Thư Sinh Vừa Mảnh Mai Vừa Cao Quý

Edit: yyds

Beta: Amin



Nhà do Yến Tri An mua khi cô còn học đại học, là “tài sản” của bố mẹ cộng với học bổng. Cô mua được một căn hộ độc thân ở thành phố này, dù nói là căn hộ độc thân nhưng cô cũng suy nghĩ khá nhiều, nhà không nhỏ, gần 70 mét vuông, một phòng khách, hai phòng ngủ, thiết kế không nhiều phòng, không gian nhìn cũng khá rộng rãi.

Quý Thanh Lâm vừa vào cửa, mắt không ngừng quan sát, dường như muốn khắc vào trong lòng những thứ thuộc về Yến Tri An.

Cách trang trí đơn giản, tông màu đen trắng xám, chỉ có một số cây xanh nhỏ, làm nổi bật màu sắc, nhìn một cái là có thể thấy rõ tính cách của chủ nhà.

Yến Tri An kéo anh vào trong nhà, để Quý Thanh Lâm ngồi xuống ghế sô pha:

“Muốn uống gì? Chỉ có nước và trà thôi?”

Cô sống rất đơn giản.

Quý Thanh Lâm: “Ngài quyết định là được.”

Yến Tri An đi rót một ly nước sôi, nhìn Quý Thanh Lâm ngồi trên ghế sô pha, mắt không ngoan ngoãn mà lại liếc lung tung, cười khẽ nói: “Muốn xem nhà tôi ở như thế nào không?”

Quý Thanh Lâm lập tức nhìn về phía cô, hình như đang nói: “Có thể không?”

“Đi thôi, tôi dẫn anh đi xem, nhà tôi nhỏ, mất có hai ba phút là xem xong rồi.”

Quý Thanh Lâm lại rất phấn khích, anh nắm chặt tay Yến Tri An, bày tỏ tâm trạng hào hứng của mình.

Có hai phòng ngủ, một là phòng của cô, phòng còn lại là dành cho khách.


Yến Tri An dẫn anh đi nhìn phòng khách một cái rồi vào phòng cô ở, trong phòng không có nhiều đồ đạc, hầu như toàn là sách.

Cạnh tường là nửa mặt kệ sách và một cái bàn, giường kê ở bên ngoài, bộ bốn món màu xám gạo trải gọn gàng, còn có một cái cửa sổ lớn.

Quý Thanh Lâm nhìn Yến Tri An: “Tôi có thể xem không?”

Yến Tri An buông tay: “Cứ xem đi.”

Quý Thanh Lâm đứng trước kệ sách, nhìn những quyển sách được xếp gọn trên đó, hầu như đều là sách y học, anh tùy tiện rút ra một quyển, mở ra xem, dù tự nhận là một thiên tài nhưng khi nhìn thấy một đống thuật ngữ chuyên ngành y học, anh cũng không khỏi cảm thấy nhàm chán, Quý Thanh Lâm đành đặt lại.

Anh phát hiện sách y học Yến Tri An đọc rất đa dạng, trên đó ngoài sách ngoại khoa, còn có các loại nội khoa, phụ khoa, nhi khoa, thậm chí còn có tâm lý học và y học cổ truyền, tùy tiện xem một quyển, đều có thể thấy trên đó có những ghi chú viết tay, có thể thấy Yến Tri An đã đọc rất nghiêm túc.

Quý Thanh Lâm đọc rất chăm chú.

Yến Tri An để anh đọc, quay người ra khỏi phòng.

Kế hoạch hôm nay của cô bị Quý Thanh Lâm làm cho đảo lộn, không ngờ hai người sẽ ở nhà cả ngày, nhà cô bây giờ thật sự không có gì cả.

Yến Tri An nhìn tủ lạnh trống rỗng, thở dài, làm khó cho bác sĩ thiên tài cô đây quá.

Đóng tủ lạnh, Yến Tri An tựa vào trên, mở điện thoại, bắt đầu “kiểm tra thiếu sót và bổ sung thêm”.

Lựa chọn một lúc, Yến Tri An mới cất điện thoại, đi về phòng ngủ.

Quý Thanh Lâm đã từ bên ngoài khám phá đến bên trong.

Lúc này tay anh đang cầm một cái cúp, nhìn kỹ.

Yến Tri An nhìn, thuận miệng nói: “Thích không?”

Quý Thanh Lâm nhìn về phía cô: “Ân nhân thật giỏi.”

Anh mở tủ, chất đầy các loại giấy khen, cúp và chứng chỉ.

Yến Tri An nhìn ánh sáng trong mắt anh, là tràn đầy hài lòng mê muội, cô hơi không nhịn được, cũng không nhịn.

Quý Thanh Lâm cứ như vậy bất ngờ bị người kéo vào lòng hôn một cái, ngạc nhiên biến thành vui sướng, nhiệt tình đáp lại.

Cuối cùng vẫn là Yến Tri An ép bản thân thả người, mỹ nhân trong lòng mà tâm không loạn thì không phải quân tử, chỉ có thể là bản thân không được, không phải Yến Tri An không được, cô ôm người bình phục hơi thở, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng, lại không chịu nổi xuất hiện ý nghĩ.

Yến Tri An hít sâu một hơi, kéo người ngồi xuống ghế, ngực dính vào lưng, như vậy có thể làm cho cô bình tĩnh.

Quý Thanh Lâm ngoan ngoãn cũng không vùng vẫy, để Yến Tri An ôm mình.

Anh thích cảm giác này, cảm giác thật sự được Yến Tri An yêu thương.

Yến Tri An lấy cái cúp trong tay Quý Thanh Lâm, chuẩn bị chuyển dời sự chú ý, cùng anh từ từ nói chuyện.


Giới thiệu đơn giản là khi nào nhận, tham gia trận đấu thế nào, Quý Thanh Lâm lại nghe say mê, Yến Tri An kể xong một cái, anh lại lấy cái khác chờ.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Quý Thanh Lâm cũng không nỡ bỏ những huy chương này xuống.

Yến Tri An mang đồ ăn vào bếp, cô mua không ít đồ, bày trên bàn làm Quý Thanh Lâm nhìn thấy rất ngạc nhiên.

Yến Tri An cầm thịt bò trong tay một chốc, bình tĩnh nói: “Có thể học ngay.”

Vì thế cô mua nhiều như thế, tóm lại có hai món là có thể ăn được.

Quý Thanh Lâm thực tế ngạc nhiên mở to mắt, rồi cười ra tiếng.

Yến Tri An hơi bối rối, cố gắng giả vờ không quan tâm: “Cười cái gì mà cười, còn cười nữa không cho anh ăn nữa.”

“Haha, tôi không cười, tôi rất vui.”

“Chậc, muốn vui thì vui đi.”

Quý Thanh Lâm lại nghiêm túc nhìn cô: “Tôi rất vui, ân nhân có thể nấu ăn cho tôi.”

Tay của Yến tướng quân, trước đây là để cầm súng, một cây súng bạc bảo vệ ngàn vạn nhân dân.

Tay của bác sĩ Yến, bây giờ là cầm dao phẫu thuật, cứu hàng ngàn bệnh nhân.

Nhưng lúc này Yến Tri An lại vì anh lại rửa tay nấu ăn, anh làm sao có thể không vui được chứ.

Sự thật chứng minh, thiên tài có thể nhanh chóng học mọi thứ theo video hướng dẫn, mỗi món ăn của Yến Tri An làm đều thành công ra đĩa.

Nếm thử dù không đến mức ngon nhưng coi như món ăn gia đình là được rồi.

Hai người vui vẻ ăn một bữa.

Nhà cô cũng không có gì để giải trí, Yến Tri An chỉ có thể tìm một bộ phim, cùng anh ngồi trên ghế sô pha, cùng xem phim.

Quý Thanh Lâm dựa vào vai cô, dính chặt vào người Yến Tri An, hai người cũng rất lãng mạn.


Cứ như thế này cùng dành thời gian bên nhau, hai người cũng không thấy chán, Yến Tri An cũng đồng ý lãng phí thời gian cùng anh, Quý Thanh Lâm cảm thấy hạnh phúc có lẽ là như thế này, hai người ba bữa bốn mùa, bình đạm mà qua.

Nhưng đến hơn năm giờ chiều, họ chuẩn bị làm bữa tối, một cuộc điện thoại kết thúc ngày hôm nay.

Quý Thanh Lâm nghe bên kia điện thoại mơ hồ là giọng nam sinh lo lắng.

Nhìn Yến Tri An lạnh lùng mang theo vẻ mặt lo lắng, trong lòng anh hơi không thoải mái.

Sau đó nghe thấy Yến Tri An cúp máy nói với anh: “Tiểu Thư Sinh, xin lỗi, tôi có chút việc nên không thể tiếp tục, đưa anh về nhà trước được không?”

Quý Thanh Lâm nhìn cô: “Tôi có thể đi cùng ngài được không?”

Yến Tri An do dự một chút: “Nơi đó có chút lộn xộn, tôi đưa anh về nhà, ngoan, Tiểu Thư Sinh.”

Quý Thanh Lâm muốn từ chối, muốn nói cô hứa đã đồng ý dành một ngày cho anh, lại cảm thấy mình giống như một người người đàn bà cố tình gây sự, muốn nói lại không dám nói, chỉ im lặng gật đầu.

“Ngài gấp thì tôi có thể tự mình về.”

Yến Tri An nhíu mày: “Tôi đưa anh về.”

Quý Thanh Lâm lại được an ủi.

Yến Tri An đưa người an toàn về nhà họ Quý, nhìn người vào cửa, mới yên tâm rời đi, quay đầu vội đi về phía đồn cảnh sát.

Thằng nhóc thối Đoạn Gia Lạc, một ngày lại tìm chuyện cho cô.

Hết chương 23!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận