Thử Sinh Vi Quân Lưu

Vươn tay vuốt ve hai má Quân Mặc Ngôn, gương mặt thiếu niên lúc trước đã muốn dần dần lột xác thành đại nhân.

“Tam Nhi, ngươi có biết không? Vào lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi. Cảm thấy thật kì quái, vì cái gì ngươi bị đánh còn có thể cười. Còn nhớ trước kia khi ta bị người khi dễ, đều không khóc không nháo nhưng cũng sẽ không cười.”

“Tam Nhi, ngươi biết không? Ta sở dĩ ở lại bên cạnh ngươi, là bởi vì ánh mắt của ngươi. Trong suốt đến như vậy, mà ta lại muốn cho sự trong suốt ấy nhuộm đẫm hắc ám.”

“Tam Nhi, ngươi biết không? Ta chưa bao giờ biết có một người sẽ làm ta quan tâm như thế. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả ‘hắn’ – ta cũng chưa từng coi trọng như vậy.”

“Tam Nhi.”

Vị Ương liền như thế thấp giọng kể ra những cảm giác tích tụ lại của y đối với Quân Mặc Ngôn, rồi sau đó thản nhiên nở nụ cười.

“Tam Nhi, đừng làm cho ta lo lắng a!”

“Mẫu thân đừng đi, không cần bỏ lại Mặc Ngôn.” Trong lúc mê man Quân Mặc Ngôn đột nhiên nhíu mày, đầu lay động liên tục sang hai bên, miệng không ngừng nói mớ.

Ánh mắt Vị Ương ảm đạm xuống, “Thực xin lỗi, ta không thể thực hiện nguyện vọng này cho ngươi.”

Rồi bỗng nhiên, lời nói của Quân Mặc Ngôn cải biến.

“Tiên sinh tiên sinh đừng ly khai ta tiên sinh.” Nước mắt từ khóe mắt Quân Mặc Ngôn chảy xuống.

Sửng sốt một chút, Vị Ương rõ ràng nghe được thanh âm của một thứ gì đó vỡ nát trong lòng. Thật giống như mặt nạ vẫn mang trên mặt theo tiếng la của Quân Mặc Ngôn mà bắt đầu nứt ra, văng tung tóe.

Đem mặt vùi vào gần cổ Quân Mặc Ngôn, y không cho phép ai nhìn thấy sự yếu ớt như vậy của hắn, ngay cả lão thiên gia cũng không được.

“Ta ở trong này. Ta ở trong này. Ta sẽ không rời đi Tam Nhi. Sẽ không.”

Cuộc đối thoại trên lặp đi lặp lại nhiều lần, Quân Mặc Ngôn mới dần dần dãn ra lông mày một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

“Tam Nhi, vì sao ta lại coi trọng ngươi? Là vì ta đem ngươi coi như hài tử của mình mà đối xử sao?” Vị Ương co người lại, nằm xuống bên người Quân Mặc Ngôn, liền như thế nhìn sườn mặt của hắn.

Là đi! Đúng là đem hắn coi như hài tử của chính mình đối xử đi! Bằng không vì sao quan tâm như thế? Đúng vậy, nhất định là như vậy.

“Vị Ương!” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, làm cho Vị Ương sửng sốt.

Khẩn cấp xoay ngươi, một đen một trắng ánh vào đáy mắt y.

“Tiểu Bạch Tiểu Hắc, các ngươi sao lại chẳng lẽ nói…”Hút vào một hơi khí lạnh,Vị Ương bị suy nghĩ của chính mình dọa tới.

Bạch vô thường nhưng lại an ủi y: “Vị Ương, đừng nghĩ bậy. Chúng ta chỉ là đi ngang qua. Mới vừa câu được một linh hồn, nhận thấy khí tức của ngươi nên tới đây. Hài tử kia không phải người đoản mệnh.”

Quay đầu nhìn về phía Quân Mặc Ngôn, vẻ mặt dần dần trở nên nhu tình: “Hài tử kia, tương lai sẽ như thế nào?”

Bạch vô thường nhìn nhìn Quân Mặc Ngôn, lại nhìn nhìn Vị Ương. Khóe miệng hiện ra một nụ cười an tâm: “Yên tâm, hắn là hài tử được ba vị thần phúc lộc thọ ban thần phúc. Sẽ sống tới tám mươi tuổi mới bình thường tử vong. Nhân sinh mặc dù có chút trắc trở, nhưng mệnh của hắn đã được người chú định trước. Nhất định sẽ trở thành vương giả.”

“Vậy sao? Vương giả a.”

“Vị Ương, ngươi…” Bạch Vô thường muốn nói gì đó nhưng lại bị Hắc vô thường giữ lại.

“Vị Ương, chúng ta còn mang phải phụng mệnh, đi trước.”

“Ân. Lần sau lại tán gẫu.” Vị Ương lúc này cũng không muốn nhiều lời.

Bạch vô thường hé miệng, cuối cùng vẫn theo Hắc vô thường ly khai.

Tiếp theo, cơn buồn ngủ gần như chưa từng xuất hiện trong suốt gần sáu mươi năm bao phủ toàn thân Vị Ương, chậm rãi nhắm lại đôi mắt. Tiếp nhận giấc ngủ đầu tiên từ khi trở thành quỷ hồn.

Khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã muốn sáng rồi. Chớp chớp hai mắt, Vị Ương chống người dậy nhìn về phía Quân Mặc Ngôn bên cạnh.

Mang theo nụ cười quen thuộc, Quân Mặc Ngôn dùng giọng nói khàn khàn của hắn chào hỏi: “Tiên sinh buổi sáng tốt lành.”

Tách tách tách tách.

“Tiên, tiên sinh!” Quân Mặc Ngôn kích động ngồi bật dậy, hai tay sờ lên hai má Vị Ương, chính là những giọt nước mắt trong suốt kia vẫn xuyên qua tay hắn.

“Tiên sinh, đừng khóc. Là Mặc Ngôn sai rồi. Ngài đừng khóc!” Khóc làm tim hắn thật đau! Đau quá!

Vì cái gì ta sẽ khóc? Ta sao lại khóc?

Vị Ương sờ sờ mặt mình, cảm giác ướt át không cần nói cũng đã kể ra chuyện y đang rơi lệ.

“Ta ta không sao không có việc gì.” Chính là thả lỏng, thần kinh đang buộc chặt đột nhiên được thả lỏng. Khó tránh khỏi sẽ không khống chế được cảm xúc.

Đúng vậy, chính là như vậy mà thôi! Nhất định là như vậy!

“Tiên sinh Mặc Ngôn thích ngươi, thích nhất ngươi.” Ánh mắt Quân Mặc Ngôn giờ phút này là trong suốt mà lại sáng ngời, không phải sự phức tạp và nghiêm khắc khi đối mặt với thương trường vô số âm mưu, mà là ánh mắt thẩm thấu sự ôn nhu thản nhiên cũng nồng đậm tình yêu.

Chính là ánh mắt này đối với Vị Ương lại quá mức xa lạ. Ở sinh mệnh trước kia của y, không có ánh mắt của ai lại lộ ra tình cảm khác cốt ghi tâm đối với y như vậy.

Cho nên.

“Tam Nhi, ta đã nói rồi. Từ thích, tốt nhất là nói với người sau này ngươi yêu mới được. Đối với ta, ngươi chính là tôn kính mà thôi. Sau này cũng không được nói sai nữa.” Sờ sờ đầu Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nói như vậy.

Quân Mặc Ngôn nở nụ cười vân đạm phong thanh.

Không sao, không có sao cả, tiên sinh không rõ tâm tư hắn cũng không sao chỉ cần có thể ở lại y bên người là tốt rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi.

Không đủ! Lực lượng còn chưa đủ! Không đủ để gây dựng một vùng trời cho tiên sinh, không thể làm cho tiên sinh lại lộ ra loại thần sắc đau lòng này. Còn chưa đủ! Không đủ! Hắn phải trở nên càng cường đại! Cường đại đến mức không ai có thể nhìn thẳng vào hắn!

Ánh mắt Quân Mặc Ngôn chuyển biến trong nháy mắt, nhanh tới mức Vị Ương cũng chưa phát hiện.

“Sao rồi? Thân thể có khỏe không?” Vương Kì Tư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Quân Mặc Ngôn ngồi tựa trên giường, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì. Một chút đều không có, ta còn cảm thấy cả người thư sướng.”

“Vô nghĩa! Ngươi phát sốt lần này đem phần dược tính còn lại của những dược hoàn lần trước ngươi uống toàn bộ kích phát ra. Có thể không thoái mái sao?” Châm chọc người nào đó một câu, Vương Kì Tư bưng bát dược thủy tối như mực ngồi xuống bên mép giường.

“Ta phúc thiên mệnh đại a! Ngươi đố kỵ cũng không được.” Vươn tay tiếp nhận bát sứ, ngửa đầu uống hết, không cần hỏi nhiều cái gì. Hắn biết Vương Kì Tư sẽ không hại hắn.

“Ngươi a! Thực làm người ta lo lắng. Đều ngủ một ngày, sao không thấy tiên sinh của ngươi tới xem ngươi?”

“Tới rồi. Mới vừa đi a! Bằng không ta ngồi dậy làm cái gì?”

“Thần thần bí bí, tiên sinh kia của ngươi võ công cũng quá cao đi, ta cũng chưa từng phát hiện.”

Hắn vẫn đều ở trù phòng ngao dược, sao không phát giác có người từng tiến vào?

“Có thể để ngươi gặp được, còn coi như cao thủ sao?”

“Khua môi múa mép. Ta lười so đo với bệnh nhân. Ngươi không còn sốt, nhưng vẫn là ở trên giường thêm vài ngày thì tốt hơn.”

“Ta hiểu được.” Để lại mầm bệnh cũng không tốt.

“Ân, ta đây đi trước, buổi chiều lại đến ngao dược giúp ngươi.”

“Phiền toái ngươi.”

“Thiết! Huynh đệ thôi!”

Buông xuống mí mắt, Quân Mặc Ngôn thì thào tự nói: “Ân, huynh đệ.”

Khóe miệng Vị Ương hơi hơi cong lên, nhắm mắt lại không nói.

Trải qua chuyện lần này, Tam Nhi cũng coi như nhân họa đắc phúc. Như vậy cũng nên làm cho hắn triển lộ khả năng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui