Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 375: Chật vật chạy trốn.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu truyện từ
Sau khi trốn vào lòng đất, Long Tiêu Diêu không dám dừng lại, chui sâu xuống chừng mười thước rồi lao về phía Thập Vạn Đại Sơn. Hắn biết có không ít đại tu sĩ đuổi theo mình, trong đó tất nhiên có kẻ tu luyện công pháp thuộc tính thổ. Nếu đã đuổi theo, những người đó tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu dừng tay.
Ba gã đại tu sĩ vì truy đuổi theo khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại, dù trước sau tiến vào lòng đất nhưng không lâu liền dọc theo một đường. Tuy rằng ba người này vì lợi ích sẽ không liên thủ nhưng cũng không dễ dàng động thủ với nhau, đều tự cố gắng đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ bắt được Long Tiêu Diêu sớm một chút.
Tốc độ độn địa của người tu tiên phụ thuộc vào khả năng đối kháng lại áp lực của đại địa, lực cản và tốc độ hành tẩu của bản thân, mà bản thân Địa Độn Thuật lại không có khác nhau gì.
Chỉ là những đại tu sĩ này phần lớn tu luyện công pháp ngũ hành, có được sự lý giải đối với thuộc tính thổ sâu sắc hơn Long Tiêu Diêu, cộng thêm tu vi cường đại hơn, khả năng đối kháng với áp lực của đại địa cũng mạnh hơn. Tuy rằng thân thể Long Tiêu Diêu rất cường hãn, tốc độ độn địa cũng cực nhanh nhưng chưa thể bỏ rơi ba người đuổi theo được.
Bốn người một trước ba sau một đường tiềm hành trong mặt đất, nhoáng cái đã vượt xa gần trăm dặm. Ưu thế của Long Tiêu Diêu chính là thân thể cường hãn, tiềm hành sâu mười thước dưới lòng đất căn bản không cần tiêu hao chân khí đối kháng áp lực đại địa và lực cản. Nếu không hắn dù chưa bị ba người phía sau đuổi kịp thì chân khí cũng đã tiêu hao sạch sẽ, không kiên trì nổi nữa.
Ba gã đại tu sĩ lúc này cũng rất buồn bực. Độn thuật của bọn họ vốn bất phàm, lúc này ba người lại vì muốn bắt được Long Tiêu Diêu trước cho nên không có gì lưu thủ, toàn lực triển khai độn thuật nhưng vẫn không thể đuổi kịp Long Tiêu Diêu. Điều này khiến bọn họ vô cùng buồn bực, cũng rất kinh ngạc, nhận định Long Tiêu Diêu có được bảo vật gì đó, càng không muốn từ bỏ.
Ba gã đại tu sĩ lúc này đã bị giật ra khoảng cách, hai người phía trước cách nhau chừng trăm thước. Người thứ ba dù thực lực dường như cao hơn hai người phía trước một bậc nhưng lại bị bỏ rơi chừng gần ba dặm. Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu từ bỏ mà vẫn kiên trì đuổi theo.
Long Tiêu Diêu lúc này cũng cách người gần nhất tới hơn trăm thước nhưng hắn căn bản không dám thả lỏng, vẫn toàn lực lao về phía trước. Hắn biết đây cũng chính là trong lòng đất, nếu ở trên không thì những đại tu sĩ kia đã thi triển thuấn di, bằng vào tốc độ phi hành của hắn thì căn bản không còn chút cơ hội nào cả.
Long Tiêu Diêu không thể bỏ rơi đối thủ, cơ hội lớn nhất chính là đối thủ tiềm hành trong lòng đất thì phải chống đỡ tiêu hao chân khí và thể lực. Dù thể lực của hắn cũng tiêu hao không ít nhưng còn xa mới trở thành vấn đề. Thể chất hắn hiện tại đã không kém gì yêu thú cấp tám, dù là Pháp bảo thì nếu phẩm chất kém chút cũng khó có thể thương tổn tới hắn. Áp lực của đại địa và lực cản trong lòng đất tự nhiên cũng ảnh hưởng rất hữu hạn đối với hắn.
Đối với ba người đuổi theo, tiêu hao chân khí trước mắt chưa phải là vấn đề nhưng tiềm hành tốc độ cao trong thời gian dài lại khiến thể lực của ba người có chút khó chống đỡ. Kiên trì thêm được mười dặm, tên đại tu sĩ sau cùng rốt cục từ bỏ đuổi theo. Tuy nhiên, sau khi ra khỏi lòng đất, hắn hơi trầm ngâm, chưa rời đi mà tiếp tục đuổi theo phương hướng Long Tiêu Diêu bỏ chạy.
Long Tiêu Diêu lúc này đã giật ra khoảng cách với hai người phía sau chừng hơn ba trăm thước. Tốc độ độn địa của hắn vẫn chưa gia tăng mà chỉ là do thể lực của hai người phía sau đã có chút không kiên trì nổi nữa, tốc độ độn địa cũng giảm xuống.
Long Tiêu Diêu cũng không phải là không ngại gì. Trải qua thời gian dài di chuyển tốc độ cao, thể lực hắn cũng tiêu hao không nhỏ. Điều này chủ yếu là di hắn tiết kiện chân khí, chỉ hoàn toàn bằng vào thân thể để đối kháng với áp lực và lực cản do đó thân thể cũng dần cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, chân khí Long Tiêu Diêu cũng không tiêu hao quá nhiều. Vì để có thể ứng phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào cho nên hắn cũng không dám để chân khí hao tổn quá nhiều. Đây chính là lý do hắn cảm thấy mệt mỏi. Hắn như trước không dám chậm lại, vừa nhanh chóng độn đi vừa suy nghĩ cách để bỏ rơi những người phía sau.
Nếu Long Tiêu Diêu không thể nghĩ ra biện pháp làm tan biến khí tức lưu lại trong đại địa thì những người phía sau hoàn toàn có thể căn cứ theo khí tức này tìm được hắn, vốn phương pháp tốt nhất chính là tiến vào lòng nước tiềm hành một đoạn, khí tức không thể lưu lại, tự nhiên khiến cho những người đuổi theo không thể tiếp tục truy đuổi nữa.
Trong trí nhớ của mình, Long Tiêu Diêu biết con suối lớn cách hắn gần nhất cũng cách xa chừng hai trăm dặm. Nếu hắn muốn hoàn toàn bỏ rơi đối thủ thì phải chạy tới đó, trốn theo dòng suối. Nhưng lúc này, thể lực hắn dần giảm xuống, để có thể tiếp tục kiện trì, hắn không thể không dùng tiêu tốn một phần chân khí để giảm bớt lực cản đại địa.
Long Tiêu Diêu vận dụng chân khí đối kháng lại lực cản đại địa, tự nhiên tiết kiệm được chút thể lực nhưng mức độ tiêu hao chân khí lại gia tăng. Tuy nhiên, chung quy thực lực của hắn vẫn không tầm thường, trong thời gian ngắn cũng không phải là không chịu đựng được.
Dùng chân khí đối kháng lực cản đại địa, tốc độ của Long Tiêu Diêu lại gia tăng, lập tức ngày càng bỏ xa những người phía sau. Mặt khác, những người phía sau lúc này đã cảm giác thể lực khó có thể kéo dài, phát hiện tốc độ của Long Tiêu Diêu lại gia tăng, trong lòng vô cùng buồn bực và thấy khó hiểu.
Tên tu sĩ bị bỏ rơi rất xa vốn phải chạy ra khỏi mặt đất cũng không tính buông tha mà từ phi hành giữa không trung đuổi theo hướng Long Tiêu Diêu. Hắn bay ra vài trăm thước rồi tế ra một kiện cổ bảo cực phẩm Chấn Địa Chùy, ném mạnh về phía mặt đất.
Thực lực của đại tu sĩ vốn không phải nhỏ mà uy lực của cổ bảo cực phẩm cũng không tầm thường. Tên tu sĩ kia lại vì giận dữ mà ra tay cho nên thi triển công kích mạnh nhất. Lập tức, mặt đất trong phạm vi mấy dặm đều run rẩy. VỊ trí Chấn Địa Chùy rơi xuống cùng xuất hiện một cái hố lớn, sâu tới mười thước, đường kính hơn hai mươi thước.
Long Tiêu Diêu lúc này đang ở gần vị trí Chấn Địa Chùy rơi xuống, dù không chân chính ở phía dưới nhưng cũng chỉ cách nơi đó mấy chục thước, bị sóng xung kích quét mạnh tới, lập tức phá kinh mạch toàn thân thành mảnh nhỏ, cốt nhục cũng đầy thương tích.
Đồng thời bị sóng xung kích lan tới còn là một tên tu sĩ đang ở trong lòng đất. Hắn là tu sĩ Phi Thăng Kỳ cấp ba trung kỳ, là người có tu vi cao nhất trong ba kẻ đuổi theo, cũng là người đuổi theo gần Long Tiêu Diêu nhất. Lúc này hắn đã bị Long Tiêu Diêu bỏ xa ba trăm thước, đang toàn lực lao tới, đột nhiên bị một cỗ chấn động cường đại ập tới, ý niệm trong lòng vừa động, liền gia tăng chân khí bảo vệ thân thể.
Tên đại tu sĩ này cách xa tâm chấn chừng hơn hai trăm thước, khi sóng xung kích ập tới thì đã suy yếu rất nhiều. Nhưng mà, ở trong lòng đất lại không thể dùng pháp khí phòng ngự, lại sự tình đột ngột khiến nó khó có thể không bị tổn hao chút lông tóc nào. Chỉ là tu vi hắn không thấp, lại không phải ở trung tâm chấn động cho nên kinh mạch chỉ hơi bị thương mà thôi.
Long Tiêu Diêu lập tức bị thương nặng, nhất thời không đủ sức tiếp tục đi tới. Tên đại tu sĩ kia không bỏ qua, tiếp tục khống chế Chấn Địa Chùy ném xuống.