Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Chương 82: Vì Lan Nhi

Lan Trạch bị bóp mặt, rồi Tạ Cảnh Đình thả em ra ngay làm em cứ thấy bứt rứt, em bám sát cạnh Tạ Cảnh Đình, theo dõi Tạ Cảnh Đình viết thư, trong thư có rất nhiều tên người em đều không biết.

Mãi mới được nghỉ ngơi, ở đây sẽ không có lũ buôn người, chỉ lát sau Lan Trạch đã leo lên giường đi ngủ, em nhanh chóng phát giác thấy mùi hương thân thuộc, tự động chui vào lòng Tạ Cảnh Đình, tìm tư thế thoải mái mà nằm.

Hơi thở của Tạ Cảnh Đình len vào bên môi, Lan Trạch mơ màng lờ mờ hé mắt ra, xong đỏ mặt ngay, dây buộc quần áo em đã bị cởi ra, bắp chân còn đang gác lên người Tạ Cảnh Đình nữa chứ.

"Đốc chủ..." Lan Trạch tỉnh táo lại luôn, Tạ Cảnh Đình hôn em là em mở miệng theo phản xạ, ý thức được điều này làm Lan Trạch lập tức thẹn vô cùng tận, em trợn to mắt lên mất hứng nói: "Nô tài ngủ rồi cơ mà."

Lại đi táy máy làm em dậy, chắc gì chốc nữa đã ngủ lại được.

Tạ Cảnh Đình: "Ban ngày tự Lan Trạch nói đấy chứ."

Vừa nói vừa hôn lên đầu ngón tay em.

Đầu óc Lan Trạch mịt mù, đầu ngón tay em bị hôn bỏng cháy, một lúc lâu sau em mới phản ứng lại được là ban ngày mình nói cái gì, em chỉ mặc mỗi một lớp áo trong, bị cởi luôn ra rồi.

"Chẳng phải nô tài đã bảo là... không phải ý đấy mà." Vế còn lại của Lan Trạch bị nuốt mất, em rên rỉ mấy tiếng, dịu hiền ôm vòng lấy Tạ Cảnh Đình.

Tạ Cảnh Đình đè ngón tay em lại, Lan Trạch gần như không nhúc nhích được, em chạm vào đôi con ngươi như mực, đôi mắt ấy sâu xa rung động lòng người, giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh Đình trộn lẫn cả vẻ dụ dỗ.

"Lan Nhi nhắc lại lần nữa đi."

Lan Trạch gần như biết ngay lập tức là Tạ Cảnh Đình muốn em nói gì, mặt em đỏ bừng, nụ hôn dày đặc đổ xuống khiến em luống cuống lạc lối, đến cả đầu ngón tay cũng ửng màu hồng nhạt như cánh hoa.

Thật lâu sau, em mới bật ra bằng giọng nhỏ như muỗi kêu.

"...Nô tài thích đốc chủ nhất."

Hai lần trước Lan Trạch đều hôn mê ngất xỉu, lần này Tạ Cảnh Đình không giày vò em quá, chỉ đổi sang cách khác, miệng Lan Trạch đau ghê gớm, cánh môi em lan tràn màu đỏ diễm lệ, ngày hôm sau ngồi trên xe ngựa héo rũ ỉu xìu hết cả.

Miệng đau, mông cũng ê, mọi chỗ đều nhức.

Lan Trạch đang mặc quần áo của Tạ Cảnh Đình, quần áo của em lại bị bẩn tiếp, hôm qua Tạ Cảnh Đình bắt em tự giặt quần áo, bây giờ em chả có sức nữa, cuối cùng áo lót em thay ra Tạ Cảnh Đình phải giặt.

Hôm nay em không ăn được bao nhiêu, Thường Khanh đun cháo cho em, Tạ Cảnh Đình bưng vào đút cho em, cháo trộn cả nạc cá đã gỡ sạch xương, miệng Lan Trạch hơi rách, em còn lười chẳng buồn ăn uống.

Lan Trạch dựa vào bên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, người khoác áo choàng lông rất dày, đây là áo của Tạ Cảnh Đình, mặc vào người em rõ là nặng nề, trong lòng thì đặt bình nước nóng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngó Tạ Cảnh Đình, há miệng ra vô cùng miễn cưỡng.

Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng ở miệng em, bị nhìn kiểu này xong Lan Trạch lại bắt đầu âm ỉ trong lòng, em trừng Tạ Cảnh Đình một cái, thế là Tạ Cảnh Đình đưa mắt về.

"Lan Nhi còn thấy khó chịu không?" Tạ Cảnh Đình mở miệng rất thận trọng, quan sát nét mặt Lan Trạch, có khi y mà nói gì không đúng ý là Lan Trạch lại dỗi.


Nghe xong Lan Trạch còn bực hơn, nói bằng giọng bé tí: "Đốc chủ đoán xem."

"Đằng nào lần nào chả là nô tài thiệt, đốc chủ toàn lừa đảo thôi."

Nói cái gì mà yêu thương em đàng hoàng, Tạ Cảnh Đình biến thái tận xương thì có, lần nào cũng chơi chết em xong lại ra cái vẻ áy náy.

Trong lúc nói dở Lan Trạch không để ý lỡ ngọ nguậy, mặt Lan Trạch đột nhiên méo xệch, thế là Tạ Cảnh Đình lại căng thẳng, duỗi tay ra đỡ lấy em theo phản xạ, Lan Trạch bèn dựa vào người Tạ Cảnh Đình.

Em ra lệnh: "Tại đốc chủ nô tài mới thế này, đốc chủ phải chăm sóc nô tài hẳn hoi mới đúng."

Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng, sau đó y noi theo chủ trương Lan Trạch là nhất nhất Lan Trạch rồi, không dám than vãn một chữ nào.

Lan Trạch muốn nghe truyện thì Tạ Cảnh Đình đọc cho em, giọng Tạ Cảnh Đình rất êm tai, làm em nhớ lại mấy câu xấu xa Tạ Cảnh Đình nói bên tai em hôm qua, tai Lan Trạch đỏ hết cả lên, vùi vào lòng Tạ Cảnh Đình đè tay Tạ Cảnh Đình lại.

"Thôi đốc chủ đừng đọc nữa ạ, nô tài không nghe nữa đâu."

Tạ Cảnh Đình liếc sang, chú ý đến vành tai ửng đỏ của Lan Trạch, tầm mắt hơi khựng lại, nhấc tay lên nhẹ nhàng chạm vào.

Phản ứng của Lan Trạch rất gắt, lập tức vùng dậy, giờ người em vẫn còn đang đau nhức, vừa động đậy đã cắn răng xuýt xoa, lại đi ngã ngược vào lòng Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch nhìn Tạ Cảnh Đình bằng đôi mắt long lanh ngập nước, trong mắt toàn vẻ lên án, rõ là đã dựng hết lông lên rồi.

"Đốc chủ là đồ khốn."

Tạ Cảnh Đình: "..."

Xe ngựa tròng trành lắc lư đi dần đến thành Hú, đây là tòa thành núi, giáp núi bốn mặt, chỉ có đúng một đường đi, nghĩa là họ phải cẩn trọng hơn nữa mới ổn.

Cả nhóm chia ra ở cổng thành, vẫn mỗi tốp hai người, Lan Trạch đi theo Tạ Cảnh Đình, đến đây là đã thấy một số người Lĩnh Nam, thành Hú tấp nập, rất nhiều binh sĩ nói chuyện bằng tiếng Man.

Đợt này Lan Trạch đang học tiếng Man, em biết chút xíu, nghe ù ù cạc cạc, lúc nói chuyện với người khác thì binh sĩ lại đổi sang tiếng phổ thông, xem lệnh bài thân phận của họ, do dạo này kiểm tra chặt nữa nên hôm nay Lan Trạch hóa trang thành nữ tử.

Trước khi đi Thường Khanh quấn tóc lên cho em, buộc thành hai búi như kiểu con gái chưa chồng ở gia đình bình thường, trước ngực độn thêm đồ trông hơi nhô lên rõ, em mặc áo tay bó và chân váy quây, thêu hình thỏ ngọc rước đèn.

Lan Trạch chỉ cần giữ im lặng, khóe mắt và môi em được thoa son phấn, không ai phân biệt nổi em là con trai hay con gái, cùng lắm thì như kiểu thiếu nữ mang nét thiếu niên thôi.

Chân dung em và Tạ Cảnh Đình đã được bổ sung vào lệnh truy nã, binh sĩ xác minh Tạ Cảnh Đình kĩ lưỡng, quan sát Lan Trạch một phen, rồi cho hai người qua.

Lan Trạch không được nói nhiều, em được Tạ Cảnh Đình dắt đi, tư tưởng Đại Ngụy cởi mở, nam tử nữ tử nắm tay nhau trên phố cũng khá phổ biến, đi ngang qua một tiệm bán gương, em không nhịn được ngó thử một cái.

Màu đỏ tươi ở đuôi mắt tôn lên đường nét em, cộng thêm nốt ruồi son chấm bên môi, đôi mắt trong trẻo mở to, đúng là cũng hơi giống con cáo thật.

Tạ Cảnh Đình dắt tay bé hồ ly, trông thấy dọc đường có cụ già bán kẹo hồ lô, kẹo hồ lô bọc trong nước đường từ xa trông lại cứ sáng lấp loáng, xưa nay Lan Trạch mê mấy thứ này.

Thế là Tạ Cảnh Đình dẫn Lan Trạch lại gần, lấy hai văn tiền ra mua cho Lan Trạch một xiên kẹo hồ lô.

Ngón tay thon dài như ngọc giơ kẹo hồ lô ra trước mặt, lúc này Lan Trạch mới phản ứng lại được, em quan sát gương mặt bị mặt nạ che đi mất của Tạ Cảnh Đình, ngọn cây đằng sau treo đèn rực rỡ, nụ cười không kìm lòng được lan dần trên nét mặt em.


Đốm lửa trong mắt phản chiếu rồi hòa cùng với hàng tầng đèn lồng dày đặc phía sau.

Lan Trạch nhận lấy, thật phấn chấn, "Cảm ơn ca ca ạ."

Hiện giờ họ đã vào thành, xung quanh không có binh sĩ, không cần sợ cất tiếng nói sẽ bị nghi ngờ thân phận nữa.

Người trong thành sẽ không rách việc nghĩ ngợi xem sao em lại giả gái.

Lan Trạch cầm kẹo hồ lô, em đảo mắt một cái, gọi thêm một câu "ca ca" để Tạ Cảnh Đình phải hơi cúi người xuống nghe em nói.

Em sáp lại gần thơm một cái lên mặt Tạ Cảnh Đình, lông mi thoáng chớp, hình ảnh góc nghiêng của Tạ Cảnh Đình chiếu vào trong mắt ngập đầy con ngươi.

Bờ môi toàn vị ngọt của lớp đường áo, bây giờ vương thêm hương cành tuyết, đan quyện vào nhau từng giọt lìm lịm, bầu không khí cũng đặc quánh theo.

Lan Trạch chưa từng trông thấy Tạ Cảnh Đình cười, được hôn xong Tạ Cảnh Đình cũng chỉ khẽ nghiêng đầu sang nhìn em, hẳn có thể dùng từ dịu dàng để mô tả tâm trạng trong đôi mắt ấy, dường như khoảnh ao phẳng lặng đã nổi gợn sóng.

Hai người tập trung với Thường Khanh Tống Hòa tại khách sạn, mới đầu mọi người đều ở trong phòng, Lan Trạch không ngồi yên được, nhân lúc Tạ Cảnh Đình bàn bạc với Thường Khanh Tống Hòa thì em chạy ra ngoài, lúc đi ra em phát hiện sĩ binh đã đến khách sạn, đang dò hỏi về các khách mới vào thành gần dây.

Chủ khách sạn không dám giấu diếm, khai báo đầy đủ rõ ràng, Lan Trạch cảm giác binh sĩ này trông hơi quen quen, em không nhớ là đã gặp ở đâu, dự cảm không lành dâng lên trong lòng.

Nếu em đã thấy quen thì chắc hẳn đối phương sẽ nhận ra được em.

Lan Trạch lẻn ngay vào đám đông quay lại, em về phòng, kể lại việc này cho Tạ Cảnh Đình.

"Đốc chủ, có binh sĩ đến tra xét ạ, nô tài cảm giác trông quen quen, chắc hồi trước thấy ở đâu, có thể đã từng gặp mình." Lan Trạch nói.

Nghe vậy Tạ Cảnh Đình nhìn sang Thường Khanh một cái, thế là Thường Khanh đi ra ngoài một lượt rồi nhanh chóng quay về, mang theo tin tức xấu.

"Đốc chủ, người của Hạ đại nhân... Họ đuổi đến thành Hú rồi."

Chỉ có đúng thành Hú là điểm buộc phải đi qua để đến được Lĩnh Nam, các trạm còn lại đều đi vòng được, riêng tòa thành này không còn đường nào khác.

Sáng nay họ vừa tới nơi, buổi trưa Hạ Ngọc Huyền đã đuổi kịp, chắc hẳn Hạ Ngọc Huyền đã đoán ra từ trước, định mai phục họ ở đây.

"Đốc chủ, mình không thể lần lữa ở đây, Hạ Ngọc Huyền đến nơi chắc sẽ phong tỏa thành."

Đến lúc ấy họ chỉ có thể giằng co với Hạ Ngọc Huyền, kiểu gì cũng rơi vào thế bất lợi.

Tạ Cảnh Đình thoáng trầm ngâm: "Có khi bây giờ đã muộn rồi."

"Tống Hòa, ngươi chuẩn bị ngựa đi."

Bốn người giả trang thành đội hộ tống trong thành trà trộn rời đi, thành Hú có nhiều thương nhân, nhóm kéo theo vải vóc cần vận chuyển ra ngoài, Lan Trạch thì trốn trong đống vải, em có thể trông thấy khung cảnh bên ngoài qua khe hở.


Ba người Tạ Cảnh Đình Tống Hòa Thường Khanh hóa trang thành hộ vệ, bánh xe ngựa lăn lóc cóc đi về phía trước, số binh sĩ ở cổng thành đã tăng hơn gấp đôi, binh sĩ thủ thành giơ đao chặn mọi người lại, phải trình lệnh bài và giấy tờ ra kiểm tra từng lớp.

"Hôm nay có khách quý đến thành Hú, trong thành tra xét nghiêm ngặt, chủ tử các ngươi làm sao thế, chẳng lẽ đến chuyện này mà cũng không biết à?"

Tống Hòa dẫn đầu nói: "Chủ tử ra lệnh bắt bọn ta phải vận chuyển chỗ tơ lụa này trong hôm nay, đây là lời tri phủ dặn, thương đội không thể để xảy ra sai sót được."

Binh sĩ săm soi lại lệnh bài lần nữa, thậm chí còn kiểm tra một lượt trong đống tơ lụa, Lan Trạch ở phía sau cùng, em gần như vùi vào đống vải, may là binh sĩ không cầm kiếm đâm vào không thì chắc Lan Trạch đổ máu tại chỗ mất.

Bóng người ở xa xa dần dà mờ đi, trái tim thấp thỏm của Lan Trạch vừa mới dịu lại thì em nghe thấy một tiếng "Hạ đại nhân", cảm giác lạnh toát dâng lên ở lưng, em nhìn thấy bóng dáng đằng xa xuyên qua khe hở.

Hạ Ngọc Huyền phía xa xa đứng thẳng thật cao, ban đầu bị sĩ binh ngăn che tầm mất, bây giờ bước lên, khí thế lan tràn, khiến người ta không thể không chú ý đến chàng.

Hạ Ngọc Huyền khoác áo lông, hình hoa lan thấp thoáng lờ mờ ở viền tay áo, gương mặt đẹp thanh tú có cái vẻ mĩ miều một cách bệnh tật, môi chàng thắm đỏ, sắc mặt hơi tái, đôi con ngươi cứ như đá ngọc màu trà phủ thêm mực, toát ra tia sáng u ám lạnh lẽo.

Ngoài kia gió rét thét gào, Hạ Ngọc Huyền lắng nghe binh sĩ báo cáo gì đó, tầm mắt chợt ngước lên, chú ý đến thương đội bên này.

Khoảnh khắc ấy Lan Trạch tưởng rằng mình đã chạm đúng ánh mắt Hạ Ngọc Huyền, em nghiêng mặt đi ngay lập tức, lát sau nhìn lại, Hạ Ngọc Huyền đã đưa mắt về rồi.

"Nhóm vừa rời thành kia là ai?" Hạ Ngọc Huyền hỏi.

Binh sĩ trả lời: "Bẩm Hạ đại nhân, là thương đội tơ lụa ạ. Từ đợt trước đã xác định hôm nay rời thành, điểm đích là nước láng giềng."

Tầm mắt Hạ Ngọc Huyền ngừng lại một hồi, binh sĩ run cầm cập, nói với Hạ Ngọc Huyền: "Thủ tục rời thành rất chi tiết phức tạp, ngoài lệnh bài còn phải tiến hành xác thực thân phận, Hạ đại nhân yên tâm, chúng thuộc hạ chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ nghi phạm nào ạ."

Thế là Hạ Ngọc Huyền đưa mắt về, chàng nhắm mắt lại trên xe ngựa, hồi tưởng về những gì thái phó từng nói với chàng từ rất lâu về trước.

Tạ Cảnh Đình giỏi cả lục nghệ, nét chữ sắc sảo, tài năng hơn người trí nhớ bất phàm, có thể mô phỏng lại y hệt bất cứ nét chữ nào từng thấy.

Vài nét bút lác đác là đủ khắc họa đậm nét ngũ quan của những người từng gặp, thậm chí còn mô phỏng được cả hình thái âm sắc.

Hạ Ngọc Huyền mở to hai mắt, nói với Phượng Kinh bên ngoài: "Sai người đuổi theo thương đội vừa nãy, tất cả danh sách đã duyệt cho đi hôm qua và hôm nay đều phải đặt ra tra lại."

Phượng Kinh ngoài cửa đáp một tiếng rõ, lát sau đã có người báo án phát hiện ra mấy nam tử bị trói gô ở gần cổng thành, đây chính là thương nhân trước đó định rời thành.

Hạ Ngọc Huyền bình tĩnh nói: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác. Trừ Lan Trạch ra, còn lại không cần bắt sống đâu."

Tất cả thị vệ dưới quyền đáp lời, bóng dáng biến mất trong điện.

Tiếng gió vùn vụt, Thường Khanh cùng Tống Hòa ở ngoài xe ngựa, tốc độ xe ngựa đã ở mức nhanh nhất có thể, truy binh phía sau cưỡi ngựa, chạy nhanh hơn hẳn họ.

Mới đi khỏi cửa thành chưa được hai mươi dặm, bồ câu đưa thư đã lan tin đi khắp dân chúng thành Hú, điều động toàn bộ truy binh, giờ đã đuổi gần đến nơi.

"Đốc chủ, đuổi tới rồi."

Ngay sau khi Thường Khanh dứt lời thì một mũi tên dài xé rách không trung, Thường Khanh nhanh chóng rút kiếm, kiếm dài va chạm với mũi tên tạo ra tiếng vang chói, mũi tên chệch đi cắm xuống đất, vì thế mà xe ngựa chấn động một cái, tiếng vó ngựa càng lúc càng sát.

Lan Trạch không dám thò đầu ra ngoài xem, em nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau, gió lạnh ngoài cửa sổ cũng luồn vào trong theo, em sợ hãi ôm chặt lấy Tạ Cảnh Đình, rúc vào lòng Tạ Cảnh Đình.

Tiếng đao kiếm xung đột ở ngoài càng dồn dập hơn, Tạ Cảnh Đình nói với em: "Lan Nhi ở yên đây, ta ra ngoài xem sao."

Lan Trạch mở to mắt, nghe vậy thả lỏng tay ra, em lo lắng cho Tạ Cảnh Đình, nhưng biết là Tạ Cảnh Đình ở đây với em cũng không có ích gì, em nhỏ giọng nói: "Đốc chủ cẩn thận vào ạ, đừng để bị thương."

Trong góc xe ngựa có một thanh đao, bình thường Cẩm y vệ toàn là thị vệ mang đao, Lan Trạch chưa trông thấy Tạ Cảnh Đình cầm đao bao giờ, hôm nay đã được chứng kiến, đao cong màu đen cứ như vũng trăng lắng đọng, từng tôi rèn trong máu, tỏa ánh sáng sắc bén dị thường.

Lan Trạch không biết chuyện gì đang diễn ra ngoài kia, lòng em bồn chồn tột độ, em ở yên nơi góc xe không dám ngọ nguậy, ra ngoài chỉ tổ thành cục nợ, máu tươi bắn cả vào trong, có vệt đỏ đậm lan ra vách xe.


Mãi cho đến khi tiếng động ở ngoài nhỏ dần đi, nghe thấy Tạ Cảnh Đình gọi em Lan Trạch mới dám ra ngoài, em vén rèm xe lên, xung quanh xe ngựa toàn là thi thể, may là cả Tạ Cảnh Đình với Thường Khanh đều không bị sao, Tống Hòa bị xước một vệt trên mặt, vết thương không nghiêm trọng.

Lan Trạch không dám nhìn vào chỗ xác chết, bao nhiêu máu văng vào người Tạ Cảnh Đình, thanh đao cong còn đang nhỏ máu, dung mạo càng diễm lệ rực rỡ, con ngươi như đáy vực sâu thẳm.

Em vừa mới bước xuống xe ngựa thì có tiếng vun vút vang lên bên tai, Lan Trạch quay đầu lại theo phản xạ, dường như đối phương đã chuẩn bị từ trước, mũi tên dài nhắm thẳng vào Lan Trạch.

Lan Trạch phản ứng muộn mất nửa nhịp, dường như tiếng tim đập cũng chậm chạp hẳn lại, khóe mắt liếc thấy một luồng sáng bạc, đúng vào lúc mũi tên rạch ngang bầu không thì góc áo đen tuyền lướt ngang qua ngay trước mắt em.

Cổ tay em bị túm lấy, Tạ Cảnh Đình kéo cổ tay em để em tránh mũi tên ra, mũi tên dài sượt qua đúng góc áo Tạ Cảnh Đình, để lại một vết rách ở phía trên cánh tay Tạ Cảnh Đình.

"Đốc chủ ——" Mặt Lan Trạch tái mét, mũi tên lông vũ cắm xuyên qua gốc cây bên cạnh, Tạ Cảnh Đình ấn đè em vào lòng, Tống Hòa cùng Thường Khanh phản xạ rất nhanh, bước lên giơ đao kiếm che chắn cho hai người.

Lan Trạch nghe thấy Tạ Cảnh Đình rên khẽ một tiếng, quần áo Tạ Cảnh Đình tối màu, chỗ vết thương loang một mảng màu đậm, máu tươi chảy ra.

Sau đó vẫn còn truy binh đến, bốn người không thể dừng lại đây tiếp nữa, Lan Trạch lo cho vết thương của Tạ Cảnh Đình, dường như có cái kim đang không ngừng đâm vào lòng em, em trông thấy máu tràn ra là máu đen, biết chắc chắn đầu mũi tên có bôi độc.

Vì cứu em nên Tạ Cảnh Đình mới bị thương, lúc ấy em thấy được tâm trạng trong mắt Tạ Cảnh Đình, vốn dĩ đâu đến nỗi bị thương, Tạ Cảnh Đình rất hiếm khi sai sót, khoảnh khắc cuối cùng kéo em ra là tránh được thôi, nhưng Tạ Cảnh Đình lại lỡ mất thời cơ, vì căng thẳng vì lo lắng cho em nên mới để trúng tên.

Lan Trạch ngồi cạnh nhìn rưng rưng khẩn thiết, viền mắt ửng đỏ, không biết đang tức Hạ Ngọc Huyền hay do thương Tạ Cảnh Đình, Hạ Ngọc Huyền bỉ ổi thế này, nhưng bây giờ cứ là đối phương trong tối mình ở ngoài sáng, lại còn ít người, hiện chỉ có nước chạy trốn thôi.

Buổi tối nhóm người nghỉ ngơi ở một ngôi miếu cũ, xuống xe xong Lan Trạch mặc kệ tất cả mọi việc khác, chỉ đòi kiểm tra vết thương của Tạ Cảnh Đình. Hành lí có ít thuốc, chưa chắc đã giải độc được, đành phải xem xét thương thế của Tạ Cảnh Đình trước, cách xử lí tốt nhất là cắt chỗ đã bị nhiễm độc đi.

Tống Hòa lo việc xử lí vết thương cho Tạ Cảnh Đình, Lan Trạch nhìn theo Tạ Cảnh Đình cởi áo ra, em không muốn để Tống Hòa thấy Tạ Cảnh Đình ở trần cho lắm, Tạ Cảnh Đình chỉ để lại một lớp áo trong, vết thương lộ ra, Tống Hòa xem xong thở phào nhẹ nhõm.

"Nhờ thể chất của đốc chủ, thương thế không nghiêm trọng, không cần động đến dao, hút độc ra thôi là được."

Tạ Cảnh Đình đáp một tiếng, Lan Trạch thấy Tống Hòa định hút độc giúp Tạ Cảnh Đình, em không muốn thế lắm, tha thiết nói bên cạnh: "Em làm được không ạ, không thể để anh ta hôn đốc chủ được."

Tống Hòa: "..."

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở đuôi mắt đỏ hoe của Lan Trạch, Lan Trạch đang ầng ậc nước mắt nhìn y, y thoáng mềm lòng, nói với Lan Trạch: "Việc này để Tống Hòa làm là được, nhỡ Lan Trạch không cẩn thận nuốt phải thì trúng độc mất."

"Nô tài đâu có ngốc thế ạ."

Tống Hòa bó tay, đành phải dặn dò Lan Trạch những điều cần chú ý, thế là Lan Trạch bắt tay vào việc, em hơi dốt, để lại tận mấy dấu răng ở gần vết thương của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình cứ chịu đựng suốt, không hề lên tiếng nhắc nhở.

Đợi đến cuối cùng Lan Trạch cũng nhổ được máu độc ra ngoài, em bôi thuốc cho Tạ Cảnh Đình, băng bó miệng vết thương thắt một cái nơ bướm xấu xí, rồi Lan Trạch ôm đầu gối ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới yên tâm phần nào.

Quanh miệng Lan Trạch cũng bị lem nhem đen ngòm, em cứ nhìn Tạ Cảnh Đình bằng ánh mắt âu lo mãi, Tạ Cảnh Đình phải nâng tay sờ lên đầu em.

"Không phải lo đâu."

Lan Trạch tự đi ra ngoài súc miệng xong xuôi, em được xoa đầu, bèn dụi mấy cái vào lòng bàn tay Tạ Cảnh Đình, hỏi: "Tống Hòa bảo thể chất đốc chủ đặc thù, nghĩa là sao ạ?"

"Chính là thế đó, ta không dễ bị lây nhiễm độc tố." Tạ Cảnh Đình giải thích, nhìn vào mắt Lan Trạch, dường như những tâm trạng tình cảm ấy cũng đang rục rịch lan truyền kín mít nơi đáy lòng y, bén rễ vào trái tim y.

Tất thảy những đau đớn vừa phải chịu đựng đều chẳng đáng nhắc tới nữa.

"Sao lại thế được," Lan Trạch lẩm bẩm, em lại ôm lấy Tạ Cảnh Đình, có vẻ tủi thân, "nô tài không muốn đốc chủ chết đâu, nô tài chỉ có mỗi đốc chủ nữa thôi, đốc chủ đừng lừa đảo đấy."

Cái đầu ấm áp dụi vào lòng Tạ Cảnh Đình, tầm mắt Tạ Cảnh Đình ngưng đọng, chẳng rõ đã động phải những hồi ức gì, thật lâu sau y mới lên tiếng.

"Vì Lan Nhi, ta không thể chết được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận