Edit: yyds
Beta: Amin
–
“Cái, cái này là gì?”
Quý Thanh Lâm nhìn tập tài liệu xuất hiện ở trên tay mình thì bày tỏ sự khó hiểu, nhìn về phía Yến Tri An.
Khuôn mặt xinh đẹp của Yến Tri An rất nghiêm túc, chỉ nói: “Giấy kiểm tra sức khỏe của tôi.”
Quý Thanh Lâm càng không hiểu.
“Giấy kiểm tra sức khỏe để làm gì?”
“A Từ.” Từ hôm đó quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn, Yến Tri An bắt đầu thay đổi cách gọi: “Anh xem một chút đi, sau khi xem xong, anh còn muốn ở bên tôi thì hẵng nói tiếp.”
Tay Quý Thanh Lâm cầm túi giấy nắm thật chặt, trong nháy mắt sắc mặt kém hơn hẳn.
Yến Tri An biết lúc này anh lại hiểu lầm, vội giải thích.
“Cơ thể tôi không có vấn đề gì cả, đừng đoán mò, anh cứ xem trước đi, xem xong là biết.”
“Anh xem trước đi, một lát nữa tôi quay lại.”
Quý Thanh Lâm kéo cô lại: “Không được, ngài phải chờ tôi xem xong.”
“Nếu như xem xong mà không muốn ở bên tôi thì cũng không còn cơ hội thoát đâu, tôi sẽ quay lại sau.”
“Không được đi.”
Yến Tri An bất đắc dĩ ngồi lại.
Quý Thanh Lâm mở túi giấy ra, bên trong không có gì nhiều, chỉ có mười bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, từ một tuổi đến ba tuổi, bảy tuổi đến mười tuổi, rồi mười sáu tuổi, hai mươi tuổi, và hiện tại là hai mươi sáu tuổi.
Anh cũng có giấy kiểm tra sức khỏe, hàng năm anh sẽ đúng hạn kiểm tra một lần, nên cũng không lạ gì thứ này, nhưng mà báo cáo của hai người là khác nhau, dù sao thì các mục của Yến Tri An đều bình thường, bình thường, rất khỏe mạnh, không như anh cái gì cũng có vấn đề.
Nhưng có phần anh xem mà không rõ, ví dụ như, giới tính: nữ, có đặc trưng lưỡng tính?
Hình như Yến Tri An biết anh đang nghi ngờ, đột nhiên nói một câu: “Trang cuối có ảnh chụp CT của tôi.”
Quý Thanh Lâm nhìn túi giấy, anh thấy bên trong ra một tấm thật.
Một tấm phim chụp kết cấu cơ thể, Quý Thanh Lâm nhìn kỹ, đột nhiên quay đầu trợn tròn mắt nhìn về phía Yến Tri An.
Yến Tri An nhẹ giọng nói: “Xem hiểu chưa?”
Yết hầu của Quý Thanh Lâm nhô lên, giật giật: “Cơ thể ngài, có gặp hiện tượng nào không tốt không?”
Yến Tri An ngẩn người, lập tức cười khẽ thành tiếng: “A Từ, anh thật sự xem hiểu rồi à?”
Quý Thanh Lâm gật đầu.
Yến Tri An cúi sát lại gần, khóe miệng hơi cong lên, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại có chút xấu xa, cô nói: “Anh biết đặc tính lưỡng tính nghĩa là gì không?”
Quý Thanh Lâm mím môi, không đáp.
“Cái này có nghĩa là, cái anh có, thì tôi cũng có đó! Tiểu Thư Sinh~~”
Yến Tri An cười như không cười, vừa xinh đẹp vừa xấu xa.
Quý Thanh Lâm chỉ gật đầu: “Tôi biết.”
Phản ứng như vậy làm Yến Tri An hơi bất ngờ, lại cảm thấy nên là như vậy, nhưng không nhìn thấy biểu hiện nào của Tiểu Thư Sinh nên hơi tiếc nuối.
Yến Tri An cúi người, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, cô nhìn thấy khuôn mặt Quý Thanh Lâm đỏ lên.
“Tiểu Thư Sinh.”
“Hả?”
“Anh có muốn chúng ta làm chuyện thân mật hơn không?”
Quý Thanh Lâm: …
Mặt anh đỏ rực, bị câu nói trắng trợn này của cô làm cho phải quay đầu đi.
Yến Tri An đè anh xuống, không cho anh né tránh, cơ thể càng sát lại gần hơn.
Thân thể mềm mại đè trên người anh, nhiệt độ cơ thể hai người giao nhau, làm người ta mơ màng.
Yến Tri An cười.
“Tiểu Thư Sinh, anh nghiêm túc nghe này, từ lúc tôi phát hiện mình là người lưỡng tính, tôi liền biết, tôi không muốn nằm dưới.”
Quý Thanh Lâm sửng sốt, chỉ là vẫn chưa hiểu ý của cô, Yến Tri An đã buông anh ra rồi đứng lên.
Nhiệt độ hạ xuống, không khí lạnh lẽo bao quanh, Quý Thanh Lâm theo bản năng muốn đuổi theo, anh kéo Yến Tri An.
Yến Tri An khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, giống như người vừa đùa bỡn lúc nãy không phải là cô.
Yến Tri An: “A Từ, nghĩ cho kĩ, tôi sẽ cho anh thời gian.”
Suy nghĩ Yến Tri An muốn rời đi tràn ngập trong đầu anh, Quý Thanh Lâm chỉ có một suy nghĩ.
Không được buông tay!
Yến Tri An nhìn anh siết chặt tay mình không buông, nhíu mày.
Quý Thanh Lâm lại càng kích động hơn.
“Cô không được đi.”
“Cô đã hôn tôi.”
“Cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Con ngươi Yến Tri An sâu hơn: “Anh nên biết giữ tôi lại sẽ có hậu quả gì.”
“Tôi mặc kệ hậu quả là gì, Yến Tri An, tôi đã chiếm được em, em đừng hòng vứt bỏ tôi.”
Giọng của anh rất nghiêm túc, nhưng biểu cảm của anh thì lại không như vậy, đuôi mắt ửng đỏ, giống như vừa bị người ta bắt nạt.
Yến Tri An không chịu nổi dáng vẻ này của anh.
Cô xốc chăn trên người Quý Thanh Lâm lên, xoay người đè anh xuống, cả người đè lên Quý Thanh Lâm.
Lần này còn tiếp xúc thân mật hơn, chóp mũi đều là mùi xà phòng dễ ngửi, là mùi của Yến Tri An.
Yến Tri An nhẹ nhàng cọ Quý Thanh Lâm, cô cố ý dùng chỗ kia của mình cọ vào bắp đùi anh, suy nghĩ của Quý Thanh Lâm đang bay xa dần bị cảm giác khác thường ở đùi kéo lại.
Anh trợn tròn mắt.
Yến Tri An giật giật khóe miệng, xấu xa nói:
“Cảm nhận được không?”
“Tôi ở lại.”
“Anh sẽ không thể yêu đương trai gái như bình thường.”
“Anh sẽ bị đè dưới người tôi.”
“Bị tôi ôm.”
“Còn sẽ bị tôi đút vào.”
“Kêu khóc rên rỉ ở dưới người tôi.”
“Đừng, đừng nói nữa.” Viền mắt Quý Thanh Lâm đong đầy nước mắt, bị lời nói trắng trợn này làm kích động.
Sống hai đời, Quý Thanh Lâm đều chỉ vì đi theo tướng quân, thanh tâm quả dục, thậm chí nghĩ đến một chút đã cảm thấy là mình đang khinh nhờn cô, nào đã trải qua mấy chuyện này.
Lời nói trần trụi như bị người ta lột sạch, ở trong mắt Yến Tri An anh không có chỗ trốn, hình như anh thật sự bị Yến Tri An nắm trong tay, ở dưới người cô…
Ngực đang không bị khống chế nhảy lên, Quý Thanh Lâm vội hô hấp, giống như lại phát bệnh.
Yến Tri An nhanh chóng xoay người xuống giường, kéo người vào trong ngực mình, vỗ nhẹ sau lưng anh.
“Nào, từ từ hít thở, từ từ… hít vào… thở ra… từ từ thôi…”
Một lúc sau, anh mới thoát khỏi sự tim đập mạnh này.
“Mới nói thế thôi mà đã không chịu nổi rồi?”
Tiếng nói vang lên bên tai khiến anh tỉnh táo lại, anh vội nói: “Không, không phải…”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh, Yến Tri An vội ngăn lại: “Đừng vội đừng vội, tôi nói đùa thôi, đừng kích động.”
Thân thể này của anh thật sự không thể chịu nổi cảm xúc thay đổi thất thường.
Quý Thanh Lâm đang định nói gì đó, ngừng lại một lúc rồi cô đơn cúi đầu.
“Ân nhân, thân thể tôi, liên lụy đến ngài rồi.”
“Đừng nói bậy.”
“Ân nhân, nếu như có một ngày ngài cảm thấy tôi phiền phức…”
“Nói bừa gì đấy, sẽ không có đâu.”
Yến Tri An ôm người dỗ dành.
“Ân nhân, đừng rời bỏ tôi được không?”
“Không bỏ, không đi, Tiểu Thư Sinh tốt như vậy, sao tôi nỡ bỏ đi chứ.”
Tự mình khiêu khích thì phải tự mình dỗ dành thôi.
Đúng là nghiệp chướng mà!
Yến tướng quân tập trung tâm trí dỗ dành người nên không thấy Tiểu Thư Sinh mình ôm trong ngực khẽ cong khóe miệng lên vì đạt được mục đích.
*
Một ngày nào đó, Tiểu Thư Sinh được tướng quân chiều chuộng lá gan càng ngày càng lớn hỏi tướng quân.
“Nếu như hôm đó tôi thật sự rời đi thì sao?”
Tướng quân chỉ cười khẽ.
“Dê vào hang sói, anh thấy mình có khả năng chạy thoát không?”
Tiểu Thư Sinh hài lòng.
Hết chương 19!