Đây cũng không quá giống một ruộng rau mà giống như một bãi cỏ tự nhiên hơn.
Ngoài thích uống rượu, Dương Lâm còn có một đặc điểm khác — —
Lười biếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta không xử lý những đám cỏ dại trước nhà, khiến chúng mọc um tùm khắp nơi.
Từ xa nhìn thấy một nam một nữ đang ôm nhau trên bãi cỏ, như thể giữa ban ngày ban mặt, đang làm chuyện xấu hổ không thể nói được.
Theo bản năng Tần Lương Khánh nín thở, nhưng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông.
Môi anh rất gần với ngực cô, thậm chí chóp mũi còn đụng vào khe rãnh lộ ra ngoài, hương thơm kích thích xông thẳng vào các giác quan của anh.
Gần như trong nháy mắt, toàn thân anh trở nên khô nóng, nhanh chóng có phản ứng.
Tần Lương Khánh cố hết sức kìm nén, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Tim của Phương Ức đập nhanh như sấm, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả vào da thịt cô, khiến cả người trở nên cứng đờ quên cả cử động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh mở miệng, khàn giọng nói: "Còn không đứng dậy."
Phương Ức bừng tỉnh, nhanh chóng nâng eo lên, lật người chống tay trên mặt đất, nằm ở bên cạnh anh.
Mảnh cỏ dại bên cạnh bị đè xuống, bên tai là tiếng thở gấp gáp của cô.
Cô thở hổn hển, "Vừa rồi làm tôi sợ chết khiếp."
Tần Lương Khánh nhỏ giọng nói: "Ừm."
Sự mềm mại và thơm tho đột nhiên biến mất, Tần Lương Khánh thở ra một hơi, đợi một lúc để chỗ nào đó bình tĩnh lại rồi mới đứng dậy.
Cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh diễm.
Mặt người phụ nữ như hoa đào, đôi mắt ngấn nước, môi đỏ khẽ mở.
Cảnh đẹp trước ngực như có như không lộ ra ngoài, khiến người ta muốn cởi ra để khám phá.
Tắm mắt anh tiếp tục nhìn xuống, vòng eo chỉ cần một vòng tay đã có thể ôm trọn — —
Vừa rồi anh đã được trải nghiệm, mỏng như tờ giấy, nhỏ đến khó tin.
Dưới làn váy còn có đôi chân trắng nõn. Sao có thể trắng như vậy? Giống như một quả trứng gà được bóc vỏ, không có chút tỳ vết.
Ánh mắt Tần Lương Khánh dần dần trở nên nóng rực, trong người còn có một thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch. Anh nuốt khan, cố hết sức quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng thầm nghĩ, cô thật sự rất trắng. Cái nắng hè ở Đinh Trấn rất chói chang, tia cực tím cũng rất mạnh. Cô đã phơi nắng nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa bị đen đi chút nào. Rốt cuộc đã lớn lên như thế nào vậy?
Phương Ức nằm một lúc, đợi sự sợ hãi và khẩn trương qua đi mới đứng dậy, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên quần áo của mình.
Cô nhặt túi xách cách đó không xa, sau đó nhìn xuống nhà của Dương Lâm, chỉ cần liếc mắt một cái, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Nếu từ đây mà ngã lăn xuống, không có gì bất ngờ, nhất định sẽ va phải mấy tảng đá khổng lồ đó, không chết thì não cũng bị chấn động.
Chỉ nghĩ đến điều đó, Phương Ức vốn còn đang sợ hãi, sau lưng lại toát lên một lớp mồ hôi lạnh.
Cô không tự chủ được nhìn về phía Tần Lương Khánh, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh và trấn định.
Một mặt, Phương Ức cảm thấy thật may mắn khi có anh ở đây, nhưng mặt khác, cô cảm thấy có lỗi, cô mở miệng: "Tôi xin lỗi, suýt chút nữa đã khiến anh bị thương..."
"Không có việc gì." Giọng nói của Tần Lương Khánh đã trở lại bình thường, anh cắt ngang lời nói tiếp theo của cô, "Con đường này không dễ đi, cẩn thận dưới chân một chút."
Phương Ức rất nghe lời, "Tôi biết rồi."
Lại tiếp tục đi trên sườn núi đất đỏ, Tần Lương Khánh vẫn đi ở phía trước như cũ.
Bởi vì tai nạn vừa tới mà hiện tại hai cẳng chân của Phương Ức vẫn còn đang run, đế giày lại còn trơn trượt, cô gọi anh, "Anh A Khánh…"
Tần Lương Khánh hít một hơi thật sâu, quay người lại.
Cô đưa tay về phía anh, "Anh giúp tôi một tay với, giày của tôi trơn quá không đi được."
Tần Lương Khánh cụp mắt nhìn lướt qua mu bàn chân xinh đẹp của cô.
Anh nắm cổ tay cô, lòng bàn tay nóng rực của anh khiến Phương Ức như bị bỏng.
Phương Ức di chuyển cổ tay, nói: "Nắm tay tôi, anh nắm như vậy tôi không tiện đi lại."
Tần Lương Khánh: "....."
Có khác gì không?
Cô có vẻ rất cố chấp, Tần Lương Khánh trầm mặc, nắm lấy tay cô, dễ dàng nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Vừa non vừa mềm lại nhỏ, mềm như không xương.
Không giống như anh, lòng bàn tay của anh rất rộng và rắn chắn, có vài vết chai ở bên trên.
Anh và cô là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Tần Lương Khánh gắt gao mím chặt môi, thân phận của bọn họ cũng trái ngược nhau như vậy.
Có anh giúp đỡ, trái tim của Phương Ức nhanh chóng bình tĩnh trở lại, bước đi một cách vững vàng.
Khi cô vừa bước một chân lên mặt đất bằng phẳng, anh lập tức buông cô ra.
Phương Ức rõ ràng cảm nhận được tâm trạng không ổn của anh, nhíu mày nói: "Anh sao…"
Cô chưa kịp nói hết lời thì trong sân nhà Dương Lâm đã có một con chó sủa "Gâu gâu gâu gâu" vô cùng dữ dằn.
Phương Ức giật mình nói, "Nhà ông ta có chó."
Tần Lương Khánh nói, "Đã bị xích sắt trói lại rồi, không thể cắn người."
Phương Ức thở phào nhẹ nhõm, "Anh có tâm sự gì sao?"
Tần Lương Khánh: "Không có."
Nhanh chóng và quyết đoán, không một chút do dự.
Phương Ức không tin: "....."
Nhưng hỏi lại cũng không hay, người không muốn nói, có cạy miệng cũng vô dụng.
Họ lần lượt đi vào sân, tiếng chó sủa càng thêm dữ dội.
Một con chó đen lớn được xích lại ở trước nhà, đôi mắt sắc bén, nhe răng trợn mắt với bọn họ, cố gắng thoát khỏi dây xích và lao tới.
Căn nhà của Dương Lâm xây bằng bùn đất, chỉ có một tầng trệt, cũ kỹ và tồi tàn.
Cửa nhà ông ta đóng chặt, tiếng chó sủa dữ dội nhưng vẫn không thấy ai ra.
Tần Lương Thanh cao giọng, "Bác Dương có ở nhà không?"
Đợi một lúc cũng không thấy ai đáp lại.
Có vẻ như không có ở nhà.
Lần trước Dương Lâm là người đi đầu đến gây rối ở Bồ Đào Viên, Phương Ức không có ấn tượng tốt đối với ông ta.
Cô cau mày, "Sao lại không giữ lời vậy, đã đồng ý ở nhà đợi chúng ta rồi mà."
Tần Lương Khánh: "Để tôi gọi điện thử, có lẽ ông ấy đang làm nông ở gần đây."
Phương Ức nói, "Nếu ở gần đây thì sẽ không nghe thấy tiếng chó sủa?"
Tần Lương Khánh: "....."
Con chó đen lớn đã sủa đến mệt mỏi, nó thấy hai người không làm chuyện gì uy hiếp đến nó, liền nằm trên mặt đất, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bọn họ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Tần Lương Khánh tìm số của Dương Lâm bấm gọi, bên kia dường như đợi điện thoại sắp tự cúp máy mới nhận, giọng nói rất lớn, "Xin chào? Là ai vậy?"
Tần Lương Khánh nói, "Bác Dương, cháu là A Khánh, cháu và Phương tổng đã đến nhà bác, bác đang ở đâu? Mau trở về để ký hợp đồng trả lại đất nông nghiệp cho rừng."
Dương Lâm nói "Ai nha", "Đã quên nói với cháu, cháu trai của bác đột nhiên kêu bác đến nhà giúp thu gom cây thuốc lá, hôm nay ngày mai chắc không ký được, nếu không hai ngày nữa lại đến."
Tần Lương Khánh bật loa ngoài, Phương Ức có thể nghe rõ, lông mày cô nhíu chặt lại.
Phương Ức lạnh lùng nói: "Bác Dương, hôm nay bác không ở nhà thì thôi. Công việc của cháu rất bận, không có thời gian lại đi một chuyến nữa. Như vậy đi, khi nào bác trở lại thì đến Bồ Đào Viên tìm cháu.
Ông ta rõ ràng chính là cố ý.
Phương Ức cũng không khách khí.
Bên kia, Dương Lâm nghe Phương Ức nói như vậy, im lặng một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý.
Tần Lương Khánh cúp điện thoại, nói: "Đi thôi."
Vẻ mặt Phương Ức dịu đi, "Nhà tiếp theo là ai?"
"Tạ Siêu, đi từ nhà Dương Lâm qua thì mất hai mươi phút, còn có năm hộ gia đình khác xung quanh, để cùng ký tên.
"Không lái xe được sao?" Phương Ức hỏi, cô cảm thấy chân mình như muốn rã rời.
Tần Lương Khánh: "Chỗ này xa đường cao tốc nên tôi không thể lái xe đến đây được. Những nơi khác thì có thể, nhưng đường hẻm nhiều, ngày mai tôi sẽ tìm người mượn một chiếc xe máy."
Sau đó, anh liếc nhìn cô một cái, "Ngày mai cô đừng mặc váy, rất bất tiện."
Phương Ức: "....."
Hai người trở lại đoạn đường kia, đi ngang qua mấy tảng đá, Phương Ức trợn mắt, cầm lấy túi đập nhẹ.
Đã trơn trượt thì không nói, suýt chút nữa thì ngủm củ tỏi luôn rồi.
Vẫn phải leo lên sườn núi đất đỏ chênh vênh này, đi lên thì dễ hơn đi xuống, nên Phương Ức đi trước.
Cô mặc một chiếc váy ôm, cái mông căng tròn, rất đẹp mắt. Nhìn lên trên là vòng eo thon nhỏ, phía dưới là hai cái đùi xinh đẹp, Tần Lương Khánh cảm giác mình đang bị dày vò, nhìn chỗ nào cũng không được, anh đơn giản lấy điện thoại di động ra lướt web để dời đi sự chú ý.
Không phải Phương Ức chưa từng đi leo núi, trước kia khi đi du lịch, cô đã từng leo những ngọn núi cao hơn và dốc hơn thế này.
Chỉ là cảm giác khó chịu vừa rồi, cộng thêm thời tiết nóng bức, cảm giác cả người đều dính nhớp, quấn lấy cả người thật sự rất khó chịu, cô càng ngày càng thấy hít thở không thông.
Leo lên phía trên, Phương Ức đã bắt đầu thở dốc, treo túi xách trên cánh tay, một tay ôm eo, một tay kéo cổ áo sơ mi ra để tản nhiệt, "Nghỉ một lát."
Tần Lương Khánh nói: "Mau đi thôi, trời sắp chuyển mưa rồi."
Phương Ức ngẩng đầu, nhìn mặt trời vẫn đang chói chang, không có mây đen, trông không có vẻ gì là sắp mưa hết.
Tần Lương Khánh nói: "Vào tháng tám thì chỗ này thường hay bất chợt xuất hiện những cơn mưa to."
Phương Ức: "....."
Cô không muốn bị nước mưa xối thành con gà trong nồi canh đâu
Cô lại gọi anh là "Anh A Khánh."
Trái tim Tần Lương Khánh lại vang lên tiếng "Lộp bộp", anh không thể nhịn được nữa, "Đừng gọi tôi như vậy."
Phương Ức nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội, "Anh không phải lớn hơn em sao?"
Tần Lương Khánh: "....."
Phương Ức nhìn thấy vẻ mặt như bị ăn mệt của anh, cơn cáu kỉnh liền được quét sạch, "Không thể gọi là anh sao?"
Tần Lương Khánh im lặng trong chốc lát, đột nhiên đến gần cô, cúi đầu xuống, giữa hai khuôn mặt chỉ có một khoảng cách nhỏ đến đáng thương.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, "Muốn gọi anh thì được nhưng đừng dùng giọng điệu này."
Phương Ức không né đi, thậm chí cô còn hơi ngẩng mặt lên, môi hé mở, không biết cố ý hay vô ý mà còn đụng vào hàm dưới của anh.
"Vậy nên dùng giọng điệu nào? Anh dạy tôi đi."
Mọi giác quan của Tần Lương Khánh đều tập trung vào nơi ấm áp vừa bị người kia chạm vào, trong đầu "Ầm" một tiếng, hoàn toàn sụp đổ.
Anh đứng thẳng người lên, nhận thua, "Quên đi, tùy cô."
Phương Ức nói, "Anh A Khánh."
Cả người Tần Lương Khánh nóng bừng, anh kéo áo phông cho dễ thở.
Phương Ức đưa túi xách cho anh, "Tôi mệt quá, anh giúp tôi xách đi."
Cô chớp mắt nói thêm, "Thân sĩ một chút."
Tần Lương Khánh nhận lấy mà không nói một lời.
Phương Ức nói, "Cảm ơn."
Nghe không hề có thành ý.
Hai mươi phút sau, họ đến nhà Tạ Siêu. Lại thêm một tiếng rưỡi nữa, hợp đồng của mấy hộ gia đình đều đã được ký xong.
Mưa vẫn không rơi, Phương Ức nghĩ thầm, anh đoán sai rồi.
Kết quả là trên đường trở về, không hề báo trước, trời đổ mưa rất to. Dường như chỉ cần một giây thì hai người đều bị xối ướt như chuột lột.
Phía trước không có làng xóm, phía sau không có cửa hàng, không có chỗ nào để trú mưa.
Mưa rơi ào ào đến mức không thể mở mắt. Phương Ức định hỏi phải làm sao bây giờ, thì tay đột nhiên bị nắm lấy, Tần Lương Khánh đã kéo cô về phía trước, đổi sang con đường khác rồi chạy lên cầu thang làm bằng đá.
Khoảng hai ba phút, anh đưa cô trốn trong một hang động làm bằng đá.
Phương Ức đang lau mặt thì khựng lại, chợt nhớ ra mình đã trang điểm...
Tần Lương Khánh quay lưng về phía cô, khụ một tiếng, "Cô kiểm tra xem hợp đồng có bị ướt không?"
Phương Ức nói: "Túi làm bằng da nên không thấm nước, không bị gì đâu."
Cô hỏi anh, "Lớp trang điểm của tôi có bị trôi không?"
Tần Lương Khánh không nhìn cô mà trả lời, "Không bị trôi."
Phương Ức: "Anh nhìn thử rồi mới trả lời chứ."
Tần Lương Khánh nói: "... Cô tự nhìn mình trước đi."
Phương Ức cúi đầu, "....."
Áo sơ mi trắng bị ướt đẫm, có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, những đường cong nhấp nhô đầy mê hoặc.
Mặt cô không chút đổi sắc, "Cũng không phải tôi không mặc gì bên trong."
Đến nỗi như vậy sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Ức: Nhất định là giả đứng đắn.