Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 66: Hồn tiên

"Đứng dậy."

Cơ Thường đưa mắt về, nhìn lướt bên trong điện, hỏi: "Hạ Ngọc Huyền đâu rồi?"

"Hạ đại nhân ra ngoài có việc, chốc nữa mới về ạ." Lan Trạch trả lời, em đứng dậy khỏi mặt sàn, học theo người hầu thường ngày, bưng trà cho Cơ Thường.

Cơ Thường ngồi xuống bàn trà, bộ quần áo này Lan Trạch lục tìm cấp tốc, không vừa với em lắm, cử động khá là bất tiện, động tác pha trà rất chậm chạp.

"Nghe nói Vi Trần dạy ngươi vẽ tranh trong điện, trẫm trông tranh của ngươi mà bảo do Vi Trần dạy chắc chả ai tin." Cơ Thường liếc nhìn động tác của Lan Trạch, ánh mắt tràn ra ý lạnh như vụn băng kết tinh.

Chạm phải ánh mắt Cơ Thường Lan Trạch giật mình một cái, vốn dĩ em đã sợ Cơ Thường sẵn, Cơ Thường luôn cực kì hung bạo, vui giận thất thường, lại còn quái gở nữa.

Có lẽ em chọn sai cách mất rồi, học theo Tạ Cảnh Đình chỉ tổ khiến Cơ Thường phản cảm thêm.

Ánh nhìn trào phúng của Cơ Thường khiến gương mặt Lan Trạch đỏ bừng hết lên, em bưng trà đặt lên bàn, đứng yên tại chỗ hơi bó chân bó tay, quần áo bị rộng trên người khiến em trông cứ buồn cười, như kiểu trẻ con lén mặc đồ của người lớn.

"Nô tài ngu dốt, không xứng với danh đệ tử của Hạ đại nhân đâu ạ."

Ở kinh thành tác phẩm của Hạ Ngọc Huyền rất được ngợi khen, chàng có năng khiếu mỹ thuật bẩm sinh, thiên phú xuất sắc, người thường không thể sánh bằng.

Lan Trạch cúi đầu, em phát giác được là Cơ Thường không ưa em lắm, nghe thấy Cơ Thường nói bâng quơ: "Ngươi không cần phải thông minh, thông minh thêm tí nữa chắc đã cho Hạ Ngọc Huyền xoay mòng mòng luôn rồi."

Nghe xong mặt em bốc cháy, Cơ Thường sỉ nhục em cứ như thể em đùa bỡn Hạ Ngọc Huyền ấy, rõ ràng là Hạ Ngọc Huyền giam giữ em ở đây.

Phía thánh y Lục mãi chẳng có tin tức, chắc chắn Hạ Ngọc Huyền đã làm gì đó, huống hồ Cơ Thường còn giúp Hạ Ngọc Huyền, hai người liên thủ nhốt em trong cung.


"Nô tài... nô tài không muốn thế ạ." Lan Trạch không nhịn được nói, "Hoàng thượng, nô tài không muốn ở lại đây, nô tài muốn ra cung ạ."

"Bây giờ thương thế của Hạ đại nhân khỏi hẳn rồi ạ, không cần nô tài trông nom nữa."

Lan Trạch quỳ xuống, em dập đầu sát đất, trừ Cơ Thường ra cũng không còn ai khác trong cung đưa em đi được nữa.

Lòng em như đánh trống, tương đối căng thẳng, ngón tay cuộn tròn lại, em quỳ dưới sàn chỉ trông thấy được đôi ủng đen của Cơ Thường.

Cơ Thường không ngụy trang như những người khác, gã là hoàng đế, không cần bợ đỡ bất cứ ai, bây giờ tâm trạng lù lù ngoài mặt, bật lên tiếng cười chế nhạo Lan Trạch.

"Tiểu nô tài nhà ngươi lắm toan tính thật nhỉ," Cơ Thường lạnh nhạt nói, "Hạ Ngọc Huyền đối xử không tệ với ngươi, ngươi ở lại đây xem như đã có phúc lắm rồi."

Sau đó thị vệ bên ngoài tiến vào, Hạ Ngọc Huyền không có ở đây, Cơ Thường không buồn nhìn Lan Trạch thêm lần nào nữa, rời khỏi cung Thụy Hiền.

Lan Trạch vẫn còn đang quỳ dưới sàn, Cơ Thường rời đi lòng em cũng trĩu nặng theo, em hơi sốt ruột.

Cơ Thường với Hạ Ngọc Huyền là quân thần vua tôi, bây giờ rõ ràng Cơ Thường nghiêng về phía Hạ Ngọc Huyền, không chịu thả em.

Đầu óc em rối bời, Hạ Ngọc Huyền từ ngoài quay về, em ngửi thấy mùi thơm của điểm tâm, là loại em bắt Hạ Ngọc Huyền ra ngoài mua.

Lan Trạch không muốn ăn, Hạ Ngọc Huyền gọi em một tiếng, đặt điểm tâm xuống bàn.

"Tiểu Trạch, chẳng phải vừa nãy quấy đòi điểm tâm đó à."

Lan Trạch thay quần áo hơi vội, đương nhiên Hạ Ngọc Huyền nhìn ra là em đã thay một bộ khác, nhận ra bộ Lan Trạch đang mặc là của mình, nói với em: "Bộ này ta bỏ đó lâu lắm rồi, sao hôm nay Tiểu Trạch lại lấy ra à?"

Vừa nói vừa buộc nốt chỗ dây áo còn lại mà Lan Trạch chưa kịp buộc.

Phượng Kinh đứng một bên báo cáo vừa nãy Cơ Thường ghé qua, Hạ Ngọc Huyền lơ đãng đáp một tiếng.

Lan Trạch buồn phiền vì không ra ngoài được, đầu sỏ lại còn lải nhải bên tai thu hút sự chú ý của em, em càng bực hơn, sự kiên nhẫn dành cho Hạ Ngọc Huyền cũng cạn kiệt.


"Liên quan gì đến anh." Lan Trạch bắt Hạ Ngọc Huyền đi mua bánh lá sen, chỉ Ngự thiện phòng còn lá sen, gạo nếp rất mới, được ngâm bằng trà sương sớm, tỏa ra mùi thơm ngọt thanh.

Lan Trạch đẩy bừa một cái, túi giấy dầu trên bàn trà chịu lực bị nghiêng, rơi xuống đất vang lên một tiếng nho nhỏ, bánh trái bên trong lăn ra khắp dưới sàn.

Bầu không khí yên tĩnh lại, ngón tay Lan Trạch bị bỏng thành vệt đỏ vì hơi nóng, em nhìn lên gương mặt Hạ Ngọc Huyền, hối hận muộn màng, giờ em đang ở chỗ người ta, không nên bướng bỉnh như thế.

Hơn nữa chính em đòi Hạ Ngọc Huyền mua điểm tâm, có lẽ Hạ Ngọc Huyền tức lên sẽ nhốt em lại.

Lan Trạch rụt đầu, em đã chuẩn bị tinh thần bị Hạ Ngọc Huyền trách cứ, song Hạ Ngọc Huyền không nói gì cả, chỉ nắm lấy ngón tay em khẽ khàng thổi vào vết ửng đỏ trên đó.

Hơi khí phả vào ngón tay, tay Lan Trạch giần giật, em nghiêng đầu đi hỏi: "Bao giờ anh mới chịu thả tôi ra ngoài."

Hạ Ngọc Huyền không nói gì, Lan Trạch cứ bồn chồn, nếu phải quy về nguyên do thì chắc là bởi em phát giác ra một phần tâm trạng trong mắt Hạ Ngọc Huyền, em cũng không muốn hiểu được chỗ tâm trạng ấy cho lắm.

Buổi tối Lan Trạch nằm chung với Hạ Ngọc Huyền, em nằm một bên đọc truyện, Hạ Ngọc Huyền không thích cho em đọc mấy quyển tình yêu tình báo, đa số toàn chọn sách truyện liên quan đến người thân bạn bè.

Quyển này em mất công lắm mới moi ra, kể về nam tử vì yêu mến nữ tử mà dẫn đến biến động tâm trạng, con đường làm quan vốn đang phơi phới rộng mở lại bị phá hủy không còn sót gì, chỉ vì nữ tử ấy.

Lan Trạch lật giở trang sách, em đọc chậm, thỉnh thoảng có chỗ không hiểu còn phải quay đầu đọc lại lần nữa.

Em không hiểu lắm, thấy hai chữ tình yêu là sẽ nghĩ đến Tạ Cảnh Đình, nghĩ đến Tạ Cảnh Đình xong tâm trí sẽ run rẩy.

Nếu là Tạ Cảnh Đình, dĩ nhiên Tạ Cảnh Đình sẽ không giống như nam tử trong truyện, bỏ ra tất cả để đổi lại một thứ không tương xứng, Tạ Cảnh Đình làm gì cũng sẽ cân nhắc rõ ràng, không để bản thân chịu thiệt.

Lan Trạch nghĩ vậy, lồng ngực bức bối khó chịu, em không thích ở lại đây, càng nghĩ càng thấy buồn, không đọc nổi nữa, lặng lẽ chảy nước mắt một mình.

Em bật ra tiếng nức nở nhỏ nhẹ trong chăn, Hạ Ngọc Huyền ở ngay cạnh em, đương nhiên nghe thấy.

Lan Trạch túm chăn, em cảm giác được tầm mắt Hạ Ngọc Huyền đang nhìn em, em nghe thấy tiếng sách vở đặt xuống.


Hạ Ngọc Huyền đứng dậy đi ra khỏi chính điện, tối hôm ấy Hạ Ngọc Huyền không quay lại, một mình Lan Trạch ôm chăn thiếp ngủ.

Mấy ngày tiếp theo đều thế, Lan Trạch không hiểu ý đồ của Hạ Ngọc Huyền, không nhịn được đi hỏi thăm Phượng Kinh, Phượng Kinh nói với em, "Đêm nào chủ tử cũng ngủ ở điện phụ, tiểu công tử không cần lo về chủ tử."

Trong lúc nói Phượng Kinh nhìn Lan Trạch một cái, nghe giọng không có gì khác thường, chỉ có tầm mắt dừng lại một thoáng.

Do em khóc giữa đêm nên Hạ Ngọc Huyền dọn ra phòng khác, Lan Trạch chưa từng trải qua việc này, lúc nghe thấy thế em hơi mất tự nhiên, nhưng rồi em nhanh chóng tự mình thông suốt.

Hạ Ngọc Huyền muốn nhốt em ở đây, sang ngủ điện phụ cũng là bản thân tự nguyện, chẳng liên quan gì đến em.

Lan Trạch nghĩ, đống rối rắm ở đáy lòng em tan đi kha khá, ở một mình trong điện chính em thấy thoải mái hơn nhiều, trừ mỗi khoảng thời gian Cơ Thường ghé vào thì Hạ Ngọc Huyền sẽ đến điện chính, những lúc còn lại Hạ Ngọc Huyền gần như không sang.

Được ở một mình em vui lên chút xíu, ngày ngày suy tư xem làm sao để ra ngoài, đáng tiếc Hạ Ngọc Huyền đề phòng em rất kín kẽ, dù không ở chung phòng với em nhưng Phượng Kinh vẫn canh gác bên ngoài suốt.

Phượng Kinh cũng không rõ Lan Trạch làm những gì trong chính điện, một hôm em vừa tắm rửa xong, bản thân quên cầm theo quần áo, em ngại quá không thể bắt Phượng Kinh vào lấy được, thế là tự trèo ra khỏi thùng tắm.

Đi đến giữa chính điện thì em nghe thấy tiếng bước chân, lúc này đã quá muộn, Lan Trạch chưa mặc quần áo, chỉ kịp quấn tạm vào che được nửa người dưới.

Theo gió lạnh ùa vào, Cơ Thường đang hỏi dở thị vệ chạm mắt trực diện với Lan Trạch đã cứng đờ tại chỗ.

Mặt Lan Trạch bốc cháy đỏ bừng, xưa nay Cơ Thường tùy hứng, có lúc chưa hỏi han gì đã xông vào luôn, đây là hoàng cung, cũng không ai bắt Cơ Thường phải giữ gìn lễ phép được.

"Bao giờ Hạ Ngọc Huyền quay lại..." Giọng Cơ Thường im bặt, nhìn thẳng vào Lan Trạch bên trong điện.

Tóc Lan Trạch chưa khô ướt nhẹp bên tai, gương mặt nhỏ bé tinh xảo xông hơi nóng đỏ bừng, đường cong thanh tú mỏng manh chạy từ trên trán xuống sống mũi sắc nét, hàng mi tựa như lông vũ mềm mảnh, đôi môi đỏ hồng, sợi tóc vương ở xương quai xanh còn đang nhỏ nước, toàn thân trắng muốt như một con cá bị rút xương.

Một tay em gian nan túm lấy góc áo, nước nhỏ tong tỏng xuống sàn, ánh trăng rọi vào người em, trong mắt là vẻ sửng sốt lẫn hoảng hốt, đôi mắt như đầm nước đong đầy triều dâng miên man, khiến người ta khó mà dời ánh nhìn đi được.

Hệt như hồn tiên thoắt cái lìa xa trong tranh bích họa.

Trước đó Cơ Thường đã gặp quá nhiều mỹ nhân, đủ loại châu ngọc, nay vẫn không kìm được thoáng chấn động tâm trí trong nháy mắt. Lan Trạch không vững vàng ưu nhã như Tạ Cảnh Đình mà trái lại mang một dạng ý vị khác, tựa như cành sen e ấp đã sắp bung nở, đơn thuần thanh khiết, người ta chỉ trông một cái đã đủ nhìn thấu.

Hôm nay Cơ Thường uống ít rượu, không quá nhiều, hiện giờ tầm mắt nhìn thẳng vào Lan Trạch, ánh mắt nặng nề hẳn đi.

"Nô tài tham kiến hoàng thượng." Lan Trạch xoắn xuýt giữa việc mặc quần áo vào trước hay là hành lễ trước, cuối cùng em vẫn quyết định hành lễ trước, lo Cơ Thường sẽ gây sự với em.


Em cứ thế quỳ xuống, tư thế tương đối gượng gạo miễn cưỡng, tóc rủ xuống sàn, lộ ra cần cổ mảnh khảnh, độ cong mềm dẻo rõ ràng.

Làm người ta liên tưởng đến dê con ngoan ngoãn chờ tế thần.

Vốn dĩ những kí ức của Cơ Thường về Lan Trạch đã biến mất cả, bây giờ chúng lại bắt đầu trở nên rõ nét.

Khi roi quất vào, Lan Trạch sẽ cuộn mình vì đau đớn, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi ứa ra nơi cần cổ trắng mịn màng, bật lên tiếng nghẹn ngào như con mèo con.

Tiểu nô tài sợ đau, đau tí thôi cũng không chịu nổi, lại toàn biết dụ hoặc tâm thần người khác, giỏi nhất ngón trò yếu thế xin tha.

"Đứng dậy." Cơ Thường u ám ra lệnh.

Cổ tay Lan Trạch bị cầm lấy, Cơ Thường đỡ em, lúc đứng lên em ngửi thấy được mùi rượu thoang thoảng quanh Cơ Thường.

Dính đến rượu là những hồi ức tồi tệ sẽ ùa về với Lan Trạch, cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, lúc ngước mắt lên chạm đúng vào đáy mắt Cơ Thường.

Trong sự lạnh lẽo của đôi mắt âm u lẫn cả vẻ phấn khích, như thể đang soi mói em, định cắn rách cổ họng em.

Lan Trạch lùi về sau một bước theo phản xạ, Cơ Thường vẫn đang tóm cổ tay em, long bào màu vàng sáng dễ dàng che đi thân hình em, vóc dáng Cơ Thường cao hơn em nhiều, tràn đầy khí thế áp bức khi đứng trước mặt em.

Cổ em bị nắm trọn, nơi yếu ớt dễ vỡ nằm gọn trong lòng bàn tay Cơ Thường, Cơ Thường bóp cổ em, đánh giá gương mặt em từ trên xuống dưới, có gì đó khác thường mờ nhạt lan ra trong biểu cảm u ám.

"Hôm nay biết trẫm đến đây, cố tình dụ dỗ trẫm à?" Giọng nói trầm thấp vang ngay bên tai Lan Trạch, Lan Trạch không thể thở nổi, mắt em ngập đầy ánh nước, cổ họng nghẹn ứ khó chịu, chỉ có thể bật lên từng tiếng đứt quãng.

"Không phải... nô tài..."

"Ah ——"

Tiếng động sột sà sột soạt vang lên trong điện, tất cả người hầu ngoài điện đều cúi thấp đầu, biểu cảm Phượng Kinh có phần sụp đổ, liếc ra phía ngoài cửa một cái, dạo này công việc bề bộn, Hạ Ngọc Huyền vẫn chưa về.

Đến tận khi Cơ Thường bế người đi ra ngoài, một đoạn cổ tay nõn nà lộ ra phía dưới long bào, một sợi tơ hồng quấn quanh cổ tay, trắng tới mức chói mắt.

Phượng Kinh quỳ xuống đất, "Hoàng thượng ——"

Còn chưa nói được lời nào, tầm mắt u tối của Cơ Thường đã lướt sang, Phượng Kinh chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận