"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Phương Ức đã rời đi.
Liễu Văn Kiệt nằm lên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu đỏ sẫm, có chút sống không còn gì luyến tiếc.
Phương Ức đi ra khỏi khách sạn, gió đêm thổi đến, chỉ trong chốc lát men say trong người đã biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không vội vàng, chậm rãi dẫm lên ánh trăng trở về nhà của Tần Lương Khánh.
Về đến nhà, bà ngoại vẫn chưa ngủ, bà vừa định lên lầu thì nhìn thấy Phương Ức, "Tiểu Phương đã về rồi à."
Phương Ức nói "Dạ", "Bà còn chưa ngủ sao?"
Bà ngoại cười tủm tỉm, "Giờ bà đi ngủ đây, vừa hay thấy điện thoại di động của A Khánh bỏ quên ở dưới nhà, định sẵn mang lên cho thằng bé luôn."
Phương Ức nói, "Con cũng định lên lầu, để con cầm lên cho anh ấy."
Bà ngoại vui vẻ đưa điện thoại cho Phương Ức, "May quá, để bà đỡ phải đi lên đi xuống."
Phương Ức cười, "Vậy bà nghỉ ngơi sớm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vừa lên lầu vừa nhìn điện thoại trên tay. Thương hiệu trong nước, màu đen sẫm, nhìn vẻ ngoài có lẽ đã sử dụng được một hai năm.
Rất tiết kiệm.
Đến trước cửa phòng Tần Lương Khánh, cô giơ tay gõ cửa, không nhẹ không nặng, các đốt ngón tay gõ lên cửa ba lần.
Phương Ức còn tưởng người bên trong sẽ hỏi "Ai vậy?", sau đó cô sẽ nũng nịu gọi một tiếng "Anh A Khánh" để trêu chọc anh.
Cánh cửa đột ngột mở ra, một người đàn ông cường tráng với khối cơ bắp mạnh mẽ xuất hiện trước mắt.
Có lẽ anh vừa mới tắm xong, thân trên để trần, trên làn da màu đồng còn nhỏ giọt nước, trượt xuống lồng ngực rồi biến mất sau lưng quần.
Phương Ức nhìn xuống phía dưới, anh mặc một chiếc quần đùi, đôi chân dài thẳng tắp khỏe khoắn, lông chân vẫn còn ẩm ướt, vô cùng gợi cảm.
Bị ánh mắt thưởng thức không chút nào che đậy của cô nhìn khiến Tần Lương Khánh không được tự nhiên, anh hắng giọng nói, "Có việc?"
Phương Ức thu hồi ánh mắt và đưa tay ra, "Điện thoại của anh."
Cô đặt điện thoại trong lòng bàn tay, khi nhận lấy không thể tránh khỏi sẽ đụng vào tay cô, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có bàn tay mềm mại như cô.
"Cảm ơn."
Sau một hồi im lặng, cô không rời đi.
Anh hít một hơi thật sâu, hỏi: "Còn có việc?"
Phương Ức cười đầy ẩn ý, "Không có."
"Nghỉ ngơi sớm đi." Tần Lương Khánh đóng cửa lại.
Nửa đường thì bị chặn lại, một bàn tay trắng nõn áp vào cửa, bàn tay trắng nõn kết hợp với đầu ngón tay hồng hào tạo nên sự tương phản rõ rệt, câu dẫn ánh mắt của người khác.
Phương Ức bật cười, "Tôi còn chưa nói xong, anh gấp cái gì."
Tần Lương Khánh: "… Cô nói đi."
Phương Ức hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh, "Ngày mai anh đừng lái xe, đi ký hợp đồng trả lại đất nông nghiệp cho rừng với tôi nhé."
Tần Lương Khánh không chút do dự, "Ừm."
Tay Phương Ức buông lỏng ra, giây tiếp theo, cánh cửa đóng sầm lại.
Phương Ức sững sờ một hồi, không nhịn được cười, cách cửa nói: "Tám giờ sáng mai đi nhé."
Truyền ra tiếng đáp lại từ bên trong, "Được."
Tần Lương Khánh đứng bất động ở cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân từ từ xa dần rồi biến mất, mới thuận tay khóa cửa lại.
Đêm nay Tần Lương Khánh mất ngủ, anh nằm ngửa ở trên giường, gối tay sau đầu, như suy nghĩ gì đó.
Cũng không biết qua bao lâu, anh khẽ cười một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, Phương Ức mơ một giấc mơ làm huyết mạch sôi trào, trong mơ cô rất hưởng thụ nhưng khi tỉnh dậy thì cảm giác vô cùng trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô có một giấc mơ ngượng ngùng như vậy, có vẻ như cô thực sự cần phải có một người bạn trai rồi.
Vì thế trong đầu không tự chủ được nhớ đến cơ thể mà cô được tận mắt nhìn thấy và được trải nghiệm trong giấc mơ. Dáng người đẹp như vậy, ai có thể nhịn được?
Phương Ức dậy rất sớm, tắm rửa, gội đầu và trang điểm, mất khá nhiều thời gian.
Khi thay quần áo, cô suy nghĩ trong hai phút và đưa ra quyết định nhanh chóng.
Áo sơ mi trắng không cài hai nút đầu, cổ áo hơi mở để lộ ra xương quai xanh tinh xảo và khung cảnh mờ ảo trước ngực.
Bên dưới mặc một chiếc váy jeans, ôm trọn phần mông, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng đến lóa mắt.
Như vậy đã đủ mê người rồi, cô lại xịt một chút nước hoa, mùi thơm thoang thoảng lại càng khiến người ta cảm thấy xao xuyến.
Nhưng nếu có thể mang một đôi giày cao gót màu đỏ thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
Phương Ức suy nghĩ, tương lai còn dài, hôm nay cứ như vậy trước đi, cô không muốn để đôi chân của mình chịu tội.
Nhưng ngay cả khi chỉ mang một đôi giày hết sức đơn giản thì trông cô vẫn rất đẹp.
Mu bàn chân hẹp và mỏng, có đường cong tuyệt đẹp, trắng nõn, tinh tế và xinh xắn.
Cô thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng anh, cô gõ cửa. Chờ một lúc lâu mà không thấy hồi âm, có vẻ như anh đã dậy rồi, Phương Ức mỉm cười, dậy sớm như vậy.
Cô đi xuống cầu thang thì nghe thấy giọng của Hà Thanh, "Anh A Khánh, khi nào anh đi thì gọi em một tiếng, cho em đi nhờ xe đến Bình Trấn thăm người thân."
Phương Ức nắm tay vịn, bước chân nhẹ nhàng.
Tần Lương Khánh nói: "Hôm nay có việc nên không lái xe."
Hà Thanh nói, "Vậy để em gọi xe ôm, anh bận chuyện gì vậy?"
Phương Ức đi xuống, trả lời thay anh, "Tôi nhờ A Khánh hỗ trợ ký hợp đồng vụ đất nông nghiệp, có lẽ phải mất vài ngày."
Tần Lương Khánh nghe thấy tiếng thì nhìn về phía cô, khi nhìn thấy bộ trang phục trên người cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
Phương Ức hồn nhiên như không nhận ra, cô nói với Hà Thanh, "Đừng gọi xe ôm, bạn của tôi vừa lúc trở về thành phố, cậu ấy có thể đưa cô đi cùng."
Hà Thanh bị kinh diễm trước vẻ ngoài xinh đẹp của Phương Ức, hai mắt nhìn thẳng cô, mất một lúc lâu mới có phản ứng, cô ấy vội vàng nói: "Làm phiền bạn cô quá…"
Phương Ức cười nói, "Không phiền, cũng tiện đường mà."
Hà Thanh cũng không làm kiêu, "Cảm ơn."
Vừa lúc Liễu Văn Kiệt cũng đã đến, Phương Ức chỉ về phía cậu và nói, "Bạn của tôi đến rồi."
Hà Thanh nhìn theo tay cô, cảm thấy choáng váng, đột nhiên không muốn ngồi nhờ xe nữa.
Cô ấy chưa bao giờ gặp một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Cô ấy nhìn Phương Ức, rồi lại cúi đầu nhìn bản thân, cách biệt một trời một vực.
Cô ấy cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp xúc với một người đàn ông như vậy.
Hà Thanh ngập ngừng, "Thôi bỏ đi, tôi không…"
Phương Ức không nghe rõ, cô đã nói với Liễu Văn Kiệt rồi, "Lát nữa quay về thành phố cậu chở cô ấy một đoạn, ngừng ở Bình Trấn là được."
Liễu Văn Kiệt liếc nhìn Hà Thanh một cái rồi gật đầu, "Được."
Hà Thanh không thể nói từ chối được nữa, vì vậy chỉ có thể nói lời cảm ơn, "Vậy thì cảm ơn, làm phiền cậu rồi."
Liễu Văn Kiệt nói, "Không cần khách khí."
Phương Ức cũng đồng thời nói, "Không cần khách khí với cậu ấy."
Tần Lương Khánh: "....."
Liễu Văn Kiệt khẽ liếc nhìn Tần Lương Khánh, sau đó nắm lấy cổ tay của Phương Ức, kéo cô ra sân sau.
Phương Ức không thể hiểu được, cũng không thể gạt tay cậu ra, "Lôi lôi kéo kéo làm gì?"
Liễu Văn Kiệt không nói lời nào, cho đến khi không nhìn thấy đám người Tần Lương Khánh, cậu mới buông cô ra.
Trên tay Phương Ức xuất hiện một vệt đỏ, cô nói, "Nhìn không ra sức lực của cậu lại lớn như vậy."
Trên mặt Liễu Văn Kiệt hiện lên sự hối hận, thận trọng hỏi, "Làm chị bị đau sao?"
Thật ra là không đau, chỉ là làn da của cô quá mỏng manh.
Nhìn thấy khóe mắt đỏ tươi của cậu, Phương Ức hỏi: "Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Sao có thể ngủ ngon được? Đang buồn muốn chết.
Liễu Văn Kiệt nói, "Chị đừng cố gắng, em phản đối."
Phương Ức im lặng hai giây mới phản ứng lại , "Phản đối không có hiệu lực."
Mày Liễu Văn Kiệt nhíu chặt, phun ra một câu, "Mẹ chị cũng sẽ không đồng ý."
Phương Ức nhận ra ý cậu, vừa tức vừa buồn cười, "Cậu thật có bản lĩnh, còn định báo cáo với mẹ tôi?"
Liễu Văn Kiệt thoải mái hào phóng thừa nhận, "Em cũng vì tốt cho chị thôi."
Phương Ức không quan tâm, "Cậu nói cho mẹ tôi đi, xem bà ấy có thể làm gì được tôi không."
Liễu Văn Kiệt: "....."
Phương Ức vỗ vai cậu, "Cuộc đời của tôi là do tôi tự làm chủ, cậu không biết sao?"
Lúc đến, tâm trạng của Liễu Văn Kiệt rất vui nhưng khi rời đi, tâm trạng tốt đều đã bị hủy hoại hết.
Cả đường đi mặt cậu đều vô cảm, quai hàm căng chặt, mỹ nam ôn nhu tức giận, vẫn có thể hù chết người.
Hà Thanh ngồi ở ghế phụ, lưng thẳng tắp, hai tay quy củ đặt trên đùi, không dám nhìn cậu, cũng không dám nói chuyện — —
Trời sinh cô ấy rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự không cao hứng của cậu.
Khi xe sắp đến Bình Trấn, cuối cùng cô ấy lấy hết can đảm nói, "Liễu tiên sinh, cho tôi xuống xe ở ngã tư phía trước."
Liễu Văn Kiệt nói "Ừm ".
Xe từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại.
Hà Thanh lấy mười lăm đồng từ trong túi xách, đưa cho cậu, "Tiền xe".
Liễu Văn Kiệt nhìn cô ấy một cách kỳ quái, "Không cần."
Hà Thanh không biết phải làm sao, cô ấy kiên trì để lại tiền rồi nói, "Cảm ơn cậu."
Cô ấy tháo dây an toàn và xuống xe.
Cánh cửa bị đóng lại, hơi run lên một chút.
Liễu Văn Kiệt: "....."
Cậu nhìn thoáng qua hai tờ tiền, sau đó nhìn ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc của cô gái, cái này gọi là gì?
Thôi vậy, tiền xe thì tiền xe, cậu cũng không thể đuổi theo ra ngoài để trả lại tiền.
Ngay sau đó, Liễu Văn Kiệt giẫm ga, chiếc Bentley lái về phía đường cao tốc và biến mất sau một thị trấn nhỏ.
So với sự buồn bực của Liễu Văn Kiệt, Phương Ức có tâm trạng tốt hơn nhiều.
Có Tần Lương Khánh dẫn đường, chỉ trong một buổi sáng họ đã ký được sáu bản hợp đồng, mọi việc diễn ra thật suôn sẻ — —
Đất đai của từng hộ gia đình đều được đo đạc lại, chỉ cần kiểm tra con số, hai bên ký tên và ấn vân tay là được.
Vào buổi chiều, Tiểu Âu và Tiểu Đường được Ma tiên sinh dẫn đến làm việc trong nhà kính ở Bồ Đào Viên, điều này tạo cơ hội cho Phương Ức ở một mình với Tần Lương Khánh.
Họ định đến nhà Dương Lâm, trước khi đi, Tần Lương Khánh đã gọi điện cho ông ta, ông ta đồng ý sẽ ở nhà đợi họ.
Gia đình Dương Lâm sống ở một nơi khá hẻo lánh, xung quanh là núi rừng và đồng ruộng, chỉ có duy nhất một căn nhà của ông ta.
Phương Ức đi theo Tần Lương Khánh xuống một con đường đất đỏ.
Sườn núi rất dốc, giày của cô không bám chắc, nếu không chú ý, cả người sẽ nhanh chóng trượt xuống.
Phương Ức kêu một tiếng, đụng vào lưng của Tần Lương Khánh, kéo theo anh té ngã.
Cô nghĩ thầm: Xong rồi.
Bất ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Tần Lương Khánh đứng không vững, theo quán tính bị kéo ngã.
Thấy sắp ngã xuống nhưng cũng may anh phản ứng nhanh.
Cơ bắp trên chân căng chặt, hai chân dùng sức bám lấy mặt đất, sau đó xoay người ôm lấy eo của Phương Ức, xoay về phía bên trái.
Anh dùng hết sức để đỡ cô, trong nháy mắt hai người cùng rơi xuống ruộng rau bên cạnh.
Tần Lương Khánh trở thành tấm đệm hình người, Phương Ức nằm đè trên người anh.
Tư thế này đã đủ xấu hổ và ái muội, nhưng điều muốn mạng hơn nữa chính là ngực cô ở trước mũi anh, kịch liệt phập phồng, tỏa ra mùi hương mê người.