Thú Thần Tu Tiên I


Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 146: Lại gặp nguy hiểm

Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu

Bạch cục chủ vốn định giữ Long Tiêu Diêu lại ở thêm một đoạn thời gian nhưng nỗi nhớ nhà của hắn đã quá lớn tự nhiên muốn nhanh chóng khởi hành. Bạch cục chủ nhất định muốn tặng hắn một khoản hoàng kim, sau khi từ chối mãi mà không xong cuối cùng hắn đành phải lấy một trăm lượng rồi cáo từ cục chủ cùng tiêu đội lên đường.

Long Tiêu Diêu ngồi trên một chiếc xe ngựa chở khách chung với hai gã thương nhân của hàng buôn, vốn Bạch cục chủ muốn chuẩn bị riêng cho hắn một chiếc xe nhưng bị hắn kiên quyết ngăn lại, ngồi chung một chiếc xe ngựa với thương nhân đương nhiên càng an toàn.

Tiểu đội áp tải bốn xe dược thảo lớn, tốc độ di chuyển đương nhiên sẽ không quá nhanh. Mặc dù đã gấp rút đi đường nhưng mỗi ngày cũng chỉ có thể đi được khoảng hai trăm dặm. Mấy ngày đầu hành trình rất thuận lợi, phiêu đội đi trên đường cái vẫn không gặp phiền toái gì. Trên không trung mặc dù ngẫu nhiên có người tu tiên bay qua nhưng cũng không chú ý tới một đội tiêu xa không chút nổi bật ở dưới.

Nhưng khi tiểu đội sắp từ quan ngoại vào quan, trên không trung xuất hiện một đội người tu tiên Hắc Thổ Tông qua lại tuần tra, trong đó lại có tới hai gã tu sĩ Kim Đan Kỳ. Đó là Hắc Thổ Tông đề phòng hung thủ chạy khỏi phạm vi thế lực của bọn họ, cố ý phái ra một đội đệ tử tuần tra. Long Tiêu Diêu không khỏi thầm kêu may mắn, may mắn lẫn lộn vào trong đội ngũ phàm nhân, nếu không thật đúng là hết sức phiền toái.

Nhưng Long Tiêu Diêu mừng thầm không duy trì được bao lâu thì hắn liền phát hiện trên một sườn núi ven đường ở phía trước không xa có mấy chục hán tử ẩn núp. Hắn vội vàng gọi xa phu dừng xe, nói với tiêu sư phụ trách của tiêu cục:

-Ngồi xe nửa ngày cảm giác hơi mệt, có thể dừng lại mọi người nghỉ ngơi giây lát hay không?

Hai tiêu sư kia cảm giác rất bất ngờ. Mọi lần đều là hai thương nhân kia không chịu nổi xóc nảy mà yêu cầu nghỉ ngơi. Long Tiêu Diêu chưa có lúc nào mỏi mệt. Nhưng hắn cũng biết sự lợi hại của Long Tiêu Diêu, tự nhiên sẽ không có ý kiến gì. Tiêu xa dừng lại, hơn hai chục tiêu sư của tiêu cục xuống ngựa nghỉ ngơi. Long Tiêu Diêu cùng hai thương nhân cũng xuống xe đi lại.

Long Tiêu Diêu phát hiện cường đạo mai phục phía trước thật có kiên nhẫn, lại không có ý xuất kích mà muốn đợi tiêu xa tiếp tục đi tới, lợi dụng ưu thế địa lợi, dùng đá núi với thế ở trên cao ném xuống tiến hành công kích, vốn lúc này hắn có thể hoàn toàn thừa cơ đội tu sĩ kia rời xa dựa vào Địa Độn Thuật rời đi, nhưng cảm thấy Bạch cục chủ đối xử với hắn không tệ, cho nên tính toán giúp tiêu cục một lần.

Vì thế Long Tiêu Diêu nói với tiêu sư phụ trách của tiêu cục:

-Thế núi phía trước hiểm trở, chính là cơ hội để cường đạo mai phục đánh lén. Chúng ta có nên cho người dò xét trước một phen không?

Trong lòng tiêu sư kia thầm mắng Long Tiêu Diêu nhiều chuyện nhưng mặt ngoài lại không dám trái ý, dù sao chỉ là phái thủ hạ vất vả một chuyến. Hắn lập tức quay người lệnh cho hai tên thủ hạ đi tra xét xem sườn núi phía trước có mai phục hay không, còn những người khác thì lấy đồ ăn uống ra nghỉ ngơi tại chỗ.

Long Tiêu Diêu cùng hai thương nhân đồng hành mấy ngày, tuy rằng hắn nói không nhiều nhưng cũng coi như dần quen thuộc một chút. Lúc này hắn đang cùng hai thương nhân giãn gân giãn cốt, cũng tùy tiện ăn một ít lương khô đơn giản.

Hai tiêu sư dò đường mới vừa bò lên được sườn núi hơn chục thước, đám cường đạo kia rốt cục mất kiên nhẫn, từ nơi mai phục lao ra như ong vỡ tổ. Tiêu sư dò đường chỉ chống đỡ được một lát liền chết dưới sự vây công của vài tên cường đạo.

Tiêu sư phụ trách kia thấy thế vội vàng lớn tiếng lệnh cho tất cả tiêu sư tập hợp lên ngựa, cầm vũ khí trong tay chờ những cường đạo từ trên núi lao xuống tới gần. Đám tiêu sư này coi như được huấn luyện có bài bản, mặc dù gặp biến cố nhưng không chút hoảng loạn, đều lên ngựa xếp thành hai hàng chỉnh tề. Ngay khi đám cường đạo kia xông tới khoảng cách không đủ mười thước, tiêu sư phụ trách ra lệnh một tiếng, tất cả tiêu sư lập tức phóng ngựa đánh về phía cường đạo.

Long Tiêu Diêu vốn cũng muốn hỗ trợ nhưng phát hiện đội tu sĩ ở trên bầu trời xa xa lại bay trở lại, hắn liền lập tức thay đổi chủ ý cùng hai gã thương nhân trốn vào xe ngựa.

Nhân số cường đạo tuy đông nhưng do mai phục ở đỉnh núi nên đều không mang theo ngựa. Lúc này, chúng bị hơn hai chục tiêu sư cưỡi ngựa xung phong công kích lập tức bị thương, chết hơn hai chục người.

Đám cường đạo này vốn là một đám ô hợp, căn bản không có tổ chức kỷ luật gì. Lúc này chúng phát hiện rơi vào thế bị động, khó thể chống đỡ tiêu sư cưỡi ngựa công kích cho nên không chờ ra lệnh đều đã bỏ chạy bốn phía.

Đám tiêu sư bởi vì có hai đồng bạn bị cường đạo giết chết, làm sao chịu dễ dàng thả cho bọn họ chạy trốn, cưỡi ngựa theo sau đuổi giết một hồi. Cuối cùng chỉ có hơn chục cường đạo chạy khá nhanh bò lên được sườn núi chạy trốn, những người khác bị tiêu diệt toàn bộ. Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, chúng cường đạo không dám dừng lại, thuận theo sườn núi bỏ chạy thật xa.

Trong trận chiến đấu này chỉ có hai gã tiêu sư dò đường bỏ mình, bốn tiêu sư bị thương, xem như lấy được toàn thắng. Tiêu sư phụ trách cảm kích nói lời cảm tạ với Long Tiêu Diêu, mà lúc này đội tu sĩ đang bay qua trên không, Long Tiêu Diêu sợ bị chú ý vội nói tiêu sư thu dọn chiến trường nhanh chóng rời đi, để tránh viện quân của cường đạo đuổi tới.

Tiêu sư nghe vậy cảm thấy có lý, vội vàng kêu gọi thủ hạ xử lý hiện trường, băng bó cho tiêu sư bị thương. Sau thời gian một chén trà nhỏ, tiêu xa lại tiếp tục lên đường.

Đội tu sĩ trên bầu trời khi ngang qua đỉnh đầu tiêu đội, chỉ khinh thường đảo qua một chút rồi không chút dừng lại tiếp tục bay về phía trước, càng ngày càng xa.

Long Tiêu Diêu nhìn đám tu sĩ kia đi xa mới rốt cục thở phào một hơi. Tuy rằng có lẽ hắn có thể miễn cưỡng ứng phó được đám người đó, nhưng ai biết được còn có đệ tử nào khác của Hắc Thổ Tông ở gần đó hay không. Từ tình huống điều tra tại Hắc Thổ Sâm Lâm mà nói, hẳn là có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ dẫn đội, nếu bị phát hiện chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Long Tiêu Diêu không đoán sai. Nhân số của Hắc Thổ Tông phụ trách tuần tra hướng vào quan là nhiều nhất, có ba tu sĩ Nguyên Anh Kỳ dẫn theo mười mấy tên đệ tử Kim Đan Kỳ và vài chục tên Trúc Cơ Kỳ, chia thành mấy đội tuần tra kiểm tra tu sĩ qua lại. Tuy nhiên khu vực tuần tra chủ yếu của bọn họ đều là dãy núi hoặc rừng rậm, ngược lại rất ít chú ý tới đường của thế tục Phàm giới.

Ngày đầu tiên tiêu xa vào quan, trên không trung còn có người tu tiên bay qua. Nhưng sau ngày thứ hai, không còn tung tích của đám tu sĩ đó nữa. Long Tiêu Diêu biết mình đã rời khỏi phạm vi thế lực Hắc Thổ Tông, hắn cũng chưa sốt ruột rời đi, tiếp tục đi theo tiêu xa hai ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì lập tức cáo từ tiêu đội rồi rời đi.

Hiện tại Long Tiêu Diêu tính toán thay đổi kế hoạch một chút, đi phường thị Vương gia ở Vương Ốc Sơn một chuyến. Sau khi hắn giao thủ cùng võ tu Luyện Khí Kỳ kia, vẫn một mực nhớ tới có thể chiếm được một phần bí tịch có thể tu luyện kiếm khí. Nếu thuộc loại bí tịch, hẳn là có thể mua được ở chợ đen Vương gia.

Đương nhiên Long Tiêu Diêu cũng muốn mua tài liệu luyện chế Tinh Túc Kiếm Trận. Phường thị Vương gia bởi vì phần lớn thuộc loại tang vật, giá cả cũng không coi là đắt. Long Tiêu Diêu đương nhiên hy vọng có thể mua hết một lượt.

Long Tiêu Diêu đương nhiên vẫn giấu tu vi là Trúc Cơ sơ kỳ, ngoại hình cũng đổi thành tu sĩ trung niên. Hắn từng bị Quỷ tu Kim Đan Kỳ của Âm Linh Tông đuổi giết ở gần phường thị Vương gia, đương nhiên không dám sơ suất. Tuy rằng hiện tại hắn cũng là Kim Đan Kỳ nhưng phiền toái không cần thiết vẫn nên càng ít càng tốt.

-o0o-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui