Thu Thề


Lâm Phó Niên nghe được âm thanh này bỗng thấp thỏm bất an, cậu cúi đầu, tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt mẩu giấy trong tay.

Giang Dư Trì dẫn người xông vào đây rồi!Phó Tinh Nghịch nghe được mấy lời này cũng cảm thấy khiếp sợ, theo lý mà nói, Sầm Thành này lớn như vậy, Giang Dư Trì không thể tìm tới chỗ này trong một sớm một chiều được.

Nhưng vừa quay đầu lại, cậu ta đã trông thấy Ngô Diệp đứng bên cạnh anh, mọi câu hỏi dường như đã có lời giải đáp.

“Là cậu… dẫn tên này tới…”Ngô Diệp nghe lời chất vấn, anh ta cúi đầu, không dám trả lời.

Giang Dư Trì tiến lên phía trước một bước, Phó Tinh Nghịch lập tức đứng chắn trước mặt Lâm Phó Niên.

“Giữ cậu ta lại.

” Giang Dư Trì vẫy tay.

Đám vệ sĩ phía sau lưng anh đi lên trước định khống chế Phó Tinh Nghịch, Phó Tinh Nghịch giãy giụa một phen, cũng đánh lui được vài tên.

Nhưng đối phương quá đông, cuối cùng cậu ta vẫn bị giữ lại.

Ngô Diệp đi đến bên cạnh Phó Tinh Nghịch, nói với đám vệ sĩ: “Đừng làm cậu ta đau.

”“Vâng thưa cậu chủ Ngô.


”Giang Dư Trì nhàn nhạt nói: “Vô dụng thôi, tôi biết cậu và Lâm Phó Niên đều từng được huấn luyện như nhau, nhưng cậu cũng không thể lấy một địch mười.

”Lâm Phó Niên thấy Phó Tinh Nghịch bị không chế, chỉ đành cầm tờ giấy trong tay bỏ vào túi, nhanh chóng xuống giường, đẩy đám vệ sĩ bên cạnh cậu ta ra.

Đám người này thấy Lâm Phó Niên tiến lên, không có kẻ nào dám động tay động chân.

Lâm Phó Niên đỡ Phó Tinh Nghịch dậy: “A Tinh, cậu có sao không?”Phó Tinh Nghịch nắm tay Lâm Phó Niên, khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.

”Giang Dư Trì đi lên trước túm chặt lấy cổ tay Lâm Phó Niên, dùng sức ghì thật chặt, những người khác cũng kéo Phó Tinh Nghịch ra.

Hai người bị tách ra, Giang Dư Trì kéo Lâm Phó Niên vào trong lòng mình.

“Phó Tinh Nghịch, cậu to gan thật đấy, dám chạm vào cậu ta!”Phó Tinh Nghịch bị đè lại không thể động đậy, Lâm Phó Niên xoay người đấm một cú lên mặt Giang Dư Trì.

“Giang Dư Trì! Rốt cuộc anh đã làm loạn đủ chưa hả?”Giang Dư Trì bị đánh lui về phía sau vài bước, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Lâm Phó Niên, ánh mắt của Ngô Diệp cũng bất giác hướng về phía cậu.

“Người này là… Lâm Phó Niên gió thổi cũng bay sao?”Lâm Phó Niên vô cùng tức giận, tính tình cậu vô cùng dịu dàng, rất ít khi nổi đóa, bây giờ nổi trận lôi đình cũng là do Giang Dư Trì.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh ỷ vào thế lực của mình ở Sầm Thành tìm mọi cách giam lỏng tôi, hành hạ tôi đủ kiểu.

Giang Dư Trì, rốt cuộc tôi đã làm gì anh, sao anh cứ một hai phải giày vò tôi như vậy? Phải, ba năm trước tôi là người không từ mà biệt, đây là lỗi của tôi, tôi cũng đã đền tội với anh! Nhưng anh có hiểu cho tôi không? Ba năm trước vì sao tôi rời đi, anh đã từng hỏi tôi lần nào chưa? Thẩm Chi Ức qua đời, anh có quan tâm tôi sợ hãi thế nào hay không? Có hỏi về chuyện đã xảy ra khi ấy hay không? Anh có dành cho tôi chút lòng tin nào hay không? Chuyện giữa tôi và anh cho dù chỉ là nể nang chút cảm tình từ nhỏ đến lớn của chúng ta, hẳn là anh cũng nên tin tưởng tôi dù chỉ là một chút chứ?”“Anh không quan tâm tới cảm nhận của tôi, huỷ hoại sự nghiệp của tôi, giam lỏng tôi, hành hạ tôi suốt bốn tháng nay, bốn tháng! Tôi bị anh nhốt trong nhà suốt bốn tháng đó!”“Thứ tôi mong muốn chỉ là giống như người bình thường, ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, tâm sự với người khác, làm chuyện mà tôi thích làm! Nhưng tôi không thể làm được! Cha mẹ tôi ở trong tay anh, tôi cũng đâu thể làm ra chuyện gì chống lại anh?”“Một khi tôi có ý muốn phản kháng, con mẹ nó, tôi lại phải trông thấy con dao kia kề trên cổ cha mẹ mình! Tôi chỉ đứng ở dưới sân ngắm mưa cũng có tới mấy chục người vây xung quanh tôi!”“Đến bây giờ trên người tôi vẫn còn dấu vết mà anh để lại! Bốn tháng nay, anh không chỉ ép tôi phải thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, còn đưa tôi tới tiệc rượu, để cho bọn họ nhục nhã tôi, nhục nhã cha mẹ tôi!”“Giang Dư Trì! Anh có coi tôi là con người không?”Vô vàn sự dằn vặt và nỗi đau đớn chồng chất trong trái tim Lâm Phó Niên khiến cho cậu không thể chịu đựng được nữa, những ký ức tốt đẹp với Giang Dư Trì từ ba năm trước cũng dần tan thành mây khói.


Mọi người nghe thấy lời cậu nói đều sững sờ đứng yên tại chỗ.

Bao gồm cả Giang Dư Trì.

Cho dù là Phó Tinh Nghịch, Ngô Diệp hay là Giang Dư Trì, bọn họ đều chưa từng trông thấy Lâm Phó Niên gay gắt như vậy.

Giang Dư Trì không ngờ những chuyện mà anh chẳng mảy may quan tâm lại khiến cho Lâm Phó Niên đau đớn đến thế.

“Về nhà với tôi.

”Lâm Phó Niên vẫn nhìn Giang Dư Trì bằng đôi mắt đẹp mê hồn kia, nhưng đôi mắt này đã chẳng còn chút cảm tình nào nữa.

“Nhà ư? Anh đang nói cái lồng giam của anh sao?”Giang Dư Trì hít sâu một hơi: “Về nhà với tôi.

”“Tôi sẽ không làm hại Phó Tinh Nghịch.

”“Về với anh sao?” Lâm Phó Niên nức nở: “Anh sẽ không làm hại cậu ấy à?”“Tôi có quyền lựa chọn hả? Có phải tôi vừa mới đi theo anh được một bước, chỉ mấy giây sau, thi thể của cậu ấy sẽ xuất hiện trước mắt tôi không?”“Không đâu.

” Giang Dư Trì thấp giọng nói: “Tôi sẽ giao Phó Tinh Nghịch cho Ngô Diệp, chỉ cần cậu trở về với tôi là được.

Tôi sẽ không làm khó cậu ta.


”Lâm Phó Niên đau đớn đáp lại: “Nếu tôi không đồng ý thì sao, có phải anh sẽ dùng thủ đoạn gì đó hay không, mua lại tài sản nhà họ Phó sao?”Giang Dư Trì nắm chặt tay: “Cậu đừng có chọc tức tôi.

”Lâm Phó Niên nhắm nghiền hai mắt, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.

Phó Tinh Nghịch thấy Lâm Phó Niên đang đắn đo nghĩ ngợi bèn cực lực giãy giụa, mặc kệ nỗi đau ở trên người, nỗi đau cỏn con này không thể bì được với vết thương trong lòng cậu ta.

“Niên Niên, cậu không được đồng ý với anh ta! Cậu nghe tôi đi, nhà họ Phó tôi có thể không cần, nhưng tôi không thể thiếu cậu!”Ngô Diệp thấy đám vệ sĩ kia mạnh tay với cậu ta, giọng điện lạnh lùng nói:“Đừng làm cậu ta bị đau.

”“Tôi sẽ về với anh.

” Lâm Phó Niên nói.

Giang Dư Trì dắt tay Lâm Phó Niên: “A Diệp, tôi giao người này cho cậu.

” Nói xong liền kéo Lâm Phó Niên rời khỏi căn nhà này.

Phó Tinh Nghịch nhìn Lâm Phó Niên bước đi dần khuất khỏi tầm mắt mình, đau lòng hét lớn: “Niên Niên! Lâm Phó Niên! Cậu nghe tôi đi mà, mau quay lại đây! Cậu thật sự không thể đi với anh ta…”“Giang Dư Trì! Anh mau buông cậu ấy ra! Mau trả cậu ấy lại cho tôi!”Đám vệ sĩ thấy cậu ta suýt thì thoát được, bàn tay vừa buông lỏng lại siết chặt lại.

Lâm Phó Niên dừng bước, Giang Dư Trì khẽ nhíu mày: “Cậu muốn đổi ý sao?”“Không.

” Lâm Phó Niên lắc đầu: “Tôi muốn nói riêng với cậu ấy mấy câu, có được không?”Giang Dư Trì do dự một lát, anh gật đầu, kêu đám vệ sĩ ra ngoài, Ngô Diệp quét mắt nhìn một cái sau đó cũng ra ngoài.

Mọi người đều đứng canh ở ngoài cửa.

Lâm Phó Niên chạy tới đỡ Phó Tinh Nghịch dậy.


“Niên Niên, cậu đừng đi với anh ta, thật đó, Niên Niên à, tôi không cần tài sản gì cả, chúng ta bỏ trốn có được không.

”Nói xong bèn kéo tay Lâm Phó Niên định bỏ chạy.

“Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, cho dù như thế nào tôi cũng phải giúp cậu trốn thoát.

”Cậu ta vừa chạy được nửa bước đã bị Lâm Phó Niên kéo lại.

“Phó Tinh Nghịch, cậu bình tĩnh lại đã, tôi không đáng để cậu làm như vậy đâu.

”“Nhà họ Phó không thể sụp đổ bởi vì tôi được, Sầm Thành đã chẳng còn nhà họ Lâm, không thể mất đi nhà họ Phó nữa.

”Sắc mặt Phó Tinh Nghịch trắng bệch, ánh mắt vừa căng thẳng lại bất an, cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Phó Niên, không dám thở mạnh.

“Niên Niên… Cậu đáng để tôi làm vậy mà, tôi yêu cậu, đừng rời xa tôi có được không…”Hơi thở của Lâm Phó Niên càng lúc càng nặng, cậu vươn hai tay ôm lấy Phó Tinh Nghịch, tựa đầu vào vai cậu ta.

“A Tinh, thật lòng xin lỗi, tôi chỉ đành phụ lòng cậu mà thôi.

”“Nếu như… Tôi nói là nếu, nếu như tôi không còn trên đời này nữa… thì hãy thay tôi chăm sóc cha mẹ tôi nhé.

”“Thay tôi nói tiếng xin lỗi với Tiểu Thời và Dương Dương, vì tôi không thể tiếp tục đồng hành cùng mọi người nữa.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận