Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 73: Nhớ Lan Trạch
Biến cố ập đến chỉ trong chớp mắt, Lan Trạch trơ mắt trông theo thanh đao cong chẻ thẳng vào nửa bên bả vai Hạ Ngọc Huyền, tâm thần em chấn động, bật ra một tiếng "Hạ Ngọc Huyền", trông thấy người đổ gục xuống ngay trước mặt em.
"Hạ Ngọc Huyền ——"
Trong phủ toàn Cẩm y vệ cùng thân binh Ngự lâm, người ra tay là Cẩm y vệ, Tạ Cảnh Đình dắt tay Lan Trạch không để Lan Trạch lại gần, Lan Trạch trông thấy một vùng vệt máu vô cùng kinh hãi.
Nửa bên vai Hạ Ngọc Huyền bị bổ ra, lờ mờ thấy cả xương trắng, gục ngã giữa vũng máu.
Chỉ chốc lát tên Cẩm y vệ kia đã bị bắt giữ, đây là lần thứ ba sự cố xảy ra trong yến tiệc kinh thành, hai lần trước là thích khách cùng ca nữ, bây giờ là Cẩm y vệ.
Nguyễn Vân Hạc phản ứng rất nhanh, ra lệnh: "Gọi thánh y Lục đến đây, lập tức thông báo việc này cho hoàng thượng, người đâu, dẫn kẻ này xuống, canh giữ kĩ càng đừng để hắn tự sát."
Tề Tinh Vũ ở cạnh giúp đỡ, Sư Vô Dục kiểm tra mạch của Hạ Ngọc Huyền, có một chớp thoáng dường như hơi thở đã biến mất, sau đó khôi phục lại yếu dần.
Hạ Ngọc Huyền được đưa đi, Sư Vô Dục theo cùng, ống tay áo trắng bạc của anh ta cũng dính máu tươi, khuôn mặt quay sang, tầm mắt dừng lại ở Tạ Cảnh Đình.
"Việc hôm nay đốc chủ có can hệ, không thể để đốc chủ rời đi."
Câu này hướng đến quần thần, hiện nay Hạ Ngọc Huyền hôn mê bất tỉnh, nếu Tạ Cảnh Đình định rời khỏi đây thì không ai ngăn cản được.
Lời đã nói ra, nếu Tạ Cảnh Đình bỏ đi, tội danh sẽ rơi vào đầu Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch sợ hãi, em sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch sống lưng lạnh toát, rồi lại lo lắng vì những gì Sư Vô Dục vừa nói, nhìn lên Tạ Cảnh Đình theo bản năng.
Tạ Cảnh Đình cảm nhận được tâm trạng của em, tạm ngừng lại, đặt tay lên đầu em.
Không biết Tạ Cảnh Đình học những động tác này ở đâu, có lẽ là học từ sách truyện, Lan Trạch được sờ đầu, em thoáng yên tâm, có Tạ Cảnh Đình ở bên cạnh không việc gì phải sợ.
Dẫu sao Tạ Cảnh Đình điềm tĩnh như thế, trong mắt em Tạ Cảnh Đình gần như không gì không thể.
Cẩm y vệ kia bị áp giải đi, lúc sắp sửa đi gần như còn định ám sát lần nữa, lần này dao găm nhắm thẳng vào Tạ Cảnh Đình, chưa chạm đến thì dao đã rơi xuống đất, cổ tay Cẩm y vệ bị bẻ gãy.
Lan Trạch nấp đằng sau Tạ Cảnh Đình, khách khứa trong tiệc không được ra về, bao nhiêu máu tươi vương vãi khắp sàn như nở hoa trên nền gạch xanh, của Hạ Ngọc Huyền để lại.
Em thấy Hạ Ngọc Huyền lắm điều, nhưng em chưa bao giờ muốn Hạ Ngọc Huyển phải chết, trước kia Hạ Ngọc Huyền từng cứu em, em không nhịn được nghĩ, hóa ra có lúc số Hạ Ngọc Huyền cũng xui xẻo đến thế.
Tạ Cảnh Đình bị giam riêng một chỗ, thị vệ canh gác bên ngoài, đều là người của hầu phủ.
Nguyễn Vân Hạc rất khách sáo, nói với Tạ Cảnh Đình: "Tam ca, hôm nay thiệt thòi cho huynh ở tạm đây vậy."
"Hạ đại nhân là tâm phúc của hoàng thượng, chắc hẳn việc này hôm nay chưa xong, nếu hoàng thượng cho gọi, ta sẽ phái người thông báo cho tam ca."
Trao đổi xong xuôi Nguyễn Vân Hạc đi mất, sai người đưa đến ít trà nước điểm tâm, mấy loại điểm tâm này hồi trước đều từng mua cho Lan Trạch.
"Đốc chủ, liệu Hạ đại nhân có sao không ạ?" Lan Trạch không kìm được lên tiếng hỏi.
Tạ Cảnh Đình tuân theo sắp xếp, ngồi ở bàn sách đọc quyển sổ tay Lan Trạch mang theo, nghe vậy nói nhẹ bẫng: "Lan Trạch lo cho hắn lắm à?"
Dĩ nhiên, em không muốn Hạ Ngọc Huyền cứ chết đi như thế.
Lan Trạch phát giác ra là Tạ Cảnh Đình không vui lắm, em bọc tay, nghĩ ngợi nói: "Nếu đổi thành người khác thì nô tài cũng lo."
"Vừa nãy nô tài thấy dao đâm vào sâu lắm ạ, đáng sợ lắm." Lan Trạch nghĩ lại còn ghê, em không chịu được phải dựa vào gần Tạ Cảnh Đình hơn tí nữa, ngó thấy Tạ Cảnh Đình đang đọc sổ của em, em cụt hứng duỗi tay ra đòi lại ngay.
Trong sổ em ghi chép lại các biện pháp quyến rũ Tạ Cảnh Đình, còn viết bao nhiêu lời nói xấu Tạ Cảnh Đình nữa chớ.
"Đốc chủ đừng lục bừa đồ của nô tài chứ." Lan Trạch mất vui.
Tạ Cảnh Đình nói: "Đao hơi lệch, chắc không chết được."
Nghe vậy Lan Trạch yên tâm bớt, xong em lại không kìm lòng được ngó sang Tạ Cảnh Đình, ánh mắt có phần ngờ vực, sao trông Tạ Cảnh Đình cứ như kiểu hi vọng đao không bị lệch hơn thế.
Lan Trạch nhớ lại những lời trước kia Tạ Cảnh Đình từng nói những việc trước kia Tạ Cảnh Đình từng làm, suýt thì quên mất đây là đồ tồi đạo đức giả, làm sao mà mong đồ tồi biết đồng cảm cơ chứ.
Em không nhịn được lí nhí: "Đốc chủ không nên nói thế."
"Nếu Hạ Ngọc Huyền chết có khi đốc chủ sẽ bị liên lụy, huống hồ anh ta cũng chưa làm gì xấu, tội không đáng chết."
Lan Trạch cẩn trọng dè dặt quan sát vẻ mặt Tạ Cảnh Đình, phát hiện ra gương mặt Tạ Cảnh Đình chẳng có vẻ gì, thế là em ngậm miệng, đặt sổ tay của mình sang một bên.
Em giấu vào cái túi bên cạnh, quay đầu lại phát hiện ra Tạ Cảnh Đình đang nhìn em, em cất đồ xong không nói gì nữa.
Lan Trạch hơi lo Cơ Thường sẽ đến, mãi đến tận tối Cơ Thường vẫn chưa triệu kiến Tạ Cảnh Đình, em yên lòng hơn, ngủ thiếp đi bên cạnh Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch cuộn mình trên giường nhỏ, trong điện có đốt lò sưởi, dĩ nhiên hầu phủ sẽ không ngược đãi khách quý, hơi nóng xông xung quanh làm mặt Lan Trạch ửng đỏ, em ôm lấy cánh tay Tạ Cảnh Đình cọ gò má vào đó, ngủ say.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng ở gương mặt Lan Trạch, vẻ ngoài Lan Trạch như đẽo gọt từng tấc một theo sở thích của y, thậm chí mức độ ngốc nghếch cũng vừa phải đúng chuẩn nữa. Ngón tay thon dài của y tì vào môi Lan Trạch, Lan Trạch thấy không thoải mái bèn cắn khẽ ngón tay y một cái, xong nghiêng mặt đi.
Chưa được bao lâu, Lan Trạch đã lại quay về dụi vào tay y.
Ngày hôm sau, Cẩm y vệ kia chỉ điểm là Tạ Cảnh Đình ra lệnh cho hắn giết Hạ Ngọc Huyền, mà Cẩm y vệ này lại là người được Mục phủ đưa vào từ ba năm trước, việc này dính líu tới họ ngoại của Cơ Thường, Tạ Cảnh Đình tạm thời bị cấm túc, mất quyền Chỉ huy sứ Cẩm y vệ.
Lan Trạch chưa được về phủ đốc chủ, Cơ Thường bắt em ở lại, do Tạ Cảnh Đình lẳng lặng ngồi nghe bên cạnh nên sắc mặt Cơ Thường có phần quái dị.
Cơ Thường nói với Tạ Cảnh Đình: "Hiện giờ Hạ Ngọc Huyền mê man bất tỉnh, toàn gọi tên nô tài này, thánh y Lục nói nếu có nó bên cạnh thì có lẽ Hạ Ngọc Huyền sẽ tỉnh lại được."
"Trẫm sẽ đưa nó về trước khi trời tối."
Hai thần tử trong triều suýt xung đột với nhau vì một nô tài, chuyện này mà lan truyền ra có khi người ta phải cười rụng cả răng.
Cơ Thường mặt mày vô cảm, đối xử với Tạ Cảnh Đình may ra còn tích cực, lúc nhìn Lan Trạch thì chả có biểu cảm gì, còn lờ mờ trông thấy vẻ u ám nơi đáy mắt.
Hoàng đế đã lên tiếng thế rồi, Lan Trạch chỉ có thể ở lại, em không hề thấy là mình ở đấy thì Hạ Ngọc Huyền sẽ tỉnh lại, em tương đối căng thẳng, quyến luyến vấn vít bên cạnh Tạ Cảnh Đình.
"Buổi tối đốc chủ sẽ đến đón nô tài chứ ạ?" Lan Trạch hỏi.
Tạ Cảnh Đình bị cấm túc dĩ nhiên không ra ngoài được, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Ta sẽ bảo Thường Khanh sang."
"Lan Trạch không phải đại phu, sang đó hai lần, nếu Hạ đại nhân vẫn không tỉnh lại thì chắc đành xem ý trời thôi."
Đây là sự nhượng bộ từ phía Tạ Cảnh Đình, để Lan Trạch sang nhưng chỉ có thể giới hạn hai lần.
Cơ Thường chưa nói là không được, rõ ràng là gã ra lệnh cấm túc mà đối diện với Tạ Cảnh Đình gã cứ thấp thỏm bồn chồn.
Lan Trạch không hề muốn ở lại đây một mình, em níu tay áo Tạ Cảnh Đình lẽo đẽo theo đuôi Tạ Cảnh Đình như một con chim cút, Tạ Cảnh Đình đi đâu thì em đi đó, lưu luyến không rời tiễn ra tận ngoài xe ngựa.
Tầm mắt Cơ Thường băng giá đến độ ăn thịt người được, coi như mở mang một lần về năng lực quấn người thảo mai của Lan Trạch, mê hoặc Hạ Ngọc Huyền mất hết hồn vía rồi, giờ còn quyến rũ cả Tạ Cảnh Đình nữa.
"Đốc chủ đừng quên đón nô tài nhé ạ." Đáy mắt Lan Trạch lóng lánh nước, giọng hơi nghèn nghẹn, nhìn Tạ Cảnh Đình bằng vẻ đáng thương vô tận.
Cứ như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Bước chân Tạ Cảnh Đình thoáng khựng lại, tầm mắt dừng một lát trên gương mặt Lan Trạch, thấp giọng đáp một tiếng, nói với Lan Trạch: "Nếu có việc gì thì tìm hoàng thượng, Lan Trạch nói phải trái hợp lẽ, hoàng thượng không phải là hôn quân không thấu tình đạt lí đâu."
Câu này Cơ Thường có nghe thấy, sắc mặt Cơ Thường đen thêm chút ít, hiểu ra ý của Tạ Cảnh Đình.
Lan Trạch mà gặp bất trắc gì thì Tạ Cảnh Đình sẽ tự động tính sổ cho gã.
Còn lâu Lan Trạch mới tìm đến Cơ Thường, trong mắt em Cơ Thường đã chồng chất tiền án rồi.
Em nhìn theo xe ngựa của Tạ Cảnh Đình xa dần, đứng yên tại chỗ rơi nước mắt tí tách tí tách, người của Cơ Thường dẫn em đi, Cơ Thường bước đi phía trước liếc nhìn em một cái, nói rất băng giá: "Để trẫm trông thấy ngươi khóc nữa là trẫm móc mắt ngươi."
Mắt Lan Trạch đang đỏ bừng cả lên, nghe xong em không dám khóc nữa, em nín xong bật ra tiếng nấc, lúc Cơ Thường nhìn sang em che ngay miệng mình vào.
Em bị dẫn sang điện phụ, những người không liên quan đã bị ngăn cách khỏi nơi này, trong phòng đốt lò sưởi, Hạ Ngọc Huyền hôn mê chưa tỉnh, chỉ có Sư Vô Dục ở cạnh.
Cơ Thường dẫn người tới, nói với Sư Vô Dục: "Thiện Hi, trẫm dẫn sang rồi đây."
Sư Vô Dục nhìn sang, Lan Trạch hệt như con thỏ bị bắt đi giờ rơi vào ổ sói hang hùm, lại còn thêm con rắn độc đang cuộn mình nữa, em chôn chân tại chỗ sống lưng chợt lạnh toát.
"Sách y có viết về một dạng mất hồn, kinh Phật cũng từng nhắc đến chứng này." Tầm mắt Sư Vô Dục cố định ở Lan Trạch, nói với Lan Trạch, "Việc này do ngươi mà ra, nếu Hạ Ngọc Huyền không tỉnh lại, theo nhân quả luân hồi, ngươi phải chôn theo cậu ta."
Sư Vô Dục lấy giấy bút ra, đặc biệt chuẩn bị đệm cói cho Lan Trạch, bắt Lan Trạch quỳ dưới sàn chép kinh Phật, chép xong thì đọc cho Hạ Ngọc Huyền nghe.
Trước đây Sư Vô Dục rất ít tiếp xúc với Lan Trạch, chưa từng chứng kiến chữ Lan Trạch, Lan Trạch tủi thân ấm ức quỳ xuống sàn, vừa mới chép được một lần, giọng nói lạnh băng đã vang lên trên đầu.
"Viết lại."
Chữ viết cẩu thả là sự bất kính với kinh Phật, đáy mắt Sư Vô Dục lạnh đi, nhìn Lan Trạch đầy tra xét, mặt không biểu cảm nhưng lại nghiêm khắc cứng rắn.
Vất vả lắm Lan Trạch mới chép xong, lòng em vừa bực vừa sợ, khóe ngón tay còn dính vết mực, cơn tức gom góp ngập đầy cả ngực lẫn bụng, lúc mở miệng ra thì lại như quả bóng bị chọc xì hơi, mềm nhũn chả có khí thế gì.
"Sao phải viết lại ạ... Chỗ này tôi phải viết lâu lắm đấy."
Cơ Thường ở bên kia, chỉ đọc tấu sớ thôi đã đủ đau đầu rồi, thấy Lan Trạch lại sắp sửa chuẩn bị há mồm ra khóc, không nhịn được sốt hết cả ruột, nói với Sư Vô Dục: "Thiện Hi, trước kia trẫm từng dạy nó rồi, nó không biết viết, nếu uốn nắn nó từng chữ một thì sợ Vi Trần không chờ được đâu."
Sư Vô Dục mặt mũi vô cảm, Lan Trạch cúi thấp đầu không dám nói gì.
"Chậm một lần không sao."
...
Trong phủ đốc chủ.
Cấm quân vây quanh bên ngoài phủ đệ, Tạ Cảnh Đình bị cấm túc, không được bước ra khỏi phủ dù chỉ nửa bước.
Tạ Cảnh Đình ngồi ở thư phòng một lúc, Tống Hòa bước vào báo cáo tổng hợp tình hình hôm nay, gồm cả thế cục hiện tại phía hầu phủ, báo cáo xong lui ra.
Cỏ nhục trùng trên bàn đã vươn mầm, loài thực vật này giá rẻ mà lại mong manh, không dễ nuôi trồng, song lá nào lá nấy đều mập mạp, trông thích mắt vô cùng.
Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng ở chậu cây một lúc, khóe mắt lướt qua gì đó, ấy là vị trí chỗ ngồi thường ngày Lan Trạch hay làm ổ, trong đấy còn điểm tâm đang ăn dở, hạt quả với mấy quyển truyện nữa.
Toàn bộ tòa điện đều rất ngăn nắp, chỉ mỗi góc nhỏ của Lan Trạch loạn cào cào lên, giường nhỏ cũng bị Lan Trạch giày vò rối tung, áo lót của Lan Trạch giấu dưới chăn đắp, chắc là lúc ngủ cởi ra xong quên không cầm đi cất.
Tạ Cảnh Đình đưa mắt quan sát một vòng quanh điện, y chẳng làm gì hết, chính điện trống trải rỗng không, y muộn màng ý thức được.
Y hơi nhớ Lan Trạch mất rồi.