Thử Sinh Vi Quân Lưu

Bên ngoài là tiếng pháo nổ bụp bụp, cho dù đang ở trong tiểu viện, vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng hài đồng vui mừng cười nói ở bên ngoài.

Bông tuyết rơi xuống cũng đúng lúc, Vị Ương đứng giữa tiểu viện, nhắm lại mắt giống như đang cáo biệt năm cũ. Bông tuyết màu trắng rơi từ trên trời xuống, xuyên qua thân mình y, biến mất trên mặt đất.

Đối với dáng vẻ này của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn chính là tình hữu độc chung(mê mẩn vô cùng), không nói hai lời lập tức lấy ra giấy Tuyên Thành xa hoa bắt đầu tỉ mỉ vẽ lại.

Vị Ương trong tranh, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu, nghiêng mặt ngơ ngác nhìn ánh trăng tròn trên bầu trời. Quân Mặc Ngôn thêm lên một chút bối cảnh vào trong bức tranh, có cây cối tuyết đọng, hoa cỏ, vài cây hồng, mai trắng, đem trang phục kì dị của Vị Ương đổi thành y phục của nho sinh, vạt áo bay bay, tay áo như gió, giống như tiên nhân đang muốn bay về trời, phong tư tuyệt thế.

Mặc Tâm đứng một bên hỗ trợ mài mực, tò mò nhìn người trong tranh. Nàng cũng không phải lần đầu tiên thấy chủ tử vẽ người này. Bong bóng tò mò trong lòng không phải một hai cái, chính là ngại với nụ cười thần thần bí bí của chủ tử, không dám hỏi mà thôi.

“Gia, phải dán lên sao?” Nhìn xem Quân Mặc Ngôn viết xong chữ cũng đóng dấu xong, Mặc Tâm hỏi ra vấn đề mà đáp án vĩnh viễn chỉ có một.

“Ân, đương nhiên phải. Nhất định phải cẩn thân, không thể phân biệt sai.” Quân Mặc Ngôn cẩn thận đem bức tranh cầm lấy, nhẹ nhàng hé miệng thổi thổi nó. Tiên sinh sắp tiến vào, không thể để y phát hiện.

Mặc Tâm chưa gặp qua chủ tử đối với bất cứ thứ gì có chiếm hữu dục, chỉ duy nhất bức tranh vẽ người kia. Mỗi lần chủ tử cũng đều cẩn thận đem nó dấu đi, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào. Tranh này trước sau cả thảy cũng đếm không hết, nhưng chủ tử dường như vẫn chưa thỏa mãn.

“Gia, lão gia muốn ngài đi hoa viên dùng cơm.” Một nha hoàn ngoài cửa nhỏ giọng thông báo.

“Đã biết, lui xuống đi.”

“Ai. Gia, năm mới rồi.”


“Đúng vậy! Năm mới, Mặc Tâm ngươi cũng đã mười ba đi!”

“Ân, Mặc Tâm mười ba, Mặc Hối mười sáu.”

Quân Mặc Ngôn đứng dậy đi ra thư phòng, lại tiến vào chủ phòng chuẩn bị y phục.

“Gia, phải mặc bộ nào?” Y phục của chủ tử cũng không nhiều, nhưng mỗi bộ đều là tốt nhất, tơ lụa sử dụng đều là loại dành riêng để chế tạo y phục cho hoàng thất. Thanh Phong các nếu ngay cả này đều không có, thì cũng thật sự là mất hết mặt mũi.

“Bạch y thêm bối tâm(áo lót) hồng(đỏ). Lễ mừng năm mới, mặc cái này cho náo nhiệt.” Vị Ương không biết khi nào bay tới bên người Quân Mặc Ngôn, khoa tay múa chân hỗ trợ quyết định.

“Mặc Tâm, liền chiếc áo lụa trắng viền bạc thêm kiện bối tâm hồng.” Nhiều năm như thế, điều duy nhất không thay đổi chính là thói quen đối với những gì Vị Ương nói không hề phản bác.

“Vâng, Gia.”

Áo lụa trắng viền bạc là dùng tơ lụa thượng đẳng chế ra, mặc tại trên người sẽ cảm thấy trơn trơn hơn nữa không lùa gió. Áo hồng giáp là áo lót nhung, bên trên dùng kim tuyến thêu lên mấy cây trúc.

Nhìn Mặc Tâm giúp Mặc Ngôn thay y phục, Vị Ương không khỏi vươn tay sờ sờ: “Vẫn là sống tốt, ít nhất có thể thay quần áo.”

Nói xong cúi đầu xem bộ thường phục của mình, chết tiệt! Đều nhìn hơn sáu mươi năm. Cũng không biết có thể đổi một bộ khác hay không, y đều đau mắt rồi! Giận!


“Mặc Tâm, không cần hầu hạ. Cùng Mặc Hối ăn cơm đi.” Có ý định nói chuyện cùng Vị Ương, Quân Mặc Ngôn cố ý điều đi Mặc Tâm.

“Sao có thể? Bên Gia nên có ngươi bảo hộ, không được, không được. Cho dù ta ly khai, Mặc Hối cũng không thể đi.” Nhìn khuôn mặt quật cường của Mặc Tâm, Quân Mặc Ngôn đành phải gật đầu đáp ứng.

Trên đường tới hoa viên, Quân Mặc Ngôn cuối cùng cũng có thời gian để nói chuyện cùng Vị Ương. Nhiều người bên cạnh chính là không tốt ở điểm ấy. Mặc Ngôn cũng không sợ Mặc Hối thấy hắn nói chuyện cùng không khí. Dù sao với tính cách băng sơn kia, có giết Mặc Hối cũng không phun ra nửa chữ!

“Ai nha! Ta nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi cũng là cuối năm, lúc trước y phục trên người ngươi chính là nhiều vụn vá như ma a!” Có lẽ là không khí mừng năm mới ảnh hưởng tới Vị Ương, tâm tình y hôm nay coi như không tệ.

“Khi đó Mặc Ngôn còn nhỏ, có cha cũng như không cha. Tự nhiên có chút keo kiệt.” Quân Mặc Ngôn tham luyến bất cứ biểu tình nào trên mặt Vị Ương. Một lần nhướn mày, một lần bĩu môi, một lần mỉm cười, toàn bộ hắn đều khắc sâu vào trong lòng.

“A! A! Ngươi bây giờ không thể so với lúc đó a! Khi đó ngươi bị đánh đến thảm hề hề đâu!” Vị Ương có chút hâm mộ bộ y phục mới trên người hắn. Bĩu bĩu môi: “Vì cái gì ta không thể có y phục mới. Thật đáng ghét!”

Ý cười che kín đôi mắt thâm thúy, Quân Mặc Ngôn có loại cảm giác muốn ôm y vào lòng. Đã muốn có dáng người gần như hoàn mỹ, hắn cơ hồ mỗi buổi tối đều mơ thấy Vị Ương, còn nội dung giấc mơ, đối với người trong mộng làm những chuyện gì, ngoại nhân sẽ không thể biết đến.

“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước, nha đầu kia để ngươi hứa nguyện. Ngươi đã hứa nguyện cái gì?”

Chưa bao giờ biết Vị Ương cũng sẽ có ngày bát quái như thế, bất quá đối tượng mà y bát quái lại chính là mình, cho nên Mặc Ngôn thực sảng khoái trả lời: “Tất nhiên là mỗi người đều hạnh phúc.”

Thất vọng chu chu miệng: “Nguyện vọng thực nhàm chán.”


Nhìn lên mặt Vị Ương, Quân Mặc Ngôn buông xuống mí mắt lặng yên. Hắn sao có thể nói nguyện vọng của hắn kỳ thật là muốn Vị Ương có một thân thể, rồi sau đó ôm y! Điều này làm sao hắn có thể nói ra a?

“Tam Nhi! Tam Nhi! Tới rồi, đừng ngẩn người.” Ghé vào bên tai hắn kêu la vài câu. Vị Ương nghi hoặc nhìn người đi đường mà cũng có thể ngẩn người này.

Có phải là vì cùng Mặc Hối luyện võ mà bị đả thương đầu không!

“A? Ân. Không có việc gì, tiến đến đi!” Phục hồi tinh thần lại, Mặc Ngôn xấu hổ cười cười, đi trước tiến vào hoa viên.

Vừa vào hoa viên, Quân Mặc Ngôn liền phát hiện tất cả mọi người đều đông đủ. Chính mình là người cuối cùng, dù sao bọn họ cũng đã quen chính mình hay tới trễ.

Quân Thiệu Thiên vừa thấy Quân Mặc Ngôn tiến vào, liền mỉm cười vẫy tay: “Đến, Mặc Ngôn. Đến phụ thân nơi này.”

Nhìn ánh mắt bốc hỏa của Mộ Vân Phi, lại nhìn vẻ mặt như muốn nuốt chửng mình của hai cái huynh đệ trên danh nghĩa, vẻ mặt vui mừng của Vương nương, cùng bộ dáng vui vẻ cùng thẹn thùng của đôi song sinh.

Quân Mặc Ngôn mang theo nụ cười thản nhiên không thay đổi, đi đến vị trí bên trái Quân Thiệu Thiên. Vị trí này không thể nghi ngờ chính là đang báo cho mọi người, ở Quân gia, hắn là người nắm quyền thứ hai!

Rượu và thức ăn hết phân nửa, Quân Thiệu Thiên cuối cùng quyết định đem sự tình nói ra.

“Thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, ta liền đem một việc nói ra.” Quân Thiệu Thiên cười cười nhìn Mặc Ngôn.

Lĩnh hội đến hàm nghĩa từ ánh mắt đối phương, Quân Mặc Ngôn chỉ đạm nhiên buông xuống mí mắt.

“Mặc Ngôn mấy năm qua đã đem sản nghiệp Quân gia trở nên hữu thanh hữu sắc (có kết quả ra đâu ra đấy), đây là chuyện mà mọi người đều biết. Quân gia có Mặc Ngôn là vinh quang.” Nói xong liền vỗ vỗ bả vai Mặc Ngôn.


“Ngài quá khích lệ ta.” Cho đến tận hôm nay, Mặc Ngôn vẫn chưa gọi Quân Thiệu Thiên một tiếng cha. Mà Quân Thiệu Thiên cũng không từng miễn cưỡng hắn, cho nên vẫn cứ cứng ngắc như vậy. Theo lời Quân Thiệu Thiên thì chính là ‘phụ thân – liền phụ thân’ đi! Dù sao cũng tốt hơn so với các hạ!

“Này không phải khích lệ, Mặc Ngôn làm được thật sự tốt lắm.” Vương Tuyết nhìn Quân Mặc Ngôn, trong lòng nghĩ hài tử lúc trước chịu khi dễ kia cuối cùng cũng trưởng thành rồi a! Cuối cùng có thể tạo dựng một mảnh thiên địa. Cũng không uổng sự kỳ vọng của Vân Yên a!

“Hừ! Chẳng qua là một chút sinh ý nhỏ, đưa cho Mặc Tường của ta cũng có thể làm được.” Mộ Vân Phi bất mãn phản bác.

Quân Mặc Tường cùng Quân Mặc Đống cũng không ra tiếng. Có lẽ là do ký ức về cái tát trước kia còn mới mẻ.

Quân Thiệu Thiên tự động xem nhẹ tiếng kháng nghị của thê tử. Đem sinh ý giao cho hai cái nghiệt tử kia? Không được mấy ngày liền thất bại sạch!

“Ta đây! Tuổi cũng lớn. Thân mình cũng không thể sánh với người trẻ tuổi. Cũng là lúc bắt đầu đem sinh ý giao cho người nối nghiệp.”

Quân Thiệu Thiên vừa thốt ra lời này, trừ bỏ ba người nhà Vương gia không hứng thú gì với quyền lợi. Còn Mộ Vân Phi cùng hai con của nàng đem ánh mắt trừng thật to.

Mặc Ngôn thản nhiên tự rót một ly rượu trong, nhàn nhã bưng lên uống.

“Là rượu Đỗ Khang? Hay là Hoa Điêu?” Vị Ương khoát hai tay lên cánh tay Quân Mặc Ngôn đang cầm ly rượu, khẩn cấp hỏi.

“Đỗ Khang này thực tinh khiết a!” Thấp giọng tán thưởng chỉ để Vị Ương biết được đáp án y đang suy nghĩ.

Quân Thiệu Thiên nghe được thanh âm thật nhỏ đó, cũng nghiêng đầu tán thưởng: “Đông Giải lâu không hổ là đệ nhất thiên hạ a! Ngay cả rượu cũng thuần hậu hương nồng như thế!”

“Đó là tất nhiên, tửu lâu của Kì Tư mà!” Trong ngôn ngữ thản nhiên, cũng đã nói cho những người ở đây, quan hệ không tầm thường của hắn cùng lão bản của Đông Giải lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận