Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 241: Thí luyện bắt đầu
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu truyện từ
Long Tiêu Diêu không phải không sợ hãi người tu tiên khác phát hiện ra hắn là đối tượng đang bị truy nã. Khi thí luyện mở ra, Thiên Sơn Phái không cho phép người tu tiên Nguyên Anh Kỳ trở lên của môn phái khác tiến nhập phạm vi Thiên Sơn Sơn Mạch, hơn nữa cũng cấm hết thảy tranh đấu. Kim Đan Kỳ hoàn toàn không tạo ra được chút uy hiếp nào đối với hắn.
Là đại phái tu tiên đỉnh cấp, Thiên Sơn Phái bình thường không tham gia truy nã địch nhân của môn phái khác. Nếu che che dấu dấu khiến cho tu sĩ bậc cao Thiên Sơn Phái ngờ vực vô căn cứ ngược lại không ổn. Nếu hắn đã bắt buộc phải tham gia lần thí luyện này thì không bằng thoải mái xuất hiện vẫn tốt hơn.
Long Tiêu Diêu đi vào dưới chân Phiêu Miểu Phong, giao nộp một trăm khối linh thạch trung cấp, được một Truyền Tống Trận loại nhỏ truyền tống tới đỉnh núi Phiêu Miểu Phong. Dưới sự an bài của đệ tử Thiên Sơn Phái, hắn cùng các tu sĩ tham gia thí luyện khác ngồi chờ đợi lúc thí luyện mở ra ở trên mặt núi đá bằng phẳng.
Cũng giống như lời lão già trong phường thị Vương gia, tổng cộng số tu sĩ Kim Đan Kỳ tham gia thí luyện Phiêu Miểu Viên có chừng hơn trăm người, không thể như nhân số tham dự các lần thí luyện mà hắn trải qua trước đây.
Long Tiêu Diêu phát hiện những người tu tiên khác phần lớn kết thành một đội, tổ, có chừng hai ba người, bốn năm người, tu vi thấp nhấp cũng là Kim Đan trung cấp, trong đó hơn tám phần nhìn qua đều có dấu hiệu già cả.
Người tu tiên vì hấp thu linh khí, có hiệu quả tẩm bổ cơ thể, chẳng những nhìn qua còn trẻ hơn tuổi thực tế rất nhiều mà cơ bản không giống như phàm nhân, có dấu hiệu suy nhược của tuổi già.
Nhưng người tu tiên cũng có thọ nguyên cực hạn. Khi đại nạn buông xuống, nếu không thể tấn chức thêm thì cũng xuất hiện dấu hiệu khí huyết suy yếu, cơ thể suy nhược. Xem ra những người tu tiên tham gia lần thí luyện này phần đông là vì đại nạn sắp tới cho nên buông tay nhất bác, tranh thủ cơ hội, tìm kiếm cơ duyên thăng cấp.
Long Tiêu Diêu cảm giác có mười mấy người đang quan sát mình, không biết mục đích đối phương nhưng hắn cũng lười suy nghĩ. Dù sao ở Thiên Sơn, những người khác cũng không dám sinh sự. Nếu tiến vào Phiêu Miểu Viên rồi, có kẻ dám khiêu khích hắn thì hắn cũng tự tin có thể giải quyết gọn gàng. Luận về thực lực, hắn tuyệt đối là đệ nhất nhân trong Kim Đan Kỳ.
Bên ngoài chỗ ngồi của đám người Long Tiêu Diêu có kết giới phòng hộ, thần thức bị ngăn cản cho nên không thể tra xét tình huống Phiêu Miểu Phong. Đây tự nhiên là do Thiên Sơn Phái bố trí.
Giờ Tý vừa tới, không gian trên đỉnh núi Phiêu Miểu Phong đột nhiên xuất hiện dao động vặn vẹo. Lập tức một tòa đại môn hư ảo xuất hiện trên đỉnh núi. Lúc này, những người tham gia thí luyện đều trở nên xôn xao. Một gã trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Thiên Sơn Phái phụ trách thí luyện lên tiếng:
-Tất cả những người tham gia thí luyện có thể tiến vào Phiêu Miểu Viên!
Lập tức, mấy tên tu sĩ nóng vội liền ngự khí bay về phía đại môn vừa xuất hiện. Nhưng mấy người này vừa tới cách đại môn mấy thước thì đều từ giữa không trung rơi xuống, một hai người đầu tiên trở tay không kịp, té lăn ra giữa nền đất. Tuy rằng vì tốc độ phi hành bọn họ khá thấp, không vì vậy mà bị thương nhưng cũng khiến rất nhiều người cười ồ lên.
Long Tiêu Diêu lập tức hiểu được nhập khẩu Phiêu Miểu Viên có cấm chế cấm phi hành. Những người còn lại thấy thế cũng không dám tiếp tục bay lên mà đều ngoan ngoãn xếp thành hàng đi về phía đại môn kia.
Tòa đại môn có hiệu quả ngăn cản thần thức tra xét, tu sĩ sau khi tiến vào đại môn thì thân ảnh dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người bên ngoài. Những người bên ngoài cũng không thể biết được những người bên trong gặp tình cảnh gì, không biết được tình huống bên trong.
