Thư Sinh Vô Địch Chi Văn Tâm Điêu Long

Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra! Chỉ là vừa rồi ở trong xe ngựa thấy Long Diễm hảo hung, kỳ thực lúc Long Diễm hung hăng cắn mũi y hoặc biểu tình lúc hắn mất kiên nhẫn cũng không đáng sợ lắm, đáng sợ chính là nét mặt vừa nãy Long Diễm đối với bọn họ. Nguyên bản cho dù vì y không nghe hiểu ý tứ vì sao hắn tức giận nhưng Long Diễm vẫn rất ôn hòa, tuy có chút hung, nhưng y lại cảm thấy không chút sợ hãi nào, nhưng là vừa rồi quanh người hắn tản ra luồn sát khí dữ tợn, hắn nói tất cả những người ở đây đều phải chết. (chém nhá, thực sự không hiểu)

Bất quá, thực sự có rất nhiều người, y trộm đếm có lẽ có đến năm sáu chục người bao vây Long Diễm, hơn nữa còn rất có khí thế — cho dù tái cường đến thế nào, một lần phải đồng thời đối phó với hơn năm sáu chục người vẫn là không thể, bởi vậy y mới không nhịn được mà mở miệng.

Y không muốn thấy Long Diễm bị nửa điểm tổn thương nào nha, tuy y thật sự là năng văn bất năng vũ(có thể làm văn nhưng không thể múa võ), tay trói gà không chặt, có một lần vào lễ mừng năm mới mua một con gà nhưng vì y không thể giữ chặt nên nó mới vùng lên bỏ chạy vào trong rừng, nhưng là nam tử hán đại trượng phu, y cũng phải có suy nghĩ muốn bảo vệ gì đó, đúng không?

Sự hữu dụng của y, có lẽ chỉ ở tài ăn nói mà thôi, lễ mừng năm mới trước đây cũng đều là nhờ cái miệng so sánh có điểm ngọt này đi chúc gia đạo người khác mới có thể có được chút bánh trái linh tinh, bất luận như thế nào y cũng phải thử một lần, tuy rằng Long Diễm không có bộ dáng cần y hỗ trợ.

Định thần ngưng khí, nhấc lên màn cửa, y hé miệng, chợt phát hiện y nên tìm một lý do để mở miệng, nhìn hai phe trước mặt đang giương cung bạt kiếm, nếu nói sai lời nào có lẽ họ sẽ ngay lập tức lao vào đánh nhau, đại sự liền bất thành. Bằng không.... trước vẫn nên cùng vị đạo nhân kia làm quen trước đi! Người tu đạo tâm hồn thiện niệm, hẳn là có thể dễ dàng nói chuyện.

Vị đạo trưởng kia dường như gọi là — Lữ Sầu Riêng (Lưu Liên còn có nghĩa là sầu riêng, là Văn Tâm hiểu sai nghĩa thôi) đi! Thật kỳ quái, có người cư nhiên đặt tên mình là sầu riêng sao, có lẽ là do thực thích ăn sầu riêng đi. Nhưng là vật kia toàn thân không chỉ toàn gai, còn phát ra mùi vị dị thường thối, y thấy ở trong sách có nói sầu riêng là đặc sản hoa quả của vùng Lĩnh Nam, không nghĩ tới trung nguyên cũng có bán, còn có người thích ăn nó nữa.

“Ngươi thích ăn sầu riêng sao?”

Suy nghĩ nửa ngày, Thi Văn Tâm chỉ nói ra những từ này.


Lữ Lưu Liên đứng đối diện thấy của xe vừa động, lập tức cảnh giác ba phần — hai mươi người đêm qua bị phái đi giám thị Long Diễm đều bị giết toàn bộ, có một người duy nhất giữ được nửa hơi tàn chỉ có thể để lại được một câu “Còn có một tên nữa... ” liền chết, rốt cuộc không hỏi ra được cái gì nữa.

Sau có thám tử tới nói trừ bỏ Hỏa ma đế Long Diễm cùng người hắn luôn mang theo bên mình thì không còn ai khác nữa. Vừa rồi hắn vận dụng thiên nhãn chính mình tu luyện thông khán (xuyên qua nhìn) xe ngựa một lần, phát hiện sau khi Long Diễm đi ra, bên trong xe ngựa vẫn như cũ phát ra ma khí mơ hồ.

Lúc trước thời điểm Long Diễm mang theo người này ngụ ở Xuân Hồng lâu còn không cảm giác ra người này có ma khí, hiện giờ đã có, chẳng lẽ Long Diễm khi ở Xuân HỒng Lâu đã kích phát ma khí của y? Cái loại hơi thở này cùng khí tức của Long DIễm thập phần giống nhau — hắn chỉ sợ đó là thân thể chứa ”Không chi lực”, hoặc là Không Ma đế chuyển sinh cũng không chừng.

Bởi vậy Lữ Lưu Liên phá lệ chú ý động tác của người trong xe ngựa, cho dù đám người của hắn đã điều tra qua, người này từ nhỏ đến là cũng chỉ là một thư sinh nghèo, nhưng hắn cũng không dám có chút khinh thường đối với y.

Không nghĩ đến lúc thư sinh vén lên tấm màn câu đầu tiên nói lại chính là hỏi hắn có phải thích sâu riêng hay không, thực tức chết hắn, đây là cái trường hợp gì, đây lại là cái vấn đề gì.

“Ngươi hỏi ta có thích sầu riêng hay không để làm cái gì?”

Lữ Lưu Liên thật muốn sinh khí, nhưng e ngại nơi này có nhiều người, đối phương lại là tiểu bối, chung quy không nên lập tức lật mặt, tạm thời cùng thối thư sinh này nói vài câu chu toàn rồi tính sau.

Bởi vì một câu nói kia của thi Văn Tâm, không khí hết sức căng thẳng giữa song phương nhất thời bị trừ khử tiêu thất không còn bóng dáng, thậm chí trong đám người giang hồ còn có kẻ che miệng cười trộm.


Sầu riêng... Dường như tên của người nào đó cũng có danh tự này a.

“A, tiểu sinh là muốn hỏi, tên của đạo trưởng, có phải có quan hệ cùng với sầu riêng hay không, hay là vì thân sinh của ngài thích dùng loại hoa quả này, mới cố ý đặt tên này cho ngài để làm kỷ niệm ni?”

Quả nhiên không đoán sai, đạo trưởng chính là người dễ nói chuyện, vậy tiếp tục nói chuyện đi. Thi Văn Tâm mỉm cười, một mặt gật đầu khẳng định sách lược của mình thật chính xác.

“Phốc –” đây là thanh âm phát ra từ trong đám người. Kẻ mới vừa rồi che miệng cười trộm, trong đầu bất giác đem Lữ Lưu Liên cùng sầu riêng liên hệ lại với nhau — Lữ Lưu Liên béo tròn, xem ra thật đúng là giống với phần cơm của sầu riêng, hồn viên (tròn trịa) giống nhau —-

Lữ Lưu Liên sống năm mươi mấy năm qua chưa bao giờ bị vũ nhục ngay trước mặt nhiều người như vậy, tức giận đến cả người phát run, tức giận đến cực điểm, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một trận cuồng tiếu kiêu ngạo cực kì.

“Ha — ha ha ha ha ha — ”

Mọi người đem tầm mắt chuyển hướng địa phương phát ra tiếng cười, nơi đó, Long Diễm đang ngửa mặt lên trời cười to.


Không hổ là tiểu ngốc thư hắn coi trọng, mới nói một câu, đã khiến cho đối thủ tâm thần tan rã, nhất là cái tay lão đạo sĩ kia, sợ là tức đến muốn thổ huyết! Nhìn hắn thần thanh khí sảng, đây mới là tâm thái cần có trước khi ác đấu, đối thủ trong lòng có lửa, ta tự ý tùy tiện tiêu dao, như vậy đánh nhau mới thoải mái.

“Đạo sĩ nguyên lai gọi là Sầu Riêng, chẳng trách không khí bốn phía lại thối như thế, thối đến nỗi có thể trực tiếp giết người.”

Tiếng cười dừng, nhưng nụ cười ác độc trên mặt lại không chút suy giảm, con ngươi lục bích của Long Diễm tràn ngập thần sắc bễ nghễ làm cho Lữ Lưu Liên giận đến khó kiếm chế được.

“Ma đầu! Ngươi không giễu cợt bần đạo bao lâu nữa đâu. Nơi này phần đông là nghĩa sĩ, ngươi cho là ngươi có thể mang theo thư sinh ngu xuẩn này toàn thây trở ra sao, mọi người cùng lên! không cần câu nệ thiện niệm(ý niệm thiện lương, các ngươi có sao), loại ma đầu này không xứng đáng.”

Phất trần vung lên, Lữ Lưu Liên hận không thể để chúng nhân vạn đao lăng trì tên ma nhân dám nhạo bán hắn kia — nếu không phải cần cướp lấy ”Không chi lực”, tên thối thư sinh đó hắn cũng nhất định phải chém chết.

Không ngờ, mọi người mới vừa đánh về phía Long Diễm, liền thấy một thân ảnh bạch sắc lăn xuống khỏi xe ngựa, lăn trên mặt đất hai vòng, thất tha thất thiểu chạy đến chắn trước người Long Diễm.

“Dừng tay —— ”

Một tiếng hô to, thanh âm không lớn, lại có đầy đủ lực uy hiếp làm cho mọi người nhất tề thu tay lại, bởi vì người che trước người Long Diễm chính là người mà các tiên nhân ngàn đinh vạn dặn tuyệt đối không được thương tổn tới — thư ngốc tử (dịch là là con mọt sách, ta thấy nó sỉ nhục Văn Tâm quá nên để nguyên hán việt)Thi Văn Tâm người mà bọn họ nghĩ rằng đã thừa kế ”Không chi lực”.


Thi Văn Tâm thực sự là lăn xuống xe ngựa, y không nghĩ được nhiều như vậy, thầm nghĩ phải xuống xe ngựa, kết quả một bước vừa giẫm liền trược xuống, không chỉ lăn xuống, còn làm bị thương mắt cá chân.

Đau quá, sợ là đã sưng lên một mảng lớn rồi, nhưng y vẫn cố đứng lên chạy đến chỗ Long Diễm — y mới đầu chỉ nghĩ một chuyện duy nhất, chính là muốn lôi kéo làm quen cùng vị đạo sĩ kia mà thôi, nào biết vị đạo sĩ kia dễ bị chọc giận như vậy, sự kiên nhẫn còn không bằng một góc của Long Diễm! Bất quá chỉ nói sai một câu, binh khí hai bên ngay lập tức hướng thẳng vào nhau, đều là lỗi của y, cho dù chỉ bị một đao, y cũng không muốn để Long Diễm phải đi thừa nhận.

Chạy qua đến chỗ Long Diễm, hai tay mở ra, Thi Văn Tâm từ khi sinh ra mới chỉ thấy qua đao thái đao cắt thịt đao đốn củi đao giết heo, có bao giờ được thấy đại đao trường kiếm ở trước mặt y múa may chói lọi như thế đâu? Y không phải không sợ, nhưng là y nhất định phải bảo hộ Long Diễm, y sẽ không để cho người khác xúc phạm tới Long Diễm —

Y đột nhiên chạy tới như vậy, không chỉ chính đạo nhân sĩ, ngay cả Long Diễm cũng cả kinh.

Rõ ràng kêu tiểu ngốc thư này hảo hảo ở trên xe chờ hắn, bởi vì biết y chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này nên mới không cho y xuống xe, hơn nữa hắn nếu muốn tiểu ngốc thư, tự nhiên phải bảo hộ y không để cho y bị thương tổn, nhất định phải mang y bình an mang về Ma Vực.

Cấp bậc của mấy người này cũng không tính là cao, ước chừng là tiên đạo phái ra để thử hắn cùng Văn Tâm thư ngốc rốt cuộc có bao nhiêu năng lực. Đáng thương là những người đó còn không biết rõ ràng, lấy bản lĩnh của bọn họ, Long Diễm hắn chỉ cần vẫy tay vài cái liền có thể đem bọn họ thu thập sạch sẽ.

Nhưng tiểu ngốc thư này cư nhiên chạy ra, còn đứng chắn trước mặt hắn, vươn hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt đỡ lấy công kích từ đối phương.

Tiểu ngốc thư này rốt cuộc có biết hay không chuyện y vừa làm suýt chút nữa làm tim hắn ngừng đập? Trên người thư ngốc còn sót lại chút ma lực, nhưng lấy thân thể y dùng số ma lực đó cũng không được, đúng hơn căn bản y không biết dùng. Nếu đối phương không ngừng tay lại, cái loại ra tay như điện quang hỏa thạch trong nháy mắt kia, cho dù là Long Diễm hắn cũng chưa chắc có thể thay y đỡ hết tất cả chiêu thức cùng đao quang, vạn nhất thư ngốc bị chém trúng —- chỉ cần nghĩ tới thứ huyết hồng nhiễm lên thân thể cùng kiện bạch sắc đơn bạc kia, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn.

Chỉ thấy thư ngốc tử này cố gắng giương hai cánh tay lên, giống như nghĩ muốn đem thân thể của mình cao lớn hơn một chút, có thể đem hắn hoàn toàn ngăn trở khỏi nguy hiểm. Bởi vì sợ hãi, tiểu ngốc thư toàn thân phát run, ngay cả tay áo mỏng manh cũng đều run lên, từ bên cạnh nhìn kĩ, y liều mạng cắn chặt môi dưới, đem cánh môi mỏng hảo hảo cắn đến độ bật máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận