Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 144: Lần đầu gặp Võ tu
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu
Long Tiêu Diêu nghe vậy hơi sửng sốt, đệ tử của người tu tiên như thế nào có thể là võ phu phàm tục, lập tức liền nghĩ tới sư phụ của quán chủ kia nhất định là một vị Võ tu. Nếu quán chủ này sống ở giới phàm tục, thì sư phụ của hắn nhất định là một tán tu. Mà vừa rồi hắn dùng thần thức xem lướt qua quán chủ kia, trên người cũng không có linh lực của người tu tiên, hẳn cũng chỉ là cảnh giới chân khí hậu thiên của phàm tục. Suy ra có lẽ tu vi của sư phụ hắn cũng không cao lắm.
Long Tiêu Diêu mỉm cười nói:
-Bạch cục chủ không cần lo lắng! Ta đi xem thử rồi quay về!
Bạch cục chủ thấy thế nhưng lại từ trên tường gỡ xuống thanh bảo kiếm, định theo ra cùng Long Tiêu Diêu, nhưng bị hắn kiên quyết ngăn lại. Hắn một thân một mình thực tùy ý đi ra trước đại môn tiêu cục. Tên đầu lĩnh bị hắn đánh mang thương tích vừa nhìn thấy lập tức chỉ vào hắn kêu lên:
-Quán chủ! Chính là tiểu tử này!
Tráng hán cầm trong tay kim đao nghe vậy, đánh giá Long Tiêu Diêu một vòng từ trên xuống dưới. Lúc này thoạt nhìn Long Tiêu Diêu chỉ là một người thanh niên thực bình thường, dáng người cũng không khôi ngô, nhiều nhất có thể tính là cân đối. Tráng hán thấy thế khinh thường nói:
-Các ngươi quả là đám vô dụng! Lại bị một tên tiểu tử như vậy làm cho tàn phế, bị thương cũng đáng!
Nghe xong câu nói của tráng hán, gã đầu lĩnh kia cố nén đau đớn trên vai phải giải thích:
-Quán chủ! Tốc độ né tránh của tiểu tử đó rất nhanh, khi ra tay...
Tráng hán kia căn bản không đợi người kia nói xong, phất tay chặn lại rồi nói với Long Tiêu Diêu:
-Tiểu tử! Ngươi tự chặt bỏ hai tay, thì hôm nay ta tạm tha cho ngươi một mạng!
Long Tiêu Diêu cười lạnh nói:
-Người của ngươi ở chỗ công cộng dám tùy tiện gây hấn, xem ra ngươi cũng là thường tự thị võ lực ức hiếp người lương thiện, một khi đã như vậy, ngươi cũng phải trả giá!
Tráng hán nghe vậy lập tức giận dữ, vung lên quỷ đầu đại đao màu vàng trong tay, kim đao phản chiếu ánh nắng phát ra hào quang chói mắt, đồng thời đại đao đã chém ngang tới hông Long Tiêu Diêu. Hắn lực mạnh thế đao trầm trọng, tự nghĩ hoành đao chém ngang hông, cho dù thân pháp của Long Tiêu Diêu có mau lẹ, nhiều lắm CŨNG chỉ nhảy về phía sau tránh né, không có khả năng tạo thành uy hiếp với hắn. Mà cho dù Long Tiêu Diêu phản kích nhanh mấy đi nữa, có khoảng cách nhất định, hắn CŨNG kịp biến chiêu ngăn chống.
Không thể không nói kinh nghiệm thực chiến của tráng hán rất phong phú, tuy rằng nhìn hắn giống như người lỗ mãng, nhưng hắn đã sớm hỏi thăm biết được thân pháp của Long Tiêu Diêu cực kỳ mau lẹ. Lúc này hắn đã đổi chiêu Lực Phách Hoa Sơn thường dùng thành chiêu Hoành Tảo Thiên Quân này. Có thể nói hắn tự nhận rằng mình ở vào thế bất bại.
Nhưng mà. tráng hán không nghĩ tới đối thủ của hắn đã cường hãn có thể so với yêu thú, ứng phó với một đao chém tới của hắn. Long Tiêu Diêu chỉ dùng thần thông Ngư Hành Bách Biến uốn éo thân hình, liền tránh được kim đao. Ngay sau đó, thân mình Long Tiêu Diêu nhoáng lên một cái, khinh thân nhảy vọt tới, vung quyền tay phải đánh về phía vai phải của tráng hán.
Công phu cùng năng lực ứng biến của tráng hán quả thật không phải bốn người kia có thể sánh bằng. Ngay lúc Long Tiêu Diêu phóng vọt tới, hắn nhưng lại nhanh chóng thu đao về trước ngực, dùng chiêu Thôi Song Kiến Nguyệt vớt ngang trước ngực Long Tiêu Diêu.
Thế phóng tới trước của Long Tiêu Diêu không giảm chút nào, nhưng khi đao phong tới sát thân mình hắn trong đường tơ kẽ tóc suýt gây ra tai nạn, thân hình hắn dường như không xương đột nhiên gẫy cụp lại, nửa người trên ngã qua một bên, trông thật chật vật lắm mới tránh được đao phong. Nhưng ngay sau đó, hữu quyền của hắn vẫn theo đường cũ mạnh mẽ đánh trúng vai phải của tráng hán.
Tráng hán lập tức bay ngược ra phía sau, kim đao trong tay rời tay bay đi, xương bả vai phải hắn đã bị đánh nát. Trong tiếng thét thảm thiết, thân thể tráng hán bay ra ba trượng rơi trên mặt đất.
Long Tiêu Diêu nói:
-Hiện tại ngươi đã biết vũ lực CŨNG không thể giải quyết vấn đề rồi chứ? Hôm nay chỉ là dạy cho ngươi một bài học, hy vọng sau này ngươi không nên tiếp tục ỷ vào vũ lực ức hiếp người khác!
Tráng hán vừa nghe vậy, trừng mắt nhìn Long Tiêu Diêu, đột nhiên lớn tiếng ra lệnh:
-Còn thất thần ra đó làm gì, cùng tiến lên! Ai giết chết tiểu tử này, thưởng cho năm ngàn lượng vàng!
Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, thủ hạ đi theo tráng hán có tới năm, sáu chục người, lúc này nghe vậy, giống như diều hâu phát hiện con mồi, lập tức liều lĩnh ào lên đánh về phía Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu thấy thế trong lòng vô cùng phẫn nộ, ra tay không còn lưu tình, mỗi lần ra tay tất nhiên đánh cho xương vai địch nhân dập nát gãy vụn vĩnh viễn không thể khôi phục hoàn toàn. Mà nhân số của Kim Đao Võ quán tuy nhiều, nhưng chỉ là một đám hỗn loạn ùa nhau chạy tới, chẳng những không tạo thành uy hiếp gì với hắn, còn bởi vì chật chội vướng víu nhau, căn bản không thể tránh né, đều bị hắn đánh trúng.
Đối phương nhân số tuy nhiều, nhưng dưới tay Long Tiêu Diêu tả xung hữu đột, qua thời gian không tới nửa chén trà nhỏ, toàn bộ liền ngã xuống đất không dậy nổi. Hắn nhìn thoáng qua địch nhân trên mặt đất gào thét không ngừng, đi thẳng tới trước người tráng hán, không chút do dự vung tay vỗ trên đầu tên tráng hán, một chưởng đánh vỡ đầu tráng hán. Đối với câu: “nhân từ với kẻ tàn ác, chính là tàn nhẫn với người lương thiện”, hắn quyết định không hề cho tráng hán cơ hội sửa lỗi.
Long Tiêu Diêu giải quyết xong tráng hán, không hề nhìn những người còn lại, xoay mình đi trở về tiêu cục. Những người này đã không bao giờ có thể cậy vào vũ lực làm ác được nữa, hắn thật ra cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệp.
Bạch cục chủ đã sớm biết được quá trình chiến sự, vội vàng chạy ra ngoài đại sảnh đón tiếp Long Tiêu Diêu, nôn nóng nói:
-Long đại hiệp! Ngài giết Kim quán chủ kia, sư phụ của hắn rất nhanh sẽ tìm tới trả thù, ngài mau mau rời khỏi Triều Dương Thành đi!
Long Tiêu Diêu nghe vậy đối với Bạch cục chủ lại tăng thêm vài phần cảm tình, mỉm cười nói:
-Bạch cục chủ không cần lo lắng! Ngài sao còn chưa mời ta uống một chầu rượu vậy?
Bạch cục chủ còn lo lắng nói:
-Long đại hiệp không biết rồi, sư phụ của Kim quán chủ nhưng không thể đánh đồng cùng hắn, đại hiệp không nên khinh địch, tốt hơn là tạm thời tránh đi một thời gian! xem tại
Long Tiêu Diêu mỉm cười phất tay áo, nhưng lại tự đi vào đại sảnh. Thiếu cục chủ con của Bạch cục chủ lúc này trong ánh mắt nhìn hắn đã hoàn toàn là sùng bái, nhìn thấy hắn đi vào nhà, vội cung kính mời hắn lên ngồi ghế trên, đồng thời tự mình bưng tới nước trà phục vụ cho hắn.
Bạch cục chủ cũng đi theo vào đại sảnh, nói chuyện cùng Long Tiêu Diêu câu được câu không, dáng vẻ tâm thần thấp thỏm lo âu, làm cho Long Tiêu Diêu nhìn thấy không khỏi cười thầm trong lòng.
Long Tiêu Diêu CŨNG không có lơi lỏng, hắn vẫn liên tục dùng thần thức nhìn quét hết thảy động tĩnh trong phạm vi hai trăm thước ngoài tiêu cục. Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn liền phát hiện tung tích của địch nhân, một người tu tiên trung niên Luyện Khí Kỳ cấp bảy, đang dẫn theo hơn ba mươi tên hán tử vội vàng chạy tới hướng tiêu cục.
Nếu tu vi của đối thủ chỉ là Luyện Khí Kỳ, Long Tiêu Diêu càng không có gì lo lắng, hắn quyết định dùng ưu thế của thân thể, phối hợp với thần thông Ngư Hành Bách Biến, CŨNG không cần vận dụng thủ đoạn tu tiên, phóng tay đánh cùng đối phương một trận.
Một lát sau, người tu tiên kia đã xông vào đại môn tiêu cục, Long Tiêu Diêu CŨNG không đợi thông báo, hắn cầm lấy thanh trường kiếm của Bạch cục chủ, rồi nghênh ngang đi ra ngoài đại sảnh. Hắn phát hiện thanh trường kiếm của Bạch cục chủ không ngờ là một kiện pháp khí trung phẩm, không biết Bạch cục chủ làm thế nào có được nó, ở giới phàm tục lại sử dụng một kiện vũ khí Thần phẩm.
Long Tiêu Diêu vốn không cần dùng tới vũ khí gì, nhưng vì để tránh cho người khác hoài nghi, hắn mới cố ý cầm theo thanh trường kiếm này. Hắn đi đến đại viện trong tiêu cục đứng đối diện cùng tu sĩ kia.
Gã tu sĩ đánh giá Long Tiêu Diêu từ trên xuống dưới một lần, đương nhiên nhìn không ra trên người Long Tiêu Diêu có nửa điểm linh lực gì, lập tức hắn yên lòng. Gã tu sĩ liền lấy ra một thanh kiếm lớn là Pháp khí thượng phẩm. Thanh đại kiếm này dài tới gần hai thước, bản rộng bốn lóng tay, cả vật thể có màu ngăm đen. Gã tu sĩ tay cầm đại kiếm chậm rãi giơ lên, trên đại kiếm phát ra từng tia từng tia kiếm khí.
-o0o-