Trưa hôm ấy, Thụy Miên vừa được ăn, vừa được cười một bữa no nê.
- Cái anh Công Hạ đó coi vậy mà cũng tốt đấy chứ? – Cô vừa rót một cốc sữa đầy, vừa hí hửng.
- Còn dám nói? – Bá Dương lừ mắt – Tôi mới là người phải ôm cái của nợ ấy về cho cô. Nghĩ xem, việc gây gổ, tấn công người khác đáng bị phạt như thế nào.
Mặc kệ, Thụy Miên cả gan tận hưởng chiến lời phẩm “không cầu mà được” cái đã. Cô sung sướng cười tít:
- Bá Dương, cảm ơn anh.
Bá Dương nghiêm mặt, không biết nói gì nữa, im lặng mở hộp cơm.
Bữa trưa của Bá Dương luôn do một tay cô Hai Sương đầu bếp gia đình chuẩn bị. Hôm nay cơm của anh có chủ đề “Đại dương sâu thẳm”, gồm trứng cá muối, một lát cá hồi hun khói, vài miếng mực sốt cà chua, ít rong nho trộn sa lát và canh càng cua. Tất cả được đựng trong hộp cơm hai tầng màu xanh biển.
Thụy Miên ngó vào hộp cơm trước mặt, công khai phô diễn vẻ thèm thuồng hồn nhiên:
- Thực đơn hôm nay có vẻ rất ngon.
Bá Dương liếc mắt, khóe miệng trễ xuống mỉa mai:
- Cô đang tưởng tượng đấy à?
Thụy Miên đặt cốc sữa xuống, nghĩ rằng Bá Dương khinh thường mình nên nói rất dõng dạc :
- Đương nhiên tôi biết, các món hải sản đều có vị đậm và mát. Anh nghĩ viện cô nhi chúng tôi rất nghèo nên không có tiền ăn hải sản chứ gì. Nói cho anh biết, tháng nào chúng tôi cũng được ăn tận… một lần đấy.
Tiệm bán đồ đông lạnh cuối tháng xả thùng đá nên bán đồ rất rẻ, người mua cũng rất đông. Mãi xế chiều mới là giờ giảm giá nhưng chúng tôi phải chầu chực từ trưa, nắng mấy cũng phải chịu.
Thùng vừa mở ra, các bà nội trợ như lực sĩ đã ào ào xông tới. Anh không biết mấy người bọn họ khỏe như thế nào đâu. Tuần nào cũng được rèn luyện săn hàng giảm giá, lại có bảng “Khuyến mãi tối đa” làm động lực, họ càng hăng hái càn quét, vơ vét sạch mọi thứ họ nhìn thấy.
Mấy đứa trẻ con chúng tôi nếu không chọn chỗ khéo, có khi bị ép lòi ruột trước khi sờ tới được mấy túi cá đông lạnh rồi.
Bá Dương thấy Thụy Miên hiểu sai ý mình, định thanh minh nhưng nghe cô kể chuyện lại thấy tò mò:
- Làm sao các cô thắng được … ờ, …mấy bà nội trợ lực sĩ?
- Ngạc nhiên phải không? – Thụy Miên cười đắc thắng, vươn người về phía Bá Dương, hào hứng nói – Chúng tôi mất công chờ từ trưa, dĩ nhiên phải có chiến thuật rồi. Cửa hàng đó có tất cả 3 thùng đá rất to, cao hơn bụng người lớn, có nắp ở mặt trên. Thùng được đặt phía sau các thanh chắn. Chúng tôi sẽ vừa nhìn họ bán, vừa nhẩm đếm xem thùng nào còn lại nhiều hàng nhất.
Gần tới giờ xả thùng, tất cả sẽ đứng bu quanh thùng đó, đu cả lên thanh chắn. Người bán hàng thấy vậy sẽ mở hai thùng còn lại trước, cho những người mua sốt sắng chọn lựa. Sau đó, tới thùng chúng tôi “ngắm”. Người ta vừa tiến đến, mấy đứa bé con chúng tôi liền chơi trò “ông rùa”.
- Ông… rùa??? – Bá Dương nhất thời chưa nghĩ ra trò chơi này như thế nào, chỉ nghĩ rằng trong cuộc đua tốc độ và sức mạnh, “anh rùa” còn chẳng có cơ hội thắng, huống chi là “ông rùa”!
Thụy Miên gật đầu, giọng nói cực kỳ phấn chấn:
- Mấy đứa to khỏe ghé lưng để chúng tôi nhảy lên. Chúng tôi sẽ nhoài người vào trong thùng đá và chộp lấy túi nào gần nhất. Thế mới phải chọn thùng còn đầy hàng, dễ nhặt, thùng vơi quá có khi còn bị rơi cắm đầu vào trong luôn. Sau đó phải nhanh chóng thả túi hàng vừa nhặt xuống cho người cõng mình.
Nhóm kia nhận được túi hải sản lập tức lách ra ngoài,còn đám bé con chúng tôi phải bám thật chặt thanh chắn, đu người lọt gọn giữa các thanh sắt để tránh bị ép.
Thật là một cảnh tượng sôi nổi làm sao! Bá Dương nhíu mày, cố tưởng tượng ra hình ảnh nhóc con Thụy Miên khuôn mặt lanh lợi, cố bặm môi giữ cho người mình kẹp giữa hai thanh sắt để tránh một rừng chân “lực sĩ” mà cố nén cười.
- Rồi sao nữa?
Thụy Miên cau mày:
- Rồi đứng im đó chờ mẹ lớn đến trả tiền chứ sao. Buổi chiều cuối cùng của các tháng, mẹ lớn đều qua chỗ chủ hàng lĩnh tiền công gấp phong bì giấy rồi vội vàng đạp xe đến cửa hàng đông lạnh để thanh toán. Sau đó tất cả túi hàng được bỏ vào giỏ xe, ba đứa bé nhất sẽ được ngồi lên yên để mẹ lớn dắt về.
Lúc đó tôi có cảm giác mình như một ông tướng thắng trận đang hiên ngang trở về, thấy mình tràn đầy sức mạnh để làm được tất cả mọi việc trên đời!
Bá Dương nhìn thấy thứ ánh sáng lung linh kỷ niệm trong đôi mắt tinh nghịch của Thụy Miên. Dù đã nhiều năm trôi qua, những điều tuyệt diệu nhất của tuổi thơ ở viện cô nhi vẫn in sâu trong tâm trí cô, vẹn nguyên tính thơ mộng và tràn đầy xúc cảm.
- Vậy đó là ký ức vinh quang của cô?
Thụy Miên thật thà gật đầu. Cô cười híp mắt: “Chúng tôi thường mua được cá nục. Nếu tháng nào may mắn kiếm được một túi mực con thì mẹ lớn sẽ làm món mực sốt cà chua ngon đại bác luôn. Đó là món ngon nhất trên đời!”
Nói tới đó, mấy miếng mực trong hộp cơm của Bá Dương khiến nước chân răng của Thụy Miên ứa ra. Ăn bánh mì đã mười bốn năm, cô vẫn không quên cảm giác thèm thuồng khi nghĩ tới những loại thực phẩm khác, đủ các vị cay, chua, mặn, ngọt, đắng.
Hình ảnh mẹ lớn vừa khắc khổ, vừa hiền từ tuy đã có chút mơ hồ trong tâm trí nhưng mỗi khi nhớ đến, tình cảm dạt dào thương yêu xen lẫn nghẹn ngào thương cảm vẫn cứ đong đầy.
- Bá Dương… - Cô rụt rè lẩm bẩm – Tại sao…tại sao tôi chỉ được ăn bánh mì đen?
Bá Dương đặt đũa xuống, xếp hộp cơm lại, nói:
- Nghĩa vụ của cô là tuân thủ gia quy, không phải hỏi những điều xuẩn ngốc. Ăn cho xong đi, chớ nói nhiều.
Thụy Miên cụt hứng, tiu nghỉu nhìn xuống miếng bánh mì đen thùi lùi. Chợt cô tròn mắt:
- Bá Dương, anh bỏ mứa à? Cơm không ngon cũng phải ăn cho hết chứ!
Người được nhắc đến lẳng lặng rút quyển sách ra, đeo kính lên và tiếp tục đọc trang được đánh dấu.
- Nhìn mặt cô, ăn không ngon.
Thụy Miên lập lức cụp mắt xuống, ăn năn: “Xin lỗi”.
Hai người cứ thế lặng lẽ làm việc của mình. Từ lâu Thụy Miên đã quen với kiểu lạnh nhạt này. Cô không dám nói chuyện nữa, chỉ len lén liếc nhìn anh.
Bá Dương mỗi khi ngồi đọc sách, toàn thân đều toát ra vẻ nghiêm trang, tĩnh lặng, khiến mọi vật xung quanh phải lùi xa ba bước mà chăm chú ngắm nhìn, tuyệt nhiên không dám lên tiếng phá vỡ khung cảnh thiêng liêng, thuần khiết đó. Khuôn mặt Bá Dương vốn thanh tú, đeo kính trắng lại càng nho nhã, thư sinh. Mái tóc đen nhánh hơi lay động những sợi tơ mềm mại. Quai hàm xương xương, rất nam tính. Bá Dương mỗi khi đọc đến đoạn hấp dẫn đều hơi nhíu mày, đầu khẽ nghiêng sang trái. Một lát sau cặp lông mày mới giãn ra, trở lại vẻ tĩnh lặng thường ngày.
Thụy Miên ngồi ngắm Bá Dương một lát, thấy ngượng ngùng bèn lúi húi dọn dẹp vụn bánh mì. Dọn xong, không thấy Bá Dương nói gì, định quay về lớp thì một chị xinh đẹp xuất hiện, vẻ mặt hết sức thân thiện:
- Chào em, Thụy Miên. Hôm nay lên lớp anh trai ăn trưa à?
- Dạ… vâng - Thụy Miên cố nghĩ xem mình có quen biết người này không.
Nghĩ mãi không ra, bèn thỏ thẻ: “Chị biết tên em ư?”
Chị gái xinh đẹp cười ngất:
- Vũ Thụy Miên, em gái Vĩnh Thụy Bá Dương, ai mà chẳng biết. Chẳng lẽ em không biết em nổi tiếng lắm sao?
- Vậy ư? – Thụy Miên gãi đầu, thấy ngượng nghịu quá. Nghĩ lại, có lẽ là như vậy nên Công Hạ mới sớm truy tìm được tung tích “kẻ thù” đến thế.
- Chị là Nghiêm Minh An – Chị xinh đẹp tự tin chìa tay về phía Thụy Miên – Gặp em ở đây vừa hay. Tổ mỹ thuật đang cần người giúp trang trí hội trường. Ngày mai cuối tuần, các lớp phổ thông được nghỉ. Em có thể đến giúp không?
Thụy Miên mở to mắt, vui vẻ định nhận lời nhưng chợt nhớ ra ngày mai ông chủ Bá Thanh đi công tác về, cô không dám ra ngoài. Đúng lúc vừa định mở miệng từ chối thì Bá Dương ngẩng lên, nói:
- Được. Mai mình sẽ đưa Thụy Miên tới tổ mỹ thuật.
Khuôn mặt Minh An lập tức sáng bừng lên, cực kỳ vui sướng. Chẳng trách được, chỉ tại Bá Dương thường ngày lãnh đạm, hỏi cũng chưa chắc đã trả lời. Ngay cả Nghiêm Minh An, hoa khôi lớp 12 cao cấp, người tự tin ở gần anh nhất cũng nhiều phen mất mặt vì sự lạnh nhạt của hoàng tử băng giá.
Vậy mà hôm nay tảng băng đã bắt đầu tan chảy rồi. Minh An không giấu nổi chút tự đắc, có lẽ nào cách trang điểm kiểu mới mang tên “Thiếu nữ đáng yêu” cô áp dụng lại có hiệu quả tới mức ấy?
- Nhưng… ngày mai… - Thụy Miên ấp úng.
Bá Dương lạnh lùng nói:
- Về lớp đi. Bọn anh sắp sang phòng thí nghiệm rồi.
Nói xong lại cúi đầu xuống quyển sách, hàm ý muốn kết thúc câu chuyện. Thụy Miên ngần ngừ một chút nhưng không dám nán lại, lủi thủi xách túi đựng vụn bánh mì rời đi, trong lòng rất ấm ức.
Vĩnh Thụy Bá Dương, anh thật quá đáng. Anh lấy tư cách gì mà tự ý quyết định việc của tôi? Lại còn “Bọn anh sắp sang phòng thí nghiệm rồi”. Bình thường anh lạnh nhạt lắm mà, sao vừa thấy bóng chị gái xinh đẹp liền thay đổi cách xưng hô ngay lập tức như vậy? Sẽ có ngày tôi lột chiếc măt nạ của anh…
Vừa đi vừa lẩm bẩm, chẳng mấy chốc Thụy Miên đã về đến cửa lớp. Lớp học vắng hoe, chứng tỏ mọi người vẫn đang ở phòng học gia chánh. Thụy Miên nửa muốn tới lớp gia chánh ngó nghiêng, nửa lại sợ. Cứ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định sẽ chỉ tới ngó trộm một chút cho đỡ buồn. Vừa đúng lúc mở cửa thì gặp ngay Công Hạ đang sầm sập tiến vào.
Hai người giương mắt nhìn nhau, hận cũ đã tan thì thành ra lúng túng. Cuối cùng, Công Hạ lên tiếng trước:
- Có Lý Gia Khánh ở đây không?
- Dạ không… - Thụy Miên lí nhí. Giờ lại đến lượt cậu Gia Khánh đắc tội gì với nhân vật này đây. Không phải cũng hắt một thứ gì đó vào mặt anh ta chứ?
Có vẻ như Công Hạ đoán được phần nào suy nghĩ của Thụy Miên, anh ngập ngừng nói như thanh minh:
- Cậu ta là thành viên đội Vovinam. Chúng tôi cần họp gấp.
Thụy Miên thở ra nhè nhẹ, trong lòng tự nhiên thấy nhẹ bẫng:
- Cả lớp đang ở phòng học nấu ăn.
- Cảm ơn.
Công Hạ gật đầu rồi đi thẳng. Thụy Miên cũng đi theo, hai người đều đi cùng một đường. Cứ đi mãi mà không nói gì với nhau cũng ngại. Thụy Miên nhớ ra Công Hạ đã xuống nước trước rồi, tự thấy mình cũng nên biết điều một chút, bèn nói:
- Anh Công Hạ, xin lỗi đã thất lễ với anh.
Thấy Công Hạ không nói gì, chắc là vẫn giận. Cũng đúng thôi, làm gì có ai bị hạ nhục trước mắt bao nhiêu người, lại toàn là đàn em của mình, mà lại không giận cho được. Thụy Miên lại nói:
- Lúc đó em đói quá, nên mất bình tĩnh. Anh đừng giận người sắp chết đói nhé.
Công Hạ phì cười. May quá, thế là hết giận rồi.
- Đi tìm sữa dê cho em đúng là rất mệt – Công Hạ nói.
- Vậy sao? – Thụy Miên cũng cười theo mà mặt như mếu. – Ra đại lý là có mà.
- Anh ở ký túc, chỉ loanh quanh trong căng tin trường thôi. Mà em nói xem, trong vòng bán kính 2km quanh đây có hàng quán nào không.
Quả đúng thế, học viên Châu Dư xây trên một quả đồi dốc thoai thoải, gần như biệt lập với phố xá ồn ào. Học sinh của trường đa phần ở nội trú trong khu ký túc. Số người ngoại trú như cô và Bá Dương rất ít, đều là gia đình có điều kiện, có người đưa đón. Vì thế, khu căng tin trường rất lớn, giống như siêu thị vậy. Do số Công Hạ xui xẻo nên đụng trúng hôm sữa dê cháy hàng mà thôi.
- Vậy anh tìm đâu ra…?
- Anh nhờ người nhà gửi lên. Nhà anh có trang trại. Sữa dê, sữa bò, bơ, pho mát đều có cả.
Khóe miệng Công Hạ đột ngột vẽ thành đường cong ấm áp khi nhớ tới những hình ảnh vui vẻ ở quê nhà. Vẻ chất phác, hồn nhiên của anh khiến Thụy Miên thật muốn trêu chọc.
- Có sữa lợn chứ?
Công Hạ đỏ mặt, nhớ lại mấy lời ngốc nghếch do nóng giận mà thốt ra, cố vớt vát:
- Nếu em muốn mua, anh sẽ nói bố giao hàng đều đặn.
- Không, cảm ơn – Thụy Miên cười khanh khách – Em không uống được thứ gì khác ngoài sữa dê.
- Em bị dị ứng à? – Công Hạ hỏi với vẻ mặt rất thông cảm khiến Thụy Miên giật thót, nhận ra mình đã nói quá nhiều. Cô cười trừ, không nói những lời dối trá mà để cho đối phương tự hiểu nhầm thì vẫn được coi là thật thà đấy chứ?
- Không sao đâu – Công Hạ bày tỏ lòng thương cảm kẻ yếu thế - Đó là vì cơ thể em đặc biệt hơn người khác thôi. Chị gái anh còn chẳng uống nổi một miếng sữa.
- Vậy ư?
Giọng nói của anh trở nên trầm hơn: “Từ khi được gia đình ông bác họ hiếm con đưa đi làm con nuôi, chị ấy chỉ ăn được cơm trắng và uống nước trà xanh. Ngay cả món chả cốm vốn rất thích mà cũng dửng dưng như không, người ta gắp vào bát liền lập tức lấy thìa xúc bỏ ra ngoài.”
Một dự cảm bất thường chợt nảy lên trong đầu Thụy Miên. Không phải chứ, chỉ được ăn một món và uống một món.
Quá. Giống. Cô.
- Em có thể hỏi… - Thụy Miên cố xua ý nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu – Chị gái anh được nhận nuôi từ năm mấy tuổi không?
Hai tai cô tự động căng ra, nghe rõ tiếng tim đập. Những câu chuyện bí ẩn về thủ tài nữ không phải chỉ có nhà Vĩnh Thụy biết. Có lẽ nào, người chị của Công Hạ thay đổi thói quen ăn uống ngay khi được nhận nuôi lại là sự trùng hợp?
Thụy Miên chằm chằm nhìn anh chàng đang đếm đốt ngón tay để nhớ lại.
- Mười hai.
Một hơi thở thoát ra từ hai lá phổi cứng đờ của Thụy Miên.
Vậy là không phải. Thủ tài nữ phải bắt đầu nghĩa vụ từ năm ba tuổi.
Đột nhiên, Công Hạ nói:
- Ngày mai chị ấy sẽ tới trường mình thăm quan, tranh thủ dịp bố mẹ nuôi tới thành phố này công tác.
Thụy Miên vội nói:
- Mai em cũng có việc đến trường. Em muốn gặp chị anh có được không?
Cô nhìn anh, vẻ khẩn thiết hiện rõ trên đôi mắt. Công Hạ nghĩ rằng Thụy Miên đang tha thiết mong có “đồng minh” trong “cuộc chiến chống lại thức ăn”, liền vui vẻ gật đầu: “Chị ấy sẽ rất vui khi có thêm bạn mới”.
Thụy Miên cố mỉm cười và thấy nôn nao. Dù chính Công Hạ đã xác nhận độ tuổi thay đổi của chị gái anh nhưng không hiểu sao, trong lòng cô vẫn mơ hồ nghĩ mãi về chuyện ăn uống kỳ lạ của cô gái này.
- Phòng gia chánh kia rồi.
Vừa đúng lúc lớp học túa ra, ai nấy đều tươi cười hớn hở. Có thể thấy họ đã có một buổi làm bánh trôi bánh chay rất thú vị. Trong lòng Thụy Miên đột nhiên trào lên cảm giác tủi thân khó cưỡng.
Thảo My đi ra sau cùng, hai tay xoa xoa, vẻ mặt rất mãn nguyện. Thấy Thụy Miên, cô ào tới. Lại thấy Công Hạ bên cạnh, cô che miệng cười hí hí.
- Đội trưởng đội Vovinam, chào anh.
- Chào em, anh là Công Hạ.
Công Hạ lịch sự đáp lại, rất ra dáng đàn ông. Anh quét mắt một lượt, thấy Lý Gia Khánh đang khệ nệ bê một đĩa bánh trôi tròn ủm. Anh bước tới, nói hai tiếng: “Họp gấp”.
Gia Khánh ngoan ngoãn đáp lại, vội vàng dúi đĩa bánh cho cậu bạn đi cùng, đoạn hấp tấp theo sau Công Hạ.
Chờ mọi người đi rồi, Thảo My mới huých tay vào Thụy Miên, cười ẩn ý. Thụy Miên hiểu ý bạn, vội xua tay:
- Không có, là chút hiểu nhầm, Giờ giải quyết xong rồi.
- Khó tin quá. – Thảo My dài giọng – “Không gặp không về”.
Thụy Miên lắc đầu. Một lát, tự nhiên nhớ ra chuyện của Nghiêm Minh An, bèn nói:
- Ngày mai đến tổ mỹ thuật với tớ nhé. Giúp họ một chút.
- Mai là ngày nghỉ mà – Thảo My nói – Tớ đang định tranh thủ ra ngoài mua sắm.
Thảo My ở ký túc, nghỉ lễ mới về nhà. Ngày cuối tuần, cô cũng phải tự bày ra việc ình đỡ buồn.
Thụy Miên nhún vai: “Vậy thì thôi. Chỉ có tớ với Bá Dương đi vậy”.
- Á, sao không nói sớm? – Thảo My nhảy dựng lên – Tớ đi, tớ đi, tớ đi.
- Thế còn việc ra ngoài mua sắm?
- Không lãng phí, coi như tiết kiệm tiền.
Thái độ quay ngoắt của Thảo My khiến Thụy Miên không thể nhịn cười:
- Trần Thảo My, cậu mới là cái đồ trọng sắc khinh bạn.