lúc An hội trưởng về đến Hán Âm Hội, ông đẩy cửa, đi vào căn phòng đã nửa tháng chưa hề bước vào. Nửa tháng ngắn ngủi, vậy mà dài đằng đẵng như cách mấy đời.
Ông cả đời ngang dọc, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy chính mình đã già rồi. Châm một ngọn đèn dầu, trong lòng vẽ ra nữ tử tâm ái năm đó, lại phát hiện cũng nghĩ không ra nhất tần nhất tiếu của nàng.
An Lục rơi vào trầm tư dài đằng đẵng. Thẳng đến khi một lão nhân khác xộc vào trong phòng ngủ của ông.
An Lục mở mạnh mắt ra, chỉ thấy lão nhân trước mắt một thân vấy mỡ, ánh mắt tinh lượng. Lão giả kia thả cái vỏ sò lam sắc vào trong tay An Lục, dùng giọng khàn khàn hỏi ông: “Có nghĩ đến cơ hội thôn tính Hán Giang tam hội hay không?”
Chỉ còn một chương nữa là chính văn của “Thử sinh” sẽ chính thức khép lại.
Đến đây, có ai đoán được người giết Cổ Đồng là ai chưa? *cười*