Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 34: Hoa tơ hồng
Lan Trạch ngồi trong góc xe ngựa, nghe thấy Hạ Ngọc Huyền nói gì đó với thị vệ gác cửa, khóe mắt em lướt thấy hoa văn cá chuồn, hôm nay trùng hợp Cẩm y vệ cũng sang.
Nhờ mấy câu của Hạ Ngọc Huyền, Nguyễn Vân Hạc cùng Tề Tinh Vũ sắp bị giam vào chiếu ngục. Tuy chỉ vài hôm thôi nhưng phạt thế này cũng xem là nặng rồi.
Lan Trạch trông thấy được Hạ Ngọc Huyền qua lớp màn cửa sổ.
Chức quan của Hạ Ngọc Huyền ở cấp chánh tam phẩm, mặc áo quạ gấm xanh thêu sợi vàng, dung mạo chàng trời sinh đã nghiêng về tướng nữ, mắt hạnh môi mỏng, nhưng đôi con ngươi lại lạnh nhạt sâu cạn khó lường, lúc không cười thì giống tướng bạc tình kiệm lời giữa cõi trần.
Lúc này Hạ Ngọc Huyền đang rũ mắt, sau khi trao đổi xong với thị vệ, em để ý thấy Hạ Ngọc Huyền nhờ thêm thị vệ lấy hộ thứ gì, là ít thuốc trị thương.
Lan Trạch ngồi trên xe ngó ra, em ở yên trong góc đến tận lúc Hạ Ngọc Huyền lên xe cùng, Hạ Ngọc Huyền ngồi xuống bên cạnh em.
Vừa nãy em đã nghe thấy, Hạ Ngọc Huyền trực tiếp bảo thị vệ đưa người đến chiếu ngục luôn, em không nhịn được hỏi: "Anh không sợ xích mích với Nguyễn Vân Hạc à."
"Cậu ta phạm lỗi, ta chỉ chấp hành đúng luật thôi." Hạ Ngọc Huyền nói, tầm mắt dừng ở mặt nghiêng cổ em, nói với em: "Chúng không bị giam trong chiếu ngục lâu lắm đâu."
"Tiểu Trạch, để ta kiểm tra cổ tay em xem." Hạ Ngọc Huyền nói.
Lan Trạch không muốn để Hạ Ngọc Huyền kiểm tra lắm, nhưng vừa nãy Hạ Ngọc Huyền không bắt em vào ngục, bây giờ em còn đang ngồi trên xe ngựa của Hạ Ngọc Huyền, thế là em tương đối miễn cưỡng giơ cổ tay ra.
Em thấy Hạ Ngọc Huyền mở lọ thuốc, bên trong là thuốc mỡ màu xanh nhạt, chấm một ít thuốc mỡ thoa lên cổ tay em, lành lạnh man mát.
Cổ tay Lan Trạch bị nắm lấy, động tác của Hạ Ngọc Huyền dè dặt thận trọng mỗi tội hơi luống cuống vụng về, chọc phải làm em chợt đau nhói.
Ngón tay em co lại về phía sau, em không chịu được phải lên tiếng: "Anh có biết làm không, không thì để tôi tự bôi."
Ánh mắt Hạ Ngọc Huyền có phần áy náy, "Làm đau em à?"
Sau đó lại khẽ khàng thổi mấy cái ở cổ tay em.
Lan Trạch nghiêng mặt đi, cảm giác thoáng nhẹ sượt qua cổ tay, chỉ lát sau em quay đầu lại, Hạ Ngọc Huyền đã thắt một cái nơ xấu xí ở chỗ cổ tay em.
Thấy vẻ mặt Hạ Ngọc Huyền rất tập trung, Lan Trạch mím môi, cuối cùng không nói gì nữa, băng bó xong cái là em rụt tay về luôn, không cho Hạ Ngọc Huyền động vào em.
"Dạo này Lan Trạch không đến chỗ ta, nếu thắc mắc gì bài tập thì có thể hỏi ta." Hạ Ngọc Huyền nói.
Tiên sinh cũng dặn thế, Lan Trạch còn bài tập lục nghệ chưa nộp nữa, em không muốn đi hỏi Hạ Ngọc Huyền đâu, em định chờ tiên sinh quay về rồi nộp luôn cả thể.
Em nghĩ vậy, tối hôm ấy Hạ Ngọc Huyền đưa em về sân nhỏ của em, mấy hôm sau đó Hạ Ngọc Huyền không hề quấy rầy em.
Nhưng tiên sinh còn chưa về thì kết quả đã được công bố trước, có tên Lan Trạch, hạng ất một rất rõ nét.
Lan Trạch luôn chỉ ở hạng bính, chưa bao giờ lên được hạng ất, hơn nữa cơ bản nhất là em có nộp bài đâu, tại sao lại có tên mình trên đấy?
"Lan Trạch, giai đoạn này cậu tiến bộ quá, được hẳn ất một luôn."
Đối với người khác thì chắc ất một cũng chẳng là gì, nhưng với Lan Trạch thì đã đủ khiến mọi người phải nhìn em bằng con mắt khác.
"Lan Trạch, nãy đến Lễ nghi đường tôi còn nghe thấy tiên sinh nhận xét là cậu rất có thiên phú, lục nghệ sáng tạo lắm đấy."
"Nỗ lực không uổng phí rồi ha, cho bọn tôi đọc thử thơ với được không."
Ở đây lục nghệ không thi cưỡi ngựa bắn cung mà thi cầm kỳ thư họa thơ và ý.
Lần đầu tiên Lan Trạch nói chuyện được với các bạn nhiều thế, em rất ngại ngùng, được khen mặt đỏ hết cả lên, nhưng em muốn làm rõ chuyện này ra hơn.
Thế là em tự đi sang Lễ nghi đường một chuyến.
Tiên sinh chấm điểm ở Lễ nghi đường đưa bài làm của em cho em, bài tranh vẽ hoa sen mùa xuân chỉ phác họa dang dở mấy nhánh, chưa vẽ hết.
Ngoài ra còn thơ, điền từ bản nhạc, Lan Trạch nhìn lướt một lượt, có người bắt chước nét chữ của em để làm, các nét cố ý viết tròn trịa hơn nhưng một số nét vẫn nhìn ra được hình thái mạnh mẽ ban đầu.
Tiên sinh cầm bài tập của em cảm thán: "Lan Trạch, tuy cậu chưa vẽ xong nhưng mấy nhành dở này đã có thần vận rồi, nếu vẽ hết có khi sẽ lên được hạng giáp đấy."
"Hạ đại nhân mang bài tập sang, dạo này cậu đang theo học Hạ đại nhân à? Hạ đại nhân giỏi viết ý nhất, tranh của ngài ấy từng được thái phó khen là Vương Liễu hợp bích... Nay cậu được Hạ đại nhân dạy bảo thì tiền đồ rộng mở lắm luôn."
Đầu Lan Trạch quanh quẩn lời tiên sinh, vốn dĩ em đang rầu rĩ vì lục nghệ, vừa thấy Hạ Ngọc Huyền lo chuyện bao đồng, lại vừa lờ mờ thấy may mắn trong lòng, mình không cần phải lo việc thi không qua môn bị đuổi đi nữa.
Cuối cùng em không kìm nổi, hết tiết xong em đi tìm gặp Hạ Ngọc Huyền ngay, sang Lễ nghi đường không thấy thế là em đến sân viện Hạ Ngọc Huyền ở, nằm phía sau núi, đây chỉ là nơi ở tạm thời của Hạ Ngọc Huyền.
Lan Trạch gặp đúng thị vệ đưa thư lần trước, thị vệ thấy em bèn dẫn em vào, cửa phòng mở ra, chiếu rọi vào gương mặt Hạ Ngọc Huyền.
"Tiểu Trạch?"
Hạ Ngọc Huyền dành chỗ ra cho em, Lan Trạch bê chỗ bài tập Hạ Ngọc Huyền vẽ giúp em trong tay, đây đều không phải đồ của em, em trả hết lại cho Hạ Ngọc Huyền.
"Sao anh tự tiện giải đề cho tôi?" Vốn dĩ Lan Trạch định hỏi tử tế đàng hoàng, nhưng lời thốt ra miệng lại thành chất vấn bực bội.
Hạ Ngọc Huyền liếc qua tranh vẽ trên bàn, nói với em: "Tiểu Trạch không đến gặp ta, hôm qua đã là hạn cuối rồi, thái sử nói còn mỗi Lan Trạch chưa nộp bài."
"Tôi xin phép tiên sinh rồi, bài của tôi nộp muộn hơn cũng được." Lan Trạch nói.
Hạ Ngọc Huyền rũ mắt nhìn em, con ngươi màu nhạt có vẻ sâu xa, nói với em: "Vậy à, lỗi của ta, lần sau nhất định ta sẽ hỏi ý Lan Trạch trước."
Lần trước Lan Trạch không nộp bài, các tiên sinh đều nắm được trình độ của em, nếu bắt em thi thì em vẫn không thể đạt yêu cầu được. Bản thân em cũng hiểu rõ trong lòng, có lẽ Hạ Ngọc Huyền cũng biết nên mới làm giúp em, em không nhịn được thấy hơi tức giận.
Em trợn to mắt nhìn Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền lại cứ nhất quyết phải cúi đầu nhận lỗi với em thế này, làm em cũng chẳng bắt bẻ gì nổi.
Lan Trạch ấm ức, cục tức nghẹn trong lòng không xả được đi đâu, em chỉ có thể tự nhịn.
"Sau này không cần hỏi, việc của tôi tôi tự làm, không cần anh lo chuyện bao đồng." Lan Trạch nói, khóe mắt em lướt thấy gì đó, tầm mắt bỗng khựng lại.
Giá vẽ bằng gỗ dựng cạnh cửa sổ, giấy trắng trên giá vẽ có bản phác thảo đã thành hình người, người được vẽ trong tranh là em... cơ mà tại sao em lại không mặc quần áo.
Hạ Ngọc Huyền chú ý đến tầm mắt em, tiện tay vơ bừa giấy trắng che bức tranh lại.
"Anh..." Mặt Lan Trạch đỏ bừng cả lên vì xấu hổ lẫn tức giận, em trừng mắt với Hạ Ngọc Huyền, không biết phải mở miệng kiểu gì nữa, sao người này có thể vô liêm sỉ tới mức đấy cơ chứ.
"Tôi trông thấy hết rồi, Hạ Ngọc Huyền, tại sao anh lại vẽ tôi..." Còn vẽ em không mặc quần áo nữa, cái kiểu kia ai không biết chắc còn tưởng em với Hạ Ngọc Huyền có quan hệ mờ ám bí mật gì nữa ấy.
Mặt mũi Hạ Ngọc Huyền vô cảm, nói với em: "Nếu Tiểu Trạch không thích thì lần sau không vẽ nữa."
Lan Trạch thèm vào tin lời nói dối như này, tay mọc trên người Hạ Ngọc Huyền, chẳng lẽ em còn giám thị Hạ Ngọc Huyền được chắc.
Giờ em càng giận dữ hơn, mặt đỏ hết lên, đôi con ngươi trong veo trợn lên trừng người đối diện, trông em chả có tí lực uy hiếp nào.
"Tốt nhất là thế." Lan Trạch chỉ có thể cứng ngắc quẳng lại đúng một câu, em quay người bỏ đi luôn, trả đống bài tập cho Hạ Ngọc Huyền xong là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng em, khóe mắt Lan Trạch liếc thấy một góc hoa văn hình quạ.
Em không chịu được quay đầu lại hỏi: "Anh đi theo tôi làm gì."
Hạ Ngọc Huyền: "Giờ tương đối muộn rồi, đưa Tiểu Trạch về."
Lan Trạch không nhìn nữa, đúng là nơi này cách chỗ em ở khá xa, Hạ Ngọc Huyền muốn theo thì cứ theo, giờ em đang bực không muốn nói chuyện với đối phương.
Em phát hiện khu sân viện này chỉ có mỗi Hạ Ngọc Huyền, viện ở chỗ khuất yên tĩnh, xung quanh là một khoảnh rừng trúc, ban đầu đây là nơi trai giới thanh thịnh của thái phó đời trước, vẫn còn chữ đề trên bia đá bên cạnh rừng trúc.
Lan Trạch chỉ muốn về nhanh nhanh nên em đi hơi vội, dù vậy người phía sau vẫn lững thững theo em với tốc độ vừa phải, đối phương cao hơn em chân dài hơn em, bắt kịp em dễ như bỡn.
Có lẽ là mỗi lần em mong muốn gì thì việc ấy cũng sẽ không được suôn sẻ lắm, Lan Trạch chưa ra sau núi bao giờ, không quen đường phía này. Em đi gấp quá không để ý đến người đằng sau, lúc đi hết rừng trúc có một đoạn trũng xuống, em mất thăng bằng nghiêng ngả xong ngã nhào dập mặt về trước.
"Tiểu Trạch."
Lan Trạch suýt va phải tấm bia đá bên đường, may là trong khoảnh khắc gấp rút em chống được tay xuống, trên bia đá viết bốn chữ to "Tôn trọng trung thực", đầu gối em đập phải nó, đau rát cả lên.
Em đỡ đầu mình, mắt cá cũng nhức, em tự cúi xuống nhìn thử, mắt cá chân đã sưng lên mất rồi.
Chữ của tiên sinh ở ngay đối diện em, đây là sự trừng phạt vì em không tự làm bài thi ư?
Lúc này Hạ Ngọc Huyền đã chạy đến trước mặt em, Lan Trạch giơ tay che đầu, bị ngã vừa tủi thân vừa đau, em trông thấy gương mặt Hạ Ngọc Huyền qua kẽ tay, Hạ Ngọc Huyền cúi xuống vén vạt áo em ra.
"Tiểu Trạch, không cần đi vội thế đâu." Hạ Ngọc Huyền nói, Lan Trạch giãy nhè nhẹ, đối phương nắm lấy bắp chân em, đầu gối em đau nhói lên, em chỉ giãy giụa được một lần.
"Chảy máu rồi." Hạ Ngọc Huyền nói, lấy khăn tay ra phủ lên chỗ đầu gối em.
Lan Trạch cắn răng nhịn đau, em tủi thân nói: "Sao anh lại đi theo tôi, anh mà không bám theo tôi thì tôi đã không bị ngã."
Câu này của em hơi vô lí thật, giọng vừa nhỏ vừa mềm, đôi mắt ướt nhẹp rưng rưng như sắp sửa rơi nước mắt đến nơi.
Hạ Ngọc Huyền cụp mắt rũ mi, ngón tay thon dài như ngọc đè đầu gối em lại, nói với em: "Lần sau ta sẽ cách xa ra, không để Tiểu Trạch trông thấy."
Lan Trạch mắng chửi vô hiệu, em trông thấy khăn tay có hoa văn trang trí hình thỏ xiêu vẹo lệch lạc, trông hơi quen thuộc, chẳng phải chính ngày xưa em thêu đấy à, Hạ Ngọc Huyền vẫn còn giữ.
Hạ Ngọc Huyền lấy khăn tay băng đầu gối lại rồi chuyển xuống dưới cầm tiếp vào mắt cá chân em, vừa mới chạm phải Lan Trạch đã lập tức xuýt xoa rùng mình, sắc mặt trắng bệch theo.
"Đừng động vào tôi ——" Em muốn rụt chân lại nhưng đã bị Hạ Ngọc Huyền ấn giữ không động đậy được.
Hạ Ngọc Huyền đưa tay về, nói với em: "Bị trẹo rồi, ta không biết chỉnh xương, phải mời đại phu đến khám cho Tiểu Trạch."
Lan Trạch sờ vào xương chân mình, trượt xuống chạm thử vào mắt cá chân, cảm giác tê xót lan đi, em lập tức rụt tay lại.
"Ta đưa Tiểu Trạch về."
Lan Trạch không thèm, em tự vịn vào bia đá thử đứng dậy, đau đớn xuyên tim trào ra từ mắt cá, đau đến độ em buộc phải ngã ngồi lại xuống đất.
Đều tại Hạ Ngọc Huyền, nếu không phải do Hạ Ngọc Huyền em đã không bị ngã, không bị gãy xương, không đến nỗi chẳng đi đứng nổi.
"Không mượn anh lo." Lan Trạch cứng miệng, em lại sờ vào mắt cá chân của mình, nếu Hạ Ngọc Huyền vứt em lại đây thì em nên về kiểu gì bây giờ?
Em đang nghĩ vậy thì có bóng đen bao phủ trên đầu, hương lan cực nhạt thoang thoảng, một bên tay thon dài luồn qua dưới đầu gối em, cả người em bị bế ngang lên.
Lan Trạch suýt rơi tuột xuống, em buộc phải vòng tay quanh cổ Hạ Ngọc Huyền theo phản xạ, cái chân còn lành vẫn cứ ngó ngoáy, mặt lại nóng lên vì bực tức.
"Anh thả tôi xuống, không cần anh phải bế."
Xưa giờ Hạ Ngọc Huyền tốt tính, hiện tại làm lơ em luôn, ôn tồn nói một câu "Tốt nhất đừng có ngọ nguậy" rồi chạm nhẹ vào chỗ mắt cá chân bị thương của em.
Lan Trạch hết cả sức mà ngó ngoáy, em đau đến gần chảy nước mắt, chỉ có thể ở im trong lòng Hạ Ngọc Huyền, chỗ mắt cá đau nhói giần giật từng đợt.
Đều tại Hạ Ngọc Huyền, em ghét Hạ Ngọc Huyền.
"Tôi phải mách với đốc chủ." Lan Trạch đe dọa.
Hạ Ngọc Huyền không hề dao động, nhìn em một cái, nói với em: "Đoạn rừng trúc này dốc đứng, lần sau Lan Trạch đi nhớ để ý, phải nhìn đường vào."
Lan Trạch xem như gió thổi qua tai, hồi bé em thường xuyên vấp ngã va đập, nhìn đường thì toàn nhìn hai bên không nhìn dưới chân, khi ấy Hạ Ngọc Huyền mang rất nhiều thuốc trị thương sang cho em.
"Hai hôm nữa là đến đợt nghỉ, ta sẽ viết thư cho Tạ Cảnh Đình để hắn đến đón Tiểu Trạch."
Nghe thế Lan Trạch nhìn lên Hạ Ngọc Huyền, em không nhịn được nói: "Anh viết thư cho đốc chủ làm gì, anh không sợ tôi nói hết chuyện của tôi với anh cho đốc chủ à."
Hạ Ngọc Huyền là gì của em? Lại còn đòi viết thư cho Tạ Cảnh Đình, em thèm vào cần Hạ Ngọc Huyền lo chuyện bao đồng.
Hạ Ngọc Huyền thoáng khựng lại, nói với em: "Tiểu Trạch, em nói cho Tạ Cảnh Đình thì hắn cũng sẽ không làm gì ta."
"Có lẽ hắn sẽ bảo em tránh xa ta ra thôi."
Lời này gần như đâm trúng tim đen Lan Trạch, Tạ Cảnh Đình cũng có phải mẹ em đâu, cũng chẳng phải anh trai hay cha em, không hề có nghĩa vụ phải gây thù chuốc oán với Hạ Ngọc Huyền vì em.
Bản thân Lan Trạch hiểu rõ trong lòng, em chỉ lôi ra dọa nạt Hạ Ngọc Huyền thôi, giờ bị Hạ Ngọc Huyền vạch trần thẳng thừng, em thấy tương đối mất mặt.
Phải rồi, vốn em đã là đứa ăn nhờ ở đậu, Tạ Cảnh Đình chịu giữ em lại đã là ơn huệ bằng trời.
Dĩ nhiên em không có lí do yêu cầu Tạ Cảnh Đình làm gì vì em hết.
"Đốc chủ rất tốt với tôi, ngài ấy rất thích tôi." Lan Trạch nói, gương mặt em không kìm được cơn giận, em nhấn mạnh với Hạ Ngọc Huyền: "Nếu tôi nói cho đốc chủ, sau này ngài ấy cũng sẽ ghét anh."
Hạ Ngọc Huyền im lặng không nói gì, Lan Trạch tức tối quay mặt đi, bây giờ sắc trời đã đen kịt, em nên thấy may mắn vì trên đường này chẳng có ai.
Cơ mà em đang bị Hạ Ngọc Huyền bế, thi thoảng hơi thở lại hòa lẫn vào nhau, em ngửi thấy được hương hoa lan từ người Hạ Ngọc Huyền, người này mê hoa lan, không biết vì sao, Lan Trạch ghét cả cái chi tiết này nữa.
Em được Hạ Ngọc Huyền bế về đến sân nhỏ của mình, Hạ Ngọc Huyền mời đại phu khám cho em. Đại phu kiểm tra rất lâu, Lan Trạch tí ngủ gật mất, tai vẫn nghe ra Hạ Ngọc Huyền đang nhỏ giọng trao đổi với đại phu.
Đương nhiên Lan Trạch không biết khung cảnh em được Hạ Ngọc Huyền bế về đã có người trông thấy, tất thảy chi tiết cuộc sống của em ở Quốc tử giám đều có người ghi chép hàng ngày, cách mấy hôm lại gửi thư truyền tin về phủ đốc chủ.
Phủ đốc chủ lúc nửa đêm.
Mấy ngọn đèn thắp lên chiếu sáng cho chính điện tăm tối, thư được Cẩm y vệ đưa đến tận tay Tạ Cảnh Đình, trong thư thuật lại hàng ngày Lan Trạch làm gì, gặp ai, ở cùng những người này bao lâu.
Bức hôm nay viết, Hạ Ngọc Huyền làm bài giúp Lan Trạch, Lan Trạch đến chất vấn, trên đường về vấp ngã, Lan Trạch bị người bế về.
"Thường Khanh, ngươi nói xem... có phải không nên để Lan Trạch ở lại Quốc tử giám nữa không."
Tạ Cảnh Đình cất tiếng hỏi, con ngươi phẳng lặng yên ả, đọc lướt một lượt nội dung trong thư.
Nghe vậy Thường Khanh cúi đầu đáp: "Tất cả đều theo ý đốc chủ ạ."
...
Đến ngày nghỉ, Lan Trạch thu dọn đồ đạc xong từ rất sớm, mấy hôm nay ngày nào Hạ Ngọc Huyền cũng ghé, bài tập của em đều được Hạ Ngọc Huyền mang sang tận nơi.
Hạ Ngọc Huyền lo chuyện bao đồng, hôm nào Lan Trạch cũng nói mấy câu khó ở, Hạ Ngọc Huyền chịu đựng suốt ngày, vào tai này ra tai kia, làm lơ em triệt để.
"Tạ Cảnh Đình bảo hôm nay sẽ đích thân đến đón em." Hạ Ngọc Huyền dọn gọn chỗ sách vở của em lại, nói với em: "Ta đã soạn đủ những bài Tiểu Trạch bị lỡ, về rồi có chỗ nào không hiểu thì cứ ghi lại, sau này ta sẽ giảng cho Tiểu Trạch."
"Tại sao tôi phải hỏi anh, tôi hỏi đốc chủ cũng được." Cạnh giường Lan Trạch có một đĩa điểm tâm, chân em bị thương không đến lớp được, đành phải ở yên trong sân viện mình.
Điểm tâm cạnh giường là do Hạ Ngọc Huyền mang đến cho em, ngày nào Hạ Ngọc Huyền cũng sang phục vụ em, ngoài miệng thì em công kích nhưng thực ra những thứ Hạ Ngọc Huyền đưa sang em đều muốn có.
Ví dụ điểm tâm, thường ngày em thích ăn điểm tâm, điểm tâm Hạ Ngọc Huyền đưa tới ngày nào cũng thay đổi đa dạng, em ăn xong một lần định lần sau không ăn nữa, nhưng ngày hôm sau lại là loại khác với hôm qua, em không kìm lòng nổi bị hấp dẫn mất.
"Nếu việc gì Lan Trạch cũng nhờ người khác, ta sẽ buồn đấy." Hạ Ngọc Huyền bình tĩnh nói.
Lan Trạch hơi bực, còn thấy khó hiểu vô lí nữa, Hạ Ngọc Huyền buồn thì liên quan quái gì đến em, em không nhịn được nói: "Anh buồn thì liên quan gì đến tôi đâu."
Em ngó Hạ Ngọc Huyền một hai lần, Hạ Ngọc Huyền như khúc gỗ đơ, tiếp tục im lặng.
Bóng dáng Thường Khanh xuất hiện ngoài sân, trông thấy Hạ Ngọc Huyền, Thường Khanh hành lễ rồi bước đến xách hành lí của Lan Trạch.
Người đến cái là Lan Trạch ngoan hiền hơn hẳn, em đưa hết hành lí cho Thường Khanh, lúc chuẩn bị đi không quên cầm cả điểm tâm Hạ Ngọc Huyền mang cho, em nằm trên lưng Thường Khanh ngó lại Hạ Ngọc Huyền một cái. Đáy mắt Hạ Ngọc Huyền phẳng lặng sâu xa, dõi theo em rời đi.
Lan Trạch lên xe ngựa, ban đầu em chỉ thấy đi lại bất tiện, bây giờ còn bắt đầu xấu hổ ngượng nghịu.
Lần trước nữa ra ngoài bị tóm, lần trước thì chưa làm bài tập, giờ thì ngã đau chân, hình như em cứ toàn rước thêm phiền toái cho Tạ Cảnh Đình suốt thôi.
Lan Trạch trông thấy Tạ Cảnh Đình, Thường Khanh thả em xuống, đã lâu lắm em chưa được gặp Tạ Cảnh Đình, ngồi bên cạnh Tạ Cảnh Đình em thấy hơi câu nệ.
"Nô tài tham kiến đốc chủ."
Tạ Cảnh Đình đi từ ty Trần Gián sang, chưa thay triều phục, gương mặt đẹp rực rỡ không có biểu cảm gì mấy, trước nay y vẫn lãnh đạm như một cành thiên kim mọc ở tít tắp cung trăng, luôn luôn giữ một khoảng cách nhất định với đám đông.
"Nghe nói mấy hôm trước Lan Trạch bị thương, giờ đã đỡ chưa?" Tầm mắt Tạ Cảnh Đình nhìn xuống mắt cá chân Lan Trạch.
Một chân Lan Trạch không đi giày, băng bó lớp vải thưa, chỉ bị Tạ Cảnh Đình quan sát một cái mà tự dưng em đã mất tự nhiên vô cớ, cứ cảm giác như lớp da ở mu bàn chân đang nóng bỏng lên.
"Nô tài không sao ạ, đỡ nhiều rồi ạ." Ngón chân Lan Trạch khẽ rúc lại, bứt rứt nhúc nhích.
"Vậy à." Tạ Cảnh Đình chỉ hỏi đúng một câu, sau đó không nói gì nữa.
Vốn dĩ Lan Trạch đã để dành rất nhiều điều muốn kể cho Tạ Cảnh Đình, hiện giờ lại không biết phải bắt đầu từ đâu, em trộm liếc gương mặt Tạ Cảnh Đình, không dưng thấy hồi hộp căng thẳng, tim đập như trống.
"Dạo này đốc chủ thế nào ạ, nô tài nghe nói lúc đi bắt người đốc chủ suýt bị thương." Lan Trạch ngó sang Tạ Cảnh Đình, hỏi rất gượng gạo, vừa rồi trong xe ngựa cực kì yên tĩnh, em lo phá vỡ im lặng thế này Tạ Cảnh Đình sẽ lơ đẹp em luôn.
Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn sang em lần nữa, y hòa nhã nói: "Làm Lan Trạch phải lo, ta không bị thương."
"Lần sau bắt người đốc chủ đừng đích thân đi nữa ạ, để hội Thường Khanh đi là được rồi ạ." Lan Trạch vắt hết óc trả lời, Tạ Cảnh Đình thuận miệng ừ một tiếng, phản ứng bình thường.
Chuyện triều chính thì em không hiểu, Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình một cái xong ngó thêm cái nữa, mở miệng hỏi: "Đốc chủ đến đây là vì Hạ đại nhân viết thư cho đốc chủ ạ?"
Nghe vậy Tạ Cảnh Đình gật đầu, nói với em: "Hạ đại nhân rất quan tâm đến Lan Trạch."
"Tại hắn chân nô tài mới bị thương, đốc chủ đừng bị hắn lừa, hắn không phải người tốt lành gì đâu ạ."
Lan Trạch nói, em đã nghĩ sẵn là phải tố cáo Hạ Ngọc Huyền thế nào rồi, nhưng Hạ Ngọc Huyền chẳng hề làm gì em cả, chân em bị thương cũng không phải do Hạ Ngọc Huyền trực tiếp gây ra.
"Vậy à." Có vẻ Tạ Cảnh Đình đã nghe hiểu, nhìn lướt qua điểm tâm để cạnh tay Lan Trạch, đấy là điểm tâm Hạ Ngọc Huyền đưa sang, Lan Trạch bưng lên theo.
Lan Trạch không chú ý thấy, bản thân em cũng biết là khó mà nói rõ, chỉ có thể gắng sức giải thích: "Nô tài tìm gặp hắn là vì hắn làm bài tập hộ nô tài, lần này nô tài được hạng ất một nhưng không phải nô tài tự viết ạ... Nô tài muốn nói với đốc chủ, đốc chủ đã dặn nô tài phải nói thật."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy lại khá bất ngờ, nhìn sang Lan Trạch ở đối diện. Có vẻ Lan Trạch phát giác được sự qua loa ở y, cả người đều trở nên căng thẳng, gương mặt đỏ hồng đôi mắt,mở to dè dặt cẩn thận quan sát y, trông điệu bộ tương đối đáng thương.
Chính cái dáng vẻ này luôn luôn khiến người ta mềm lòng.
"Hình như Lan Trạch rất sợ ta." Tạ Cảnh Đình thoáng cân nhắc rồi lên tiếng, vì vẻ yếu thế của đối phương mà tự dưng tâm trạng bình tĩnh vừa nãy vô cớ khá hơn đôi chút.
"Không sợ đốc chủ đâu ạ," Lan Trạch phủ nhận ngay lập tức, em nhỏ giọng nói: "nô tài chỉ toàn rước họa, lo đốc chủ sẽ mất hứng."
Tạ Cảnh Đình nghe vậy thì suy tư, chắc thái độ vừa nãy của mình hơi bị lạnh nhạt quá thật, thế là ôn tồn nói: "Ta không mất hứng đâu."
"Lan Trạch đã làm tốt lắm rồi."
Nói xong, Lan Trạch có vẻ không dám tin cho lắm, em nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần liền rồi mới khẽ khàng thở phào một hơi, bắt đầu tươi tắn hơn nhờ câu nói của Tạ Cảnh Đình, con ngươi ướt át cũng sáng lóng lánh lên theo.
"Nô tài tưởng đốc chủ sẽ trách tôi, ở lớp tôi toàn học kém, không làm xong bài tập tiên sinh giao, suốt ngày rước thêm phiền phức, lại còn tự làm mình bị thiệt nữa..."
Lan Trạch tự bẻ ngón tay ngồi đếm, càng đếm em càng thấy ngượng, nhưng thực sự không kìm nổi mà vui lên, em ở ngay gần Tạ Cảnh Đình, ánh mắt cứ lượn lờ theo không kiểm soát được.
"Đốc chủ, nô tài có thể làm một việc được không ạ."
Tạ Cảnh Đình chăm chú lắng nghe, nghe xong còn chưa nói được thì thiếu niên đã nhào về phía y, một mảng mềm ấm đâm sầm vào lòng, hương thơm trong trẻo đặc biệt của Lan Trạch ào đến, y bị Lan Trạch ôm lấy, chạm phải cơ thể sống động ấm áp của đối phương.
Lan Trạch ôm lấy Tạ Cảnh Đình, đúng là em làm thế này hơi mạo phạm, nhưng chỉ vậy mới đủ để bày tỏ cảm xúc hiện tại của em.
Giọng em mềm mại êm ái, "Ngoài mẹ ra, đốc chủ là người tốt với tôi nhất..."
Người Tạ Cảnh Đình lành lạnh, Lan Trạch đụng phải ngón tay Tạ Cảnh Đình. Em máu dồn lên não nhất thời, làm xong thì biết mình vừa mạo phạm người ta thế là đỏ mặt buông tay, nhìn thấy đôi mắt có vẻ trầm tối của Tạ Cảnh Đình, em lại thấy sờ sợ.
Thường Khanh gác bên ngoài nghe loáng thoáng được mấy câu, hôm qua đốc chủ sắp xếp đưa Lan Trạch đi, hôm nay có lẽ mệnh lệnh này không còn hiệu lực nữa rồi.
"Bướm mắc mạng nhện, như rơi đầm sâu, một hai lần chắc hãy thoát nổi, thời gian lâu dần, phía trước chỉ còn độc đạo mãn kiếp không về."
Sách sử từng ghi chép về một loài hoa tơ hồng giỏi ngụy trang yếu thế mê hoặc người khác, luôn có loài người bị mê muội rồi mà vẫn chẳng hay, mãi đến cuối cùng bị nuốt gọn sạch sẽ xương thịt mới ý thức được ngay từ ban đầu mình đã là con mồi rồi.
(*chữ Trạch của Lan Trạch có một nghĩa là đầm nước, chính là chữ trạch chi 'đầm sâu' nhắc ở đoạn cuối nha)