Long Tiêu Diêu đợi cho hơn phân nửa số tu sĩ tham gia thí luyện tiến vào đại môn mới chậm rãi đi về phía tòa đại môn. Khi hắn tiến vào đại môn liền cảm giác thần thức bị áp chế, ngoại phóng không thể được khoảng cách một phần trăm so với bình thường.
Sau khi tiến vào đại môn cũng không phát sinh truyền tống. Long Tiêu Diêu lúc này đi trong một thông đạo, nó cũng không rộng, chỉ đủ để bốn người đi song song với nhau. Trong thông đạo này có sương mù nhàn nhạt, tầm nhìn cũng bị ảnh hưởng. Hơn nữa, thần thức trong này rất có hạn, Long Tiêu Diêu đành quan sát những người xung quanh dể đề phòng bị đánh lén.
Long Tiêu Diêu vẫn chưa bị công kích, tiến sâu vào trong chừng một dặm thì cảnh tượng trước mắt đột nhiên trống trải. Cuối thông đạo là một chiếc sân rộng chừng vài dặm hình vuông. Tuy nhiên, ngoại trừ xung quanh chiếc sân này, cả không gian hoàn toàn bị sương mù dày đặc bao phủ, tầm nhìn nhiều nhất chỉ có thể xa được một thước, hoàn toàn ngăn cản thần thức tra xét.
Tiến vào trong Phiêu Miểu Viên, người tu tiên trực tiếp đi vào màn sương mù dày đặc này. Có thể tiến vào từ trung tâm mà sương mù hoặc từ bên cạnh, hay mặt sau. Long Tiêu Diêu nhìn thấy tình cảnh này, biết rằng từ vị trí nào tiến vào cũng không khác gì nhau cho nên trực tiếp tiến vào phía sương mù gần mình nhất.
Vừa tiến vào khu vực sương mù dày đặc này, Long Tiêu Diêu phát hiện ra thần thức của bản thân gần như không thể phóng ra. Hắn không lập tức xâm nhập mà đột nhiên kim quang lóe lên trong mắt, vận dụng Thần Mục quan sát cảnh tượng trong màn sương mù này.
Dưới Thần Mục của Long Tiêu Diêu, hắn liền phát hiện ra sự ảo diệu của màn sương mù. Bên trong màn sương mù dày đặc này, mơ hồ có nhiều khối không khí hư ảo hình trứng màu xanh rất cao. Những khối không khí này sắp xếp không hề có quy luật mà nơi thì dày đặc thành hàng, có nơi lại thưa thớt một hai khối.
Long Tiêu Diêu đang nghi hoặc quan sát màn sương mù thì đột nhiên phát hiện có ba gã tu sĩ tham gia thí luyện nắm lấy tay nhau tiến nhập màn sương mù này. Khi một gã tu sĩ tiến vào một quang đoàn màu xanh thì lập tức biến mất bên trong.
Long Tiêu Diêu thấy vậy lập tức đoán được đối phương hẳn là tiến nhập vào một không gian thí luyện độc lập. Nhưng quang đoàn trải khắp màn sương mù dày đặc này chính là các loại không gian. Hắn nhìn không ra được sự khác nhau của những quang đoàn này, dù thông qua Thần Mục có thể nhận ra phương thức tiến vào không gian thí luyện Phiêu Miểu Viên nhưng cũng không thể biết nên chọn tiến vào không gian nào.
Long Tiêu Diêu hơi cân nhắc một chút, cảm giác ở trong màn sương mù dày đặc này, những người khác đều vô tình tiến nhập các không gian như vậy. Như vậy thì những không gian bên ngoài càng có khả năng bị người khác tiến vào.
Những không gian phía ngoài phần lớn hẳn đã bị các tu sĩ tham gia thí luyện xâm nhập, hơn nữa Long Tiêu Diêu tin tưởng dựa vào cách thám thính bình thường, những tu sĩ khác có thể nhận ra sự tồn tại của những không gian này, xác suất tiến vào không gian ở sâu trong màn sương mù này là rất khó khăn. Hơn nữa, theo lý thuyết thì những thứ nằm ở trung tâm cũng thường quý giá hơn nhiều.
Long Tiêu Diêu không chút do dự, dựa theo suy tính của mình tiến nhập sâu vào trong màn sương mù dày đặc. Tuy rằng một số nơi quang cầu bố trí dày đặc nhưng do có Thần Mục nên Long Tiêu Diêu vẫn dễ dàng tránh né được.
Long Tiêu Diêu đi tới khu vực trung ương màn sương mù dày đặc này mới chạm vào một quang cầu màu xanh. Hắn trước vẽ một ký hiệu trên mặt đất để làm dấu rồi mới không chút do dự tiến vào bên trong.
Vừa tiến nhập quang cầu, hắn cảm giác được một trận mê muội, sau đó trước mặt hắn xuất hiện một mảnh thảo nguyên tươi tốt, linh khí dồi dào. Thần thức hắn lúc này lại không hề bị hạn chế, hoàn toàn như ở ngoại giới. Hắn tìm kiếm không lâu liền phát hiện ra một mảnh đất có sinh trưởng Tụ Ngưng Thảo mấy ngàn năm cùng với một con yêu thú cấp tám Hùng Sư.
-o0o-