34
"Không cần anh chăm sóc, anh ra ngoài đi, em muốn ngủ rồi." Tôi đẩy hắn.
Lôi kéo nhau thế nào mà trong chốc lát tôi đã bị hắn ấn xuống sofa.
"Anh thấy em bệnh không nhẹ đâu, sao anh có thể không chăm sóc em được chứ." Môi hắn áp xuống, gần như là dính vào mặt tôi nói câu này.
Hắn đưa tay ra áp tay tôi xuống: "Chăm sóc em, là nghĩa vụ của người bạn trai như anh."
Lại còn nghĩa vụ?
Hắn coi tôi là đứa trẻ lên ba chắc....
Tôi hối hận rồi, hối hận không đề cao cảnh giác, giờ thì tự đưa mình vào miệng cọp.
"Châu Quyện." Tôi thấp giọng gọi tên hắn.
"Hử?" Hắn đáp lại tôi, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi tôi sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn.
"Mấy ngày không gặp, thứ nhỏ bé này thật khiến người ta nhớ phát điên."
Tôi!!!
Hắn đột nhiên nói mấy câu sến sẩm, khiến tôi suýt chút nữa quên cả chống cự.
"Châu Quyện, anh lí trí chút đi." Tôi ấm áp nhắc nhở hắn.
"Ừm, ba ngày không gặp rồi, em nói anh biết lí trí là cái gì, hửm? Hỏi em đó." Hắn lại hôn lên môi tôi một cái.
Động tác này quá mức dọa người rồi.
Tôi căng thẳng đến nỗi không thể hít thở, tim cũng đập loạn không kiểm soát được.
"Châu Quyện, nhớ đến chuyện mà anh đã đồng ý với em đi." Tôi không sợ chếc nhắc nhở, điên cuồng ám thị.
"...." Hắn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt hung dữ nhìn tôi, dừng lại một hồi rồi mới nói: "Kiếp trước chắc là anh đã giế.t người nên kiếp này mới bị em hành hạ như vậy."
Hả? Cái này...
"Căng thẳng cái gì, chỉ hôn thôi." Hắn kéo tay tôi, đan mười ngón tay vào nhau, hung dữ la tôi.
"Ò." Hắn dữ thật đó.
Rõ ràng là đang làm chuyện ngọt ngào như vậy, lại còn hung dữ với tôi...
"Châu Quyện, anh có thể đừng hung dữ với em như vậy có được không?" Tôi nhỏ giọng hỏi hắn.
"Hung dữ?" Hắn bất đắc dĩ thở dài, dịu dàng nói: "Được, ngoan một chút đi em yêu."
Tôi....
Không đợi tôi kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục hôn tôi, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt sau gáy, tôi theo phản xạ hé môi ra...
Hôn được một lát hắn buông tôi ra, thở dốc: "Anh và Liễu Tinh quen biết từ nhỏ, anh không có ý gì với cô ta cả, sau này không được suy nghĩ vớ vẩn nữa."
Tôi bị hắn hôn đến ngây ngốc, giờ phút này hắn nói đạo lí với tôi làm gì chứ?
"Ò." Tôi giương mắt nhìn hắn, thật hổ thẹn khi cảm thấy vẫn hơi không đủ.
"Vẫn còn nghĩ?" Hắn nhìn tôi cười, đẩy người ra, nói: "Không hôn nữa."
Tôi.....
"Ò." Tôi có hơi thất thần.
"Còn nhìn?" Hắn lấy áo khoác trùm lên đầu tôi, không cho tôi nhìn, "Lúc nào cũng chỉ biết châm lửa, em muốn anh chếc đúng không."
"....." Tôi không nói gì, nghe hắn nói xong đầu óc có hơi trống rỗng.
Một lát sau hắn lại đi tới đỡ tôi từ sofa dậy: "Uống nước." Hắn tiếp tục rót cho tôi một cốc nước nóng.
"Sau này đừng uống rượu nữa." Hắn một bên cho tôi uống nước, một bên nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng, "Em ngủ trên giường, anh ngủ trên sofa."
"Yên tâm, anh không cầm thú đến mức làm gì em đâu, anh lo đêm nay em khó chịu nên ở đây để trông em."
"Ò..." Đầu óc tôi vẫn hơi choáng, không nghĩ thêm được gì nữa.
"Em đi tắm trước đi, anh ở bên ngoài đợi em, có chuyện gì thì gọi anh." Hắn nói xong thì vào trong nhà tắm xả nước, thử xem độ ấm đã vừa hay chưa rồi giục tôi đi tắm.
Tôi mê man nặng trĩu bước vào nhà tắm, hắn đi phía sau tôi, lúc đóng cửa còn không yên tâm hỏi một câu: "Một mình em có ổn không đó? Nếu chóng mặt quá thì để anh giúp..."
"Không cần!" Tôi nhanh chóng cự tuyệt.
"Không tin anh? Anh giúp em là anh tự chuốc khổ cho mình, em còn chưa hài lòng hay sao?" Hắn lườm tôi một cái.
"Không phải...!em tin anh." Tôi nghiêm túc nhìn hắn.
Người con trai trước mặt, dù cho bề ngoài hắn phóng túng cỡ nào, nhưng hắn đối với tôi vẫn luôn dịu dàng và ân cần như vậy.
Lòng người rộng lớn, tôi không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết hắn là người tốt, cũng rất tin tưởng hắn.
Đợi tôi tắm xong leo lên giường nằm, hắn mới bắt đầu đi tắm.
Tắm xong, hắn đi đến nằm trên sofa, nằm được một lúc thì nhớ ra gì đó liền đi về phía tôi.
Tôi căng thẳng giả vờ ngủ.
"Ngủ sớm đi, ngủ ngon." Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.
"Châu Quyện." Trong lòng tôi bây giờ toàn là hắn thôi.
"Hửm?" Hắn ngồi xổm xuống bên giường, đợi tôi nói.
"Chúng ta yêu nhau thật tốt có được không?" Tôi lấy hết dũng khí nói ra những đều nghĩ trong lòng.
"Hả? Yêu như nào?" Hắn nhìn tôi.
Ánh mắt đó rất dịu dàng, tựa như nếu tôi nói muốn có mặt trăng thì hắn cũng sẽ lấy cho tôi.
"Anh tốt em tốt, nếu như có thể..." Tôi dừng lại một chút, giống như quyết định một chuyện quan trọng, "Em muốn chúng ta mãi ở bên nhau."
"...." Hắn đơ ra một hồi, "Sao đột nhiên lại nói thế?"
"Em biết, bạn gái của anh chẳng ai quá ba tháng cả, em không muốn giống như bọn họ."
"...." Hắn không nhịn được khẽ cười, "Đầu óc em chứa toàn cái gì vậy?"
"Mấy tin đồn thay người yêu như thay áo đó mà em cũng tin?"
"Hả? Lẽ nào không phải ư?" Tôi có chút kinh ngạc.
"Phải cái đầu em." Hắn đưa tay ra xoa đầu tôi, "Đừng nghĩ linh tinh."
"Không phải em nghĩ linh tinh, mà là do mấy ngày nay anh không thèm để ý đến em, em liền..."
"Anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em." Hắn thở dài.
"Viện lí do...!anh..."
"Là anh...!là tại anh không cho em cảm giác an toàn." Hắn đưa tay ra tiếp tục vỗ về tôi.
"Châu Quyện." Tôi nhớ đến hôm nay Liễu Tinh nói tôi và hắn không hợp nhau, liền thấy ấm ức: "Em rất thích anh."
"..." Hắn sững sờ, cả nửa ngày mới khôi phục lại thần trí, cuối cùng nói đúng một chữ: "Ngốc."
Hai chúng tôi im lặng một lúc, hắn tắt đèn, vẫn ngồi xổm bên giường hỏi tôi: "Thích anh cái gì, anh chẳng phải người tốt đẹp gì đâu."
Tôi.....
"Ai nói không phải, em muốn...!cùng anh..." Có những lời nói ra thật sự cảm thấy mất thể diện.
"Trần Thu, anh không thể bảo đảm với em gì cả." Hắn hít sâu.
"Em chẳng cần anh bảo đảm gì."
.....
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng hỏi: "Đi Anh là chuyện mà em đã quyết định từ lâu rồi, anh có đồng ý đợi em không?"
Hỏi xong tôi liền cảm thấy bản thân mình có hơi xấu hổ, dựa vào cái gì mà bắt hắn đợi tôi chứ.
Hắn không giống người khác, hắn kiêu ngạo như thế, bên cạnh hắn có đủ kiểu con gái, vì sao hắn phải chọn tôi?
"....." Hắn im lặng mấy giây, ngồi thẳng xuống nền nhà, "Trần Thu, chuyện sau này không ai biết trước được."
Trong lòng tôi có hơi khó chịu, được rồi, quả nhiên là hắn không đồng ý đợi tôi.
"Ò..." Tôi không nói gì nữa.
Nước mắt tôi lại rơi xuống.
Hắn đưa tay đỡ lấy mặt tôi, muốn hôn tôi một lát rồi đi ngủ, thế nhưng lúc sờ thấy nước mắt của tôi, hắn khựng lại.
"Khóc cái gì?" Hắn nhẹ nhàng hỏi tôi.
"Có khóc đâu." Tôi tránh đi.
"...." Hắn thở dài, "Không nỡ xa anh đến thế sao? Yêu anh đến chếc đi sống lại?"
"Không..." Tôi nghẹn ngào.
"Không thì mau ngủ đi, suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn." Hắn nhổm người dậy hôn vào trán tôi một cái, đắp chăn cho tôi xong liền quay người đi đến sofa.
Bị cảm giác say rượu kích thích, tôi mơ màng tiến vào ảo mộng.
35
Ngày hôm sau hắn đưa tôi quay lại trường rồi về kí túc xá luôn.
Hắn nói hắn muốn ngủ bù, trưa không ăn cơm.
Không phải hắn đã ngủ rồi sao, còn ngủ bù cái gì chứ?
Tôi ở trong phòng, nhớ lại những điều tối qua nói với hắn, tưởng chừng như đang điên cuồng tỏ tình với hắn.
Xấu hổ đến nỗi mặt nóng bừng lên.
Tôi đúng là sau khi uống rượu thì gan lớn, cái gì cũng dám nói, đúng là không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Ăn cơm tối, hắn không tìm tôi, tôi cũng không tìm hắn, tin nhắn cũng rất ít.
Nhiều nhất là lúc hắn hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi chỉ trả lời hai chữ: "Ăn rồi."
Đừng hỏi, hỏi thì chính là do xấu hổ, tôi không dám gặp hắn.
"Cơm trưa không gọi anh, cơm tối cũng không tìm anh, em đang né tránh anh đấy à?" Vừa đi đến phòng học thì đã nhận được tin nhắn của hắn.
"Không có, em vội lên lớp học." Tôi trả lời, sợ hắn không vui nên còn nói thêm: "Em cũng muốn gặp anh."
Như này có vẻ ấm áp hơn một chút.
Một lúc sau, hắn không trả lời tin nhắn của tôi nữa, tôi tưởng là hắn đi chơi rồi nên cũng không để ý, kết quả tiết một mới trôi qua được một nửa thì tin nhắn của hắn được gửi đến.
"Học ở đâu thế?"
Hả?
"Ở phòng học." Tôi vẫn là không lừa nổi hắn.
"Phòng số mấy?"
Tôi....
Đúng là không tin tưởng tôi gì cả.
"408."
Bên kia không trả lời tin nhắn nữa.
Sao lại giống như hắn đang đi kiểm tra vậy chứ.
Tôi gục đầu xuống bàn, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cực kì hối hận, căn bản không hề chú ý đến sự thay đổi bầu không khí ở trong lớp.
"Thu Thu..." Có người gọi tôi.
"Hả?" Tôi khôi phục lại thần trí, nhìn thấy bạn cùng phòng dùng mắt ám thị cho tôi điều gì đó.
Tôi nhìn theo anh mắt của cô ấy, sợ rằng bản thân mình nhìn nhầm.
Châu Quyện!
Hắn mặc áo hoodie đen, dựa vào cửa lớp học, giây phút tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì hắn cũng đang nhìn tôi, còn khẽ nháy mắt.
Khoảnh khắc đó trái tim tôi như bị gõ mạnh, cả thế giới dường như chẳng còn âm thanh gì nữa, chỉ cảm nhận được mọi người xung quanh đang bàn tán, cả lớp học sôi sùng sục.
"Bạn học, em là người lớp này sao?" Giảng viên đứng trên bục giảng nghi hoặc nhìn Châu Quyện đang đứng ở cửa, kẻ khiến lớp học huyên náo.
"Không phải." Hắn trả lời rất thẳng thắn.
"Thế phiền em đừng đứng ở đấy...!ảnh hưởng mọi người nghe giảng."
Xong rồi.
Tôi căng thẳng thay cho hắn, ám hiệu bảo hắn ra ngoài trước đi.
Kết quả hắn chẳng thèm nghe, uể oải nói một câu: "Tới nghe giảng cùng bạn gái."
Tôi!!!
Hắn nói xong câu này, cả lớp học bùng nổ.
"..." Sắc mặt của giảng viên cũng kinh ngạc tới mức lúc trắng lúc đen.
Mặt tôi đỏ đến nỗi không dám nhìn ai nữa.
"Chuyện đó...!yêu đương thì tôi tán thành, cùng nhau học cùng nhau tiến bộ, riêng chuyện vì yêu đương mà cùng nhau trốn học thì không tốt đâu nhé." Giảng viên ngạc nhiên tới nỗi câu từ có hơi không được lưu loát, "Mau ngồi vào đi, đừng ảnh hưởng lỷ luật của lớp học."
"Cảm ơn ạ." Hắn mặt không đỏ tim cũng không đập nhanh đi về phía tôi.
Mỗi một bước tới gần, tim tôi lại đập nhanh hơn một chút, cuối cùng cả người tê dại luôn rồi.
Hắn không chút khách khí bảo bạn cùng phòng tôi ra chỗ khác để hắn ngồi bên cạnh tôi.
Mấy phút sau cuối cùng lớp học cũng yên tĩnh trở lại, tôi cúi mặt xuống không dám nhìn hắn.
Hắn cầm sách của tôi lên, giả vờ vừa lật vừa xem, dưới ngăn bàn thì kéo tay tôi để lên chân của hắn.
"Châu Quyện." Tôi muốn rút tay lại, sợ người khác nhìn thấy.
36
"Hửm?" Hắn không thèm để ý đến tôi.
"Tay." Tôi lần nữa nhắc nhở.
"Không cho nắm?" Hắn nói câu này mắt vẫn đang nhìn vào sách, cũng không nhìn tôi.
Tôi không ngọ nguậy nữa, sợ nói chuyện khiến mọi người xung quanh chú ý, chỉ có thể viết note cho hắn.
"Sao anh lại chạy tới đây?" Viết xong, tôi đưa tờ nháp cho hắn.
Hắn liếc qua, khẽ cười, cầm bút viết lên đó: "Chán quá nên đến."
Chán?
"Lần sau đừng đến nữa." Tôi đổ mồ hôi đầy người vì hành vi tùy hứng của hắn rồi.
Hắn nhìn chữ tôi viết trên giấy nháp, nghiêng đầu qua nhìn tôi: "Hử?"
Ánh mắt của hắn rất dọa người.
Tôi nhanh chóng giải thích: "Anh như này khiến em rất ngại, mọi người đều đang nhìn em, em không muốn bị mọi người xung quanh để ý."
Lúc này hắn mới dịu lại một chút, cầm bút lên chậm rãi viết: "Được."
Một lúc sau, cảm nhận được độ ấm từ tay trái của hắn, tôi lần đầu tiên biết được yêu đương có thể ngọt nào như này.
Cả thế giới dường như không tồn tại, chỉ cần hắn nắm lấy tôi, mọi thứ đều có thể vượt qua.
Một lúc sau, tôi cầm bút lên viết một câu vào góc giấy: "Muốn được anh nắm tay đi khắp muôn nơi."
Viết xong, tôi không đưa cho hắn xem.
Thế mà chẳng biết hắn liếc thấy từ lúc nào, đơ ra một lúc.
Ngưng lại một lúc, hắn viết vào sau câu đó một câu: "TOEFL thi dễ không?"
Tôi đọc xong câu đó liền choáng váng, ngẩng đầu nhìn hắn không thể tin nổi.
Hắn nhìn tôi nhướn mày, đợi tôi trả lời.
Tôi cầm tờ giấy, nhìn dòng chữ "TOEFL thi dễ không", giống như dòng nước chảy nhỏ giọt, chảy vào trong tim tôi.
"Khá khó, nhưng em có thể giúp anh, được không? Đi cùng em?"
Hắn viết: "Anh có thể nói không được không?"
Đọc được câu này của hắn, trái tim tôi vừa như bay lên trời, giờ lại rơi xuống mặt đất.
Kết quả hắn lại viết thêm câu nữa: "Bỏ đi, sợ em khóc."
Tôi???
Hắn có ý gì?
Tôi cảm động đến rối tinh rối mù, hắn nhìn sang tôi, cười nói: "Ngốc."
Từ đó trở đi, trong trường lại lan truyền tin đồn về Châu Quyện.
"Mặt trời mọc đằng Tây rồi, Châu Quyện đột nhiên bắt đầu học hành rồi."
"Châu Quyện bị người yêu cho uống bùa mê thuốc lú sao?"
"Lãng tử quay đầu rồi."
.....
Mỗi lần nhìn thấy mấy thứ đó, tôi đều cảm thấy phiền.
"Để ý người ta nói làm gì." Châu Quyện lần nào cũng bày ra bộ dạng không thèm để ý.
"Sao anh làm được thế? Gì cũng không ảnh hưởng được đến anh?" Tôi hỏi hắn.
"Bọn họ chẳng là ai trong cuộc đời anh cả, sao anh phải để ý?" Hắn hỏi lại tôi.
Hắn luôn bảo tôi ngốc.
Ngốc đến nỗi tin vào mấy lời đồn nhảm, ngốc đến nỗi để ý bọn họ ăn nói linh tinh.
Kể từ đó, Châu Quyện chuyển từ, sáng trốn học, tối lên bar sang thành sáng đi học, tối đi thư viện.
Nền tảng căn bản của hắn khá tốt, rất thông minh, học từ vựng còn nhanh hơn cả tôi.
Bọn họ đều nói Châu Quyện là bởi vì muốn đi nước Anh.
Thực ra tôi biết, bên trong cũng có phần là do mẹ hắn.
Hắn nói năm hắn mười tuổi mẹ hắn chạy theo người khác, từ đó trở đi hắn không khóc không ồn ào, nội tâm bắt đầu nổi loạn.
Chỉ là hắn vừa nổi loạn vừa bí mật học hành.
"Lúc nhỏ, ban ngày đánh nhau, buổi tối học bài, anh nghĩ là nếu anh hư một chút thì giáo viên sẽ gọi phụ huynh, thế thì mẹ anh sẽ quay trở về."
"Bố anh rất bận, chưa từng đi họp phụ huynh."
Mỗi tối trên đường hắn đưa tôi về kí túc xá, tôi đều an tĩnh nghe hắn kể chuyện.
Nghe không ra một tia bi thương nào.
Tôi rất kinh ngạc.
"Vậy mẹ anh có quay về không? Tôi dừng lại hỏi hắn.
Hắn dập điếu thuốc đang cầm trên tay, nhàn nhã nói một câu: "Không."
Lòng tôi nhói lên một cái.
"Thế tại sao tối còn học bài?"
Hắn bị tôi hỏi, khẽ cười: "Kế hoạch B."
Tôi đơ ra một lát, hỏi nhỏ: "Học sinh hư sợ mẹ không thích, cho nên lặng lẽ học cho thành tích tốt lên à?"
"...." Hắn không trả lời tôi là đúng hay không.
Sự im lặng của hắn khiến tôi đau lòng.
Tôi nhìn hắn, lúc này, muốn đem tất cả mọi thứ mà hắn muốn có cho hắn.
"Châu Quyện." Tôi kéo tay hắn, "Sau này em làm người thân của anh được không?"
Hắn nhìn tôi, không kìm nén nổi liền cười..