Thủ Tài Nữ


Thảo My lấy tay di di tấm chứng minh thư nhân dân của mình trên quầy lễ tân, có vẻ rất sốt ruột. Do cả Thụy Miên và Công Hạ đều lơ mơ trong lĩnh vực này nên dưới đây là trận đấu “tay bo” giữa Thảo My và anh lễ tân đẹp trai của khách sạn Đông Đô:

- Quý khách thông cảm, hiện tại các phòng của khách sạn chúng tôi đã được đặt kín.

- Anh lễ tân – Thảo My nói bằng thứ giọng địa phương kỳ cục, pha nửa vùng nọ nửa vùng kia – Chúng em bị lỡ tàu nên mới tới muộn như vậy. Anh xem, hai chị em chúng em biết tìm đâu ra nơi ở cơ chứ.

Anh chàng lễ tân liếc qua hai người kia, nhận ra Công Hạ chính là người nãy giờ cứ quanh quẩn mãi ở đại sảnh.

- Đấy anh xem – Thảo My lại tiếp tục cái giọng bắt chước nửa mùa - Em đã phải bắt thằng em họ tới đây đặt phòng trước rồi. Thế mà loanh quanh mãi, thì ra cậu ta quên mang giấy tờ tùy thân. Đúng là chẳng được tích sự gì!

Công Hạ bắn một tia cáu tiết lên trần nhà còn Thụy Miên che miệng để ho ra những tiếng… “hí hí”.

Mấy tên này chẳng có tý chuyên nghiệp nào, Thảo My bực dọc xua tay cho hai “con gà” kia ra ngoài đại sảnh ngồi chờ, kẻo thêm vài phút nữa thì lộ đại sự mất!

Sau đó, tủm tỉm quay lại nói với anh lễ tân:

- Thế này vậy – Cô rút ra một tờ tiền có mệnh giá lớn – Anh kiếm giúp cho chúng em một phòng, giá cả không thành vấn đề.

Anh chàng lễ tân liếc nhanh tờ giấy bạc rồi giấu nó vào trong bàn tay một cách kín đáo. Sau đó nói ngay:

- Chỉ còn một phòng Queen, khách vừa báo hủy trưa nay.

Đúng là tên tham quan vô lại, à nhầm, tên giữ cửa tham tiền! Thế mà nãy giờ còn làm vành làm vẻ cho chị đây phải đứng mỏi cả chân, nói mỏi cả miệng!

- Giá cả thế nào? – Thảo My hất hàm, cố nén cơn bực.
Gã “vô lại, tham tiền” vừa gõ gõ mấy ngón tay lên bảng báo giá nhỏ. Thảo My
suýt đánh rơi hai con ngươi ra ngoài khi nhìn thấy một dãy số 0 đứng sắp hàng thẳng tắp.

Thằng cha này có phải đang đùa không? Ăn tiền rồi mà còn bẫy mình tiếp ư?

Thấy vẻ mặt khổ sở như bị táo bón của khách hàng, anh chàng lễ tân mau miệng chặn trước:

- Quý khách, chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng ấy thôi, Đó là phòng cao cấp nhất, rộng một trăm mét vuông. Trong phòng có cả quầy bar mini, bàn chơi ping – pong, một giường đôi cỡ cực lớn, phòng tắm có bể sục loại tối tân nhất, ban công nhìn ra toàn cảnh sông Hồng dưới trời sao tuyệt đẹp. – Anh chàng lễ tân bắt đầu quảng cáo. Kinh nghiệm bao nhiêu năm phục vụ ở khách sạn cho anh ta biết, đây là những vị khách cực kỳ dễ tính trong chuyện trả tiền, tội gì mà không tranh thủ chút đỉnh, coi như san sẻ với đồng bào thôi.

Thảo My liếc nhìn “thủ quỹ” của nhóm đang ngoan ngoãn ngồi trên salon phía xa, thấy “thủ quỹ” ngơ ngác gật đầu, liền thở phào nhẹ nhõm.

- Phòng Queen này của chúng tôi đã từng tiếp đón rất nhiều ngôi sao ca nhạc, diễn viên điện ảnh và doanh nhân nổi tiếng…

- Thôi thôi… - Thảo My giơ tay chặn dòng quảng cáo – Ở phòng đó một đêm cũng không biến tôi thành siêu sao được. Nhưng tôi đồng ý.

Tốt nhất không nên kỳ kèo thêm một phòng loại rẻ hơn, rất hại thần kinh!

- Cảm ơn quý khách. Chúc quý khách một kỳ nghỉ thật thoải mái.

Anh chàng lễ tân khoe nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa thu và đặt lên mặt quầy chùm chìa khóa được thiết kế vô cùng sang trọng, phù hợp với đẳng cấp của căn phòng đã từng… chứa chấp toàn sao bự kia!

“Thoải mái cái con khỉ! Nếu không vì có chuyện khẩn cấp thì đừng hòng ta làm gà cho nhà ngươi vặt lông như thế này”, Thảo My rủa thầm trong đầu. Cô nhặt lấy chùm chìa khóa và tờ hướng dẫn rồi quay lại với các bạn.

- Thế nào? Thế nào? – Hai cái mồm hoạt động cùng một lúc khi thấy bộ mặt thê thảm của Thảo My.

- Bị vặt trụi rồi – Hai khuôn mặt đối diện đều đần ra. Cô rầu rĩ nói tiếp – Ý mình là… thuê được phòng rồi.

Oh yeah, tất cả lập tức chạy tới thang máy.

Đúng là khách sạn sang trọng, thang máy cũng vô cùng hiện đại.

Nhưng mà…

Sao không có nút lên tầng hai mươi vậy?

Bên trong thang máy có hai người đang đứng sẵn, chờ mãi không thấy ba vị khách kia bấm số tầng để khởi hành, liền sốt ruột hỏi:

- Các anh chị lên tầng mấy vậy?

- Tầng hai mươi. – Vừa nói, Thảo My vừa chìa số phòng ra.

- À, tầng hai mươi. – Một vị cười cười – Nếu vậy thì phải đi thang máy khác, phía sau quầy lễ tân. Thang máy này chỉ đến tầng mười chín là hết.

Tên lễ tân xấu xa! Vậy mà cũng không buồn nói. Nhất định phải viết vào phiếu đánh giá chất lượng phục vụ mới được. Không làm cho hắn bị đuổi việc thì chí ít cũng là cắt thưởng, trừ lương.

Cả đám lại lếch thếch kéo nhau sang thang máy siêu cao cấp dành cho tầng hai mươi.

Tầng hai mươi của khách sạn Đông Đô chỉ có ba phòng cùng hành lang rộng thênh thang.

Phòng 2001 của nhà Đinh Hán, bên cạnh là căn phòng Thảo My vừa thương lượng được (đúng hơn là anh lễ tân vừa mồi chài được). Phòng ngoài cùng 2003 không rõ của ai nhưng cứ đóng cửa kín mít thế là ổn.

- Sao anh nói có người canh cửa mà? – Thụy Miên nheo mắt nhìn về phía cuối hành lang.

- Có lẽ bọn họ đã vào trong…

Thảo My kêu trời: “Vào trong sao? Thế thì khó nhằn rồi!”

Một cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra trong phòng 2002. Đinh Hán và vợ đã tới xưởng sản xuất của đối tác. Trong phòng chỉ còn người hầu cận thân tín của ông ta là bà Mỹ Nhân và hai vệ sĩ (dự đoán).

- Chắc bà ấy đẹp lắm ha – Thảo My xuýt xoa.

- Đợi lúc gặp sẽ biết. – Công Hạ nhún vai, cố xóa đi những hồi tưởng về dung nhan của bà Mỹ Nhân.

- Được rồi. Giờ chỉ còn một việc thôi – Thảo My nhấc điện thoại lên, hý hoáy bấm số.

Một lát sau, người phục vụ phòng đã mang lên một bó hoa rất lớn, một chai vang và đĩa hoa quả.

- Cậu định tặng hoa cho bà Mỹ Nhân để hối lộ à? – Thụy Miên nghịch nghịch mấy bông ly ly tươi thắm, hai mắt vẫn dán vào cửa phòng 2001.

Thảo My đưa tiền cho người phục vụ xong, lẩm bẩm: “Quỷ tha ma bắt cái lão chủ khách sạn chết tiệt này đi. Cái gì cũng cắt cổ! Làm giàu trên xương máu của người khác à?”

Sau đó, quay lại chỉ đạo:

- Thụy Miên, cậu mang hoa này tới tặng cho Diệu Thu. Còn Công Hạ, anh ra ngoài hành lang chờ nhé.

Ai nấy nhanh chóng vào vị trí.

Công Hạ mở cửa, đi ra hành lang, khuất tầm nhìn của phòng 2001.

Thụy Miên ôm bó hoa to đùng, rụt rè gõ cửa.

Một cô gái mặc vét đen bước ra.

Bà Mỹ Nhân đây sao?

Dung nhan sáng sủa, ngũ quan cân đối, lại còn quá trẻ, tên là mỹ nhân cũng không phải nói quá.

Thụy Miên cố giữ cho giọng nói bình tĩnh:

- Bà Mỹ Nhân, tôi là người nhà Vĩnh Thụy…

- Nhà Vĩnh Thụy ư? Cô chờ một chút – Mỹ nhân mặc vét nói rồi quay vào trong.

Lát sau, một phụ nữ trung tuần với mái tóc xoăn như dây nho nhuộm vàng rực, vóc dáng đồ sộ trong bộ váy maxi in hình thế giới loài chim xúng xính bước ra.

Bà dướn cặp môi tô son đỏ chót lên, giọng nhão nhoẹt:

- Có chuyện gì vậy?

- Bà… Mỹ Nhân…? –Thụy Miên lắp bắp, cố lắm mới gọi đầy đủ được tên đối phương.

- Chính là tôi đây. – Bà Mỹ Nhân liếc bó hoa trên tay Thụy Miên, vẻ đài các. Cái nốt ruồi bự chảng trên khóe môi hơi động đậy.

Thụy Miên run rẩy ôm chặt bó hoa trong lòng, mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân thứ thiệt, nói nhanh:

- Anh Bá Dương nhờ tôi mang hoa tới cho chị Diệu Thu và chúc chị ấy mau lành bệnh.

Bà Mỹ Nhân phẩy tay, cười phe phé:

- Ôi cái cậu này, thật là si tình quá đi – Thụy Miên đột nhiên thấy hai tai mình ù đặc – Vừa mới rời khỏi đây không lâu mà đã gửi hoa tới rồi. Được rồi, cảm ơn cô.

Bà Mỹ Nhân đưa mắt ra hiệu, chị gái mặc vét liền bước tới, đưa tay đỡ lấy bó hoa.

Thế này không ổn rồi. Thụy Miên vội nói:

- Bà Mỹ Nhân, có thể cho tôi thăm hỏi chị Diệu Thu đôi lời không?

Khuôn mặt núng nính dưới lớp phấn trắng như diễn viên tuồng lập tức đanh lại: “Không được. Ông chủ nói không ai được vào”.

- A, bà Mỹ Nhân… - Thụy Miên vội vàng nói – Anh trai Bá Dương của tôi còn gửi tặng bà chai rượu và ít hoa quả. Anh ấy còn nói rất ngưỡng mộ vẻ trẻ trung của bà.

Trời đánh cô đi! Vũ Thụy Miên, cô bắt đầu biết nói dối rồi. Hẳn là giờ này Bá Dương ở nhà đang hắt xì liên tục.

- Ôi, dĩ nhiên rồi – Bà Mỹ Nhân ôm lấy hai má, vẻ nũng nịu – Anh trai của cô quả là có con mắt thẩm mỹ tinh tế đó. À, xin hỏi quý danh của Vĩnh Thụy tiểu thư?

Mấy tiếng sau cùng lọt vào tai khiến Thụy Miên nhột nhạt kinh khủng. Cô đáp:

- Tôi là Thụy Miên.

Bà Mỹ Nhân đánh mắt ra hiệu lần nữa, chị gái mặc vét liền lui vào trong. Lát sau, quay ra nói nhỏ:

- Cô ấy đúng là em gái của cậu Bá Dương. Có lẽ nên để cô ấy vào một chút.

Nụ cười rạng rỡ không thể kiềm chế nở trên khuôn mặt Thụy Miên.

Đúng lúc đó, Công Hạ đi từ ngoài hành lang vào, vẻ mặt hầm hầm tức giận. Bà Mỹ Nhân và chị gái mặc vét liền đứng cản ngay trước cửa, mặc kệ Thụy Miên bước vào trong.

Cô nhanh chóng quan sát căn phòng, thấy bên trong còn một người nữa đang ngồi bên bàn viết, cô liền hô lớn:

- Đinh Công Hạ nom dữ dằn quá, anh ta định tấn công bà Mỹ Nhân ư?

Người kia nghe thấy liền vội vàng lao ra cửa, cùng chị gái mặc vét khóa cứng hai tay Công Hạ lại.

Thời cơ không thể tốt hơn. Thụy Miên lập tức lao về phía cửa sổ, nhanh chóng bật chốt.

Ở bên ngoài hành lang, Công Hạ đang lớn tiếng: “Tại sao không cho tôi vào? Muốn tôi cạo đầu mấy người phải không?”.

- Cậu Hạ - Bà Mỹ Nhân õng ẹo nói – Việc này chẳng phải đã nói rõ rồi sao. Sáng mai cậu sẽ được vào. Giờ hãy về đi. Cô Diệu Thu cần nghỉ ngơi.

- Bà không cho tôi vào, coi chừng tôi đốt mớ rơm trên đầu bà đó.

Một mình Công Hạ câu giờ cầm chân cả ba người.

Tranh thủ lúc đó, Thụy Miên tiến đến giường Diệu Thu. Cô không khỏi xót xa khi thấy Diệu Thu nằm bất động, lớp băng trắng bóc quấn kín người. Thụy Miên gọi khẽ:

- Chị Diệu Thu, chị Diệu Thu?

Diệu Thu hấp háy đôi mắt: “Ai đó?”

- Là em, Thụy Miên. Em và anh Công Hạ cần nói chuyện riêng với chị. Chị bảo bọn họ tránh đi vài phút được không?

Diệu Thu khẽ gật đầu.

Vừa lúc đó, bà Mỹ Nhân quay trở lại. Xem ra Công Hạ không đấu nổi với hai vệ sĩ kia rồi. Thụy Miên hấp tấp nói nhỏ:

- Một lát nữa, tụi em sẽ quay lại. Chị yên tâm.

Nói xong liền quay ra cười với bà Mỹ Nhân: “Anh trai tôi rất biết ơn bà đã chăm sóc cho chị Diệu Thu. Giờ tôi phải về rồi”.

Bà Mỹ Nhân nghe được điều đó, bỗng chốc cơn bực bội với Công Hạ đã bay đi mất.

Sau khi rời phòng 2001, cả nhóm lại quay về phòng bên chờ đợi. Thụy Miên ngồi trên salon, nôn nóng liếc về phía cửa, nơi Thảo My đang nghe ngóng tình hình.

Năm phút sau, bên phòng Diệu Thu có tiếng khóa cửa lạch cạch. Sau đó là những bước chân cồm cộp trên hành lang và giọng bà Mỹ Nhân nát như tương:

- Con nhỏ này, không biết thân biết phận mà còn đòi mua này mua nọ. Cứ chờ qua ngày mai đi, rồi xuống suối vàng mà đòi hỏi.

Thảo My búng tay: “Đi rồi. Cả ba người.”

Công Hạ gật đầu: “Xuất phát thôi”.

Sau đó, anh mở chốt cửa sổ và đu ra bên ngoài. Thụy Miên đứng nhìn dáng vẻ thoăn thoắt của Công Hạ, rồi lại ngó xuống bên dưới là mười chín tầng lầu hun hút, không tránh khỏi ao ước giá mình mọc ra một đôi cánh!

Sau một hồi khởi động nhảy lên nhảy xuống, vung tay trái phải như vận động viên trước giờ thi đấu, Thụy Miên hít một hơi thật sâu và bắt đầu trèo ra khỏi cửa sổ.

- Cẩn thận nha – Thảo My run lẩy bẩy, hai tay túm chặt lấy cánh tay bên trái của Thụy Miên – Tớ không muốn phải đi hốt những gì còn lại của cậu dính trên nền đất đâu.

- Yên chí – Thụy Miên lắp bắp nói. Có trời mới biết, nếu bị phát hiện thì cô sẽ bị nhà Vĩnh Thụy xử lý như thế nào.

Hẳn là Bá Dương sẽ treo cổ cô lên hoặc nhốt trong hầm rượu vĩnh viễn mất. Chỉ nghĩ tới bộ dạng lạnh lẽo của anh khi bay tới bóp cổ cô cũng đủ khiến cô sợ mà chết luôn rồi.

Vừa nghĩ, cô vừa dò dẫm từng bước chân.

- Cẩn thận!

Thảo My ré lên khi chân Thụy Miên bị trượt xuống. Mái hiên quá trơn và hẹp.

Thụy Miên hốt hoảng tóm lấy chân Công Hạ.

- Không! – Thảo My kinh hoàng kêu lên, nước mắt giàn giụa – Tớ sẽ gọi người giúp. Cố cầm cự nhé.

Thụy Miên ôm cứng lấy hai ống đồng của Công Hạ, cả người cô đung đưa trong gió như mấy nhành liễu rủ. Cảnh tượng hết sức mạo hiểm.

- Đừng gọi! – Cô gắt lên. Vẫn còn cầm cự được.

Công Hạ đã tới bậu cửa sổ của phòng 2001. Hai chân bị Thụy Miên ôm chặt nên không thể bật lên, anh đành dùng sức nửa thân trên đẩy mạnh cửa sổ và lọt vào trong, nửa thân dưới vẫn đang ở bên ngoài, với Thụy Miên đang bám lủng lẳng.

Phải trăm ngàn lần cảm ơn môn võ Vovinam tuyệt đỉnh đã tôi luyện cho Công Hạ có một sức chịu đựng phi thường.

Anh úp người xuống, bụng gồng cứng tì vào bậu cửa, đầu chúc xuống đất, hai tay chống vào tường, lấy đà đẩy cả người lọt sâu hơn vào trong phòng.

Thụy Miên nhờ thế cũng được kéo lên cao hơn nhưng chân cô vẫn chưa lên tới mái hiên, đang còn lắc lư bên dưới nữa.

Thực ra tư thế này có hơi… kỳ cục! Cả đời Thụy Miên chẳng bao giờ dám tưởng tượng mình lại đi ôm chân một gã đàn ông, ngước mắt lên là thấy ngay cái… mông của hắn đang thù lù trên đầu.

“Cố chịu. Cố chịu. Hoặc là đội cái mông. Hoặc là mất mạng”. Cô lẩm bẩm, trong đầu không ngớt cầu trời khấn phật cho Công Hạ sớm vào được trong phòng Diệu Thu. Có như thế anh mới kéo được cô lên.

- Trời ơi, xin hãy cứu bạn con – Thảo My đứng từ cửa sổ bên này ngó sang, bất lực không làm được gì ngoài mấy tiếng hét – Con xin hứa sẽ ăn chay một tuần lễ. Không, không. Con sẽ đốt hết danh sách tên và số điện thoại của toàn bộ các chàng trai trường Châu Dư cho ngài!

Lời cầu nguyện cuối cùng cũng nghiệm. Công Hạ sắp bò được hết người vào trong rồi. Thụy Miên cũng được kéo lên cao hơn một chút nữa, tay sắp với bậu cửa sổ.

Bỗng một tiếng “Roạttttt!!!” ghê rợn vang lên.

- Mát vậy? – Công Hạ xanh mặt, nhưng vì đang bò trên sàn nhà nên không thể nhấc đầu lên ngó xuống phần chân được.

- Anh Công Hạ… - Giọng Thụy Miên như sắp khóc – Quần của anh…

Cái quần võ đã từng nằm gai nếm mật, vào sinh ra tử cùng chủ nhân nhiều phen, vốn đã rất già yếu. Nay lại bị Thụy Miên đánh đu nữa, chịu hết nổi mới toạc ra.

Thụy Miên ngẩng đầu lên, thấy phần mông lúc này đã lộ ra màu đỏ rực với nhiều hình trái tim bay lả tả.

- Anh Công Hạ… quần đùi của anh… - Cô lắp bắp trong vô thức.

- Trời ạ - Công Hạ cố sức bò thật nhanh, thật nhanh hơn nữa – Làm ơn đừng có ngẩng lên!

- Em cúi xuống ngay ạ - Thụy Miên ngoan ngoãn đáp.

Bò mệt quá, còn chút xíu nữa là vào tới nơi rồi. Công Hạ ngừng lại, thở dốc:

- Nhìn… nhìn thấy gì chưa?

Thụy Miên thấy bộ dạng Công Hạ rất đáng thương, vừa phải lo cứu mạng cô, vừa bị bẽ mặt, trăm bề khổ sở. Cô nên an ủi cho anh yên tâm một chút.

Nghĩ thế, Thụy Miên mau miệng đáp rất dõng dạc:

- Anh yên tâm. Em không nhìn thấy gì hết. Cái màu đỏ với trái tim bay bay ban nãy là hoa mắt quá nên nhìn nhầm thôi!

Vũ Thụy Miên, tài năng an ủi, thuyết phục của cô thật xuất sắc. Người đang muốn tự tử gặp cô chắc chắn sẽ nhanh chóng gia tăng quyết tâm đi gặp Diêm Vương cấp tốc!

Thảo My đứng bên này ngó sang, thấy bạn mình đang được kéo lên dần dần, lại thấy cảnh tượng huy hoàng nơi mông Công Hạ, nhất thời không chịu nổi, lăn ra cười ầm ĩ.

Và thế là đội đột nhập đã lọt được vào ổ địch một cách vinh quang, chỉ có duy nhất đồng chí quần là hy sinh anh dũng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui