Thủ thuật nhỏ

Đây là lần đầu tiên Phương Ức nổi giận với Tần Lương Khánh kể từ khi họ quen nhau.
 
Thôi quên đi, Tần Lương Khánh không tỏ ý kiến.
 
Phản ứng của Phương Ức khiến anh cảm thấy mới mẻ, hừ cười, "Giận sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Ức trợn trắng mắt ở trong lòng, điều chỉnh tâm trạng rồi cười rộ lên, "Không tức giận."
 
Cô lấy hợp đồng trong túi ra, nhìn tên rồi hỏi anh, "Đây là nhà của Lý Vĩnh Đức?"
 
Tần Lương Khánh xuống xe, "Đúng vậy."
 
Phương Ức nhấc chân, đi về phía cửa nhà, làn váy khẽ đong đưa, chỗ bị dính bùn thật chói mắt.
 
Tần Lương Khánh sờ sờ mũi, có chút hối hận.
 
Khu vực này dân cư đông đúc, hầu hết đều được truyền qua ba đời, họ Lý chiếm đa số. Tối hôm qua Tần Lương Khánh đã gọi điện đến từng nhà để xác nhận lại, nên hôm nay nhà nào cũng có người ở lại.
 
Có xe máy để đi nên tốc độ ký hợp đồng cũng nhanh hơn nhiều. Nhưng vẫn mất cả tuần mới ký xong bốn trăm mẫu đất mà cô có trong tay — —
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đúng, vẫn còn thiếu Dương Lâm, ông ta vẫn chưa đến tìm Phương Ức.
 
Phương Ức không biết có phải ông già này đang cố ý làm bộ làm tịch hay không, nhưng bộ phận tài chính của công ty đã giục cô mấy lần, ngày mai cô phải mang tất cả hợp đồng về.
 
Cũng không phải chuyện gì lớn, bây giờ Phương Ức không có thời gian để dây dưa với Dương Lâm — —
 
Lần này, lý do mà cô tự mình đến từng hộ gia đình là vì cô mới đến, không quen thuộc với người dân ở đây nên ít nhất phải đến làm quen để tiện cho công việc sau này.
 
Đối phó với những người ở thị trấn, không giống như nhân viên văn phòng. Trong văn phòng, cô không cần biết tất cả mọi người, có nội quy và quy định rõ ràng, công ty cứ thế mà hoạt động bình thường.
 
Nhưng ở đây thì không làm như vậy được, phải đi vào cuộc sống sinh hoạt và tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với họ.
 
Bằng không nói bãi công liền bãi công, cô thật đúng là không có cách nào khác.
 
Đây là những gì Tần Lương Khánh nói với Phương Ức sau khi xảy ra trận náo loạn lúc trước.
 

Phương Ức bàn giao công việc cho Tiểu Đường nhờ cậu liên hệ với Dương Lâm sáng mai đến Bồ Đào Viên ký hợp đồng.
 
Tiểu Đường nhận được số điện thoại, sờ sờ cái ót, đặc biệt ngượng ngùng, "Phương tổng, nếu ông ta nói ngày mai không rảnh thì tôi phải trả lời như thế nào?" 
 
Cậu thanh niên vừa mới ra đời tiếp xúc với xã hội, không có kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường.
 
Phương Ức dạy cậu, "Cậu nói với ông ta nếu không ký hợp đồng sớm, tiền trả lại đất trồng rừng sẽ không được đưa cho ông ta đúng hạn. Nói chuyện khách khí một chút, nhưng đừng quá hiền."
 
Tiểu Đường được chỉ dẫn, trong chốc lát đã sắp xếp thỏa đáng, báo cáo với Phương Ức, "Ông Dương hứa sẽ đến vào lúc tám giờ sáng mai."  
 
Phương Ức như có như không cười một tiếng, "Lúc tám giờ cậu gọi lại cho ông ta, bảo