"Suốt ngày đều phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, mắt không thể chịu được." Giọng nói của Liễu Văn Kiệt ôn nhu, mang theo cảm giác thân mật, "Em đeo kính trông có đẹp trai không?"
"Tự luyến." Phương Ức đặt kính lại trên mũi cậu, cười nhạo, "Đẹp trai muốn chết."
Cô ngồi xuống ghế dựa và cầm tách trà lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Văn Kiệt chỉnh kính lại, sau đó chú ý tới Tần Lương Khánh ở cửa, trông hơi quen mắt?
Cậu nhanh chóng nhớ ra — —
Là người tài xế mà lúc nãy cậu hỏi đường.
Không nghĩ tới anh lại có vóc dáng cao lớn như vậy.
Liễu Văn Kiệt có chút kinh ngạc, chào hỏi: "Xin chào anh tài xế."
Tần Lương Khánh khẽ gật đầu.
Phương Ức tự hỏi, "Anh tài xế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy anh, nước trà lăn xuống cổ họng và nhẹ nhàng lan tỏa.
Phương Ức hỏi: "A Khánh, sao anh về rồi?"
Tần Lương Khánh bước vào nhà, đi về phía cầu thang, "Trở về ngủ trưa."
Cô nghe bà ngoại nói hôm nay anh phải ra ngoài rất sớm, hẳn là rất mệt.
Phương Ức nói: "Vậy anh hãy nghỉ ngơi thật tốt."
Tần Lương Khánh nói "Ừm" rồi nhấc chân lên lầu.
Người đã biến mất ở chỗ ngoặt nhưng ánh mắt chăm chú của Phương Ức vẫn chưa thu hồi.
Liễu Văn Kiệt giơ tay quơ quơ trước mặt cô, "Nhìn cái gì vậy?"
Phương Ức thong thả ung dung uống một ngụm trà, "Sao quản nhiều vậy."
Liễu Văn Kiệt cũng không nghĩ nhiều, "Đây là nhà của anh ấy? Vừa rồi là anh ấy chỉ đường em đến Đinh Trấn."
Phương Ức mỉm cười ý vị thâm trường, "Em đã hỏi đúng người."
Liễu Văn Kiệt không hiểu, "Đúng người cái gì? Chỉ có một mình anh ấy biết đường sao?"
Phương Ức không trả lời câu hỏi của cậu, hỏi: "Định làm gì trong kỳ nghỉ? Đêm nay đi hay sáng mai mới đi?'
"Đi đâu?" Vẻ mặt Liễu Văn Kiệt thản nhiên, "Em không có dự định khác, chắc sẽ ở lại nơi này chơi vài ngày."
Phương Ức cười nói: "Chỗ này còn hoang vu vắng vẻ, không có gì để chiêu đãi hết."
Liễu Văn Kiệt xua tay nói: "Không cần chiêu đãi."
Phương Ức hỏi, "Có phải cậu không biết đi chỗ nào chơi không? Tôi có người bạn làm ngành du lịch, sẽ hỏi dùm cậu một chút."
"Đừng, em không muốn đi chơi một mình..." Liễu Văn Kiệt cười nói, "Nếu không chị đi với em nhé?"
Phương Ức cười như không cười nhìn cậu.
Liễu Văn Kiệt nói, "Được rồi, em chỉ tùy tiện nói thôi, biết chị bận mà."
"Đợi chạng vạng trời mát mẻ sẽ dẫn cậu tới Bồ Đào Viên xem thử. Đêm nay tạm thời ở lại khách sạn trên thị trấn đi, ngày mai trở về thành phố." Phương Ức thay cậu sắp xếp, "Thật khó khăn mới có kỳ nghỉ phép, đừng lãng phí thời gian với tôi."
Vẻ mặt Liễu Văn Kiệt uể oải, còn nói với giọng điệu làm nũng, "Chị Phương Ức…"
Phương Ức không thể chịu đựng được, "Bình thường một chút đi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, khó trách đến bây giờ còn chưa có bạn gái."
Liễu Văn Kiệt: "....."
Phương Ức nói, "Mẹ của cậu đã mai mối hai lần rồi, phải biết nắm bắt thời cơ chứ. Quá tam ba bận, lần tới tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu, đừng oán trách, đừng dùng câu nói yêu đương tự do kia làm phiền tôi nữa."
Liễu Văn Kiệt: "....."
Giọng nói của cậu rất thấp, "Đừng chỉ nói em, chị cũng là một bà cô góa phụ đó thôi."
Phương Ức lại giơ tay lên gõ vào đầu cậu, "Có biết nói chuyện hay không, cậu thật thiển cận!"
Liễu Văn Kiệt cẩn thận thăm dò, "Sao chị không yêu đương?"
Phương Ức cười thần bí, nói: "Không vội."
"Hỏi một chút cũng không được?" Liễu Văn Kiệt nói.
"Có tin tốt sẽ trực tiếp cho cậu gặp mặt." Phương Ức nói.
Trái tim của Liễu Văn Kiệt trầm xuống.
Lúc này, Phương Ức nhận được một tin nhắn WeChat.
Tần Lương Khánh: "Có rảnh không? Thảo luận một chút về bản thiết kế của trung tâm tiếp đón."
Khóe miệng Phương Ức nhếch lên, trả lời: "Bây giờ?"
Tần Lương Khánh: "Ừm."
Phương Ức: "Anh không ngủ trưa sao?"
Tần Lương Khánh: "Ừm."
Phương Ức: "Ở đâu?"
Tần Lương Khánh: "Cô lên đi."
Phương Ức cong môi rồi ấn tắt màn hình, "Văn Kiệt, cậu vào phòng tôi nghỉ ngơi đi, tôi còn có chút chuyện cần phải làm."
Liễu Văn Kiệt tò mò, "Chuyện gì vậy? Em đi cùng được không?"
Nói đùa hả?
Cô ước gì có thêm nhiều cơ hội ở một mình với anh hơn, mang cái bóng đèn theo làm gì?
Phương Ức đứng dậy, "Nói chuyện công việc, xong việc sẽ đi tìm cậu rồi cùng nhau đến Bồ Đào Viên."
Liễu Văn Kiệt không nghi ngờ gì về lời cô nói, "Được rồi."
Cô dẫn Liễu Văn Kiệt lên lầu, đụng phải Tần Lương Khánh đang đứng ở ngoài ban công, anh lười biếng dựa vào tường, cầm điếu thuốc.
Phương Ức nghĩ thầm, anh còn rất nghiện thuốc lá.
Tần Lương Khánh liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì.
Liệu Văn Kiệt là người chào hỏi trước, "Anh tài xế…"
Phương Ức ngắt lời cậu, "Tần Lương Khánh, gọi anh là A Khánh."
Cô dừng lại, rồi nói: "Gọi là anh Khánh cũng được, anh ấy lớn tuổi hơn chúng ta."
Liễu Văn Kiệt liếc nhìn Phương Ức, lại liếc nhìn Tần Lương Khánh, cậu cảm thấy có chút kỳ quái, không thể nói thành lời.
Nếu không thể nói được, vậy thì không cần phải lo lắng.
Cậu tự giới thiệu, "Liễu Văn Kiệt."
Tần Lương Khánh gật đầu, "Liễu tiên sinh."
Phương Ức cười, "Gọi cậu ấy là Văn Kiệt là được rồi."
Tần Lương Khánh như nở nụ cười, rất nhẹ rồi biến mất trong nháy mắt.
Không còn gì để nói, Phương Ức dẫn Liễu Văn Kiệt về phòng của mình.
Tần Lương Khánh sửng sốt, híp mắt lại.
Đi vào phòng ngủ, Liễu Văn Kiệt nhìn trái phải trên dưới rồi tán thưởng một câu: "Không tệ."
Phương Ức cười cười, đương nhiên không tệ.
Cô nói, "Ở đây không có internet. Nếu chán thì cứ ngủ một giấc đi."
Liễu Văn Kiệt ngồi trên ghế sô pha, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, "Được rồi được rồi, đừng lo lắng cho em, chị đi làm việc đi."
Phương Ức đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tần Lương Khánh vẫn đang hút thuốc trên ban công, cô đi tới trước mặt anh, "Một ngày anh hút bao nhiêu điếu?"
Anh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Phương Ức cười, "Không phải cái gì tốt, bớt hút một chút."
Tần Lương Khánh nói: "Thói quen."
Đều hiểu đạo lý, nhưng khi nghiện rồi, liền không thể khống chế được bản thân.
Phương Ức cũng hiểu nên không nói gì.
Tần Lương Khánh xoay người, mở cửa phòng ngủ bên cạnh, Phương Ức đi theo.
Phòng làm việc khá sáng sủa, còn có một cái bàn làm việc rất lớn. Chỉ là trên kệ không có mấy quyển sách, khá trống trải.
Phương Ức nhìn sơ qua, hầu hết đều là sách về kiến trúc lâm viên hay thiết kế nội thất linh tinh. Thứ bắt mắt nhất chính là anh có cả bộ đầy đủ của truyện Kim Dung và Cổ Long.
Phương Ức cảm thấy rất hứng thú, "Anh thích Kim Dung và Cổ Long hả?"
Tần Lương Khánh nói, "Tôi thích đọc tiểu thuyết của họ."
Cô hỏi: "Vậy anh thích ai hơn?"
Tần Lương Khánh nói, "Cổ Long."
Kim Dung quá cứng nhắc, thích tôn thờ ý chí "Vì nước vì dân, hiệp chi đại giả".
Nếu bàn về thích, Cổ Long càng có thể diễn tả được sự nhiệt huyết, nghĩa khí, trong các tác phẩm đều có máu có thịt và có tình người, anh càng thưởng thức hơn.
Phương Ức như suy tư cái gì đó, một lúc sau mới nói: "Vậy thì có lẽ anh cũng thích uống rượu."
Cổ Long cực kỳ thích rượu, nhân sinh nếu không uống rượu thì còn có niềm vui gì chứ?
Trái tim Tần Lương Khánh rung động, nhịn không được cười ra tiếng.
Phương Ức nói: "Có cơ hội chúng ta uống với nhau hai ly."
Tần Lương Khánh nói, "Được."
Phương Ức nói đến chuyện chính sự, "Anh có ý tưởng gì về trung tâm tiếp đón không?"
Đúng là Tần Lương Khánh có chút ý tưởng, "Cô định kinh doanh cả bốn mùa hay kinh doanh theo từng quý?"
Phương Ức nói: "Tất nhiên là tôi hy vọng có thể mở cửa làm ăn buôn bán quanh năm."
Tần Lương Khánh cho cô một số lời khuyên, "Ngoài nho, thật ra nơi này có thổ nhưỡng và khí hậu rất thích hợp để trồng nhiều loại trái cây. Cô có thể cân nhắc trồng thêm nhiều loại trái cây, xuân hạ thu đông, mỗi mùa mỗi quả. Để mỗi khi sang mùa mới đều có cảm giác mới mẻ."
Phương Ức cũng có ý tưởng này, nhưng chỉ mới suy nghĩ một chút, vẫn chưa quyết định kế hoạch như thế nào.
Vậy mà anh cũng có cùng suy nghĩ với cô.
A, tâm linh tương thông.
Tần Lương Khánh lấy một tờ giấy trắng, vẽ cho cô xem.
Vừa vẽ, anh vừa nói: "Xây bãi đậu xe trước cửa chính của trung tâm tiếp đón, trồng thêm vài cây dương mai hoặc cây đa to, ba mặt bao quanh, có tác dụng che nắng tốt vào mùa hè. Tường vây thì sử dụng gạch đỏ, xây hơi khác biệt một chút, sau đó trồng thêm một số dây leo nho."
Phương Ức gật đầu, "Có thể."
Tần Lương Khánh tiếp tục vẽ, "Vào bên trong, đây là một trung tâm tiếp đón ba tầng, ngoài trúc và gỗ mà cô đã đề cập trước đó, tôi còn định sử dụng một mái vòm bằng kính và cửa sổ sát đất."
Phương Ức nghiêm túc nhìn anh, "Để làm gì?"
Tần Lương Khánh đặt bút xuống, nói: "Đi với tôi."
Bọn họ đến ban công, tầm nhìn từ vị trí này tương tự như ở Bồ Đào Viên.
Dưới mí mắt là những chùm nho mọng nước, còn phía xa xa là những dãy núi phập phồng lên xuống, thật là hoành tráng.
Tần Lương Khánh nói, "Tấm kính giúp nhìn rõ mọi thứ. Vào ban đêm, khi nằm trên giường, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao."
Dường như Phương Ức đã có thể cảm thấy nó sẽ tuyệt vời như thế nào.
Tần Lương Khánh chỉ vào dãy núi phía xa, "Mùa thu thường có mây và sương mù, mùa đông tuyết rơi dày đặc, phong cảnh rất đẹp. Người từ thành phố đến nông thôn chơi, nhất định là muốn gần gũi với thiên nhiên, vậy tại sao không khiến cho bọn họ dù ở trong phòng vẫn có thể ngắm hết phong cảnh nơi đây?"
Phương Ức không che giấu sự yêu thích của mình, "Ý tưởng này của anh rất tuyệt vời! Quyết định như vậy nha."
Tần Lương Khánh cười.
Hai người trở lại bàn làm việc, Tần Lương Khánh phác họa bản vẽ, "Chỗ này là bãi cỏ, chỗ này là ao cá, còn chỗ này…"
Tần Lương Khánh chăm chú vẽ, giọng nói của anh văng vẳng bên tai cô.
Phương Ức càng nghe càng thấy phấn khích, cô đã tìm được đúng người rồi, anh đúng là một bảo bối.
Ý tưởng thiết kế của anh hoàn toàn phù hợp với sở thích của cô, không những thế, anh còn nghĩ đến việc kinh doanh, phong cách rất độc đáo và riêng biệt
Dần dần sự chú ý của Phương Ức vô thức chuyển qua anh, cô si ngốc nhìn anh, hoàn toàn bị mê hoặc.
Vào ánh mắt đầu tiên cô liền biết, anh là kiểu đàn ông mà cô thích.
Kết quả là người đàn ông này so với cô tưởng tượng còn hấp dẫn hơn nhiều
Tần Lương Khánh cảm thấy mình đã nói gần hết — —
Vốn dĩ do đầu óc nóng lên, còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Anh còn phải suy nghĩ kỹ hơn về các chi tiết trong bản thiết kế.
Anh dừng lại, ngoài ý muốn lọt vào bên trong đôi mắt trong veo của cô.
Cả hai người đều giật mình, trái tim căng thẳng.
Không ai ngoảnh mặt đi, cứ như vậy giằng co với nhau, nhiệt độ càng lúc càng nóng.
Miệng Phương Ức có chút khô khốc, cô thực liếm môi.
Ánh mắt Tần Lương Khánh ngay lập tức nóng hơn, hầu kết của anh lăn nhẹ.
Tần Lương Khánh mở miệng, âm thanh khàn khàn nói, "Liễu tiên sinh và cô có quan hệ gì với nhau?"
Hẳn là họ rất thân thiết với nhau, nếu không sao cô có thể tùy tiện để một người đàn ông vào phòng ngủ của mình?
Phương Ức sửng sốt, lập tức cười rộ lên, cô nói với anh, "Cậu ấy là con của mẹ nuôi tôi, là em trai của tôi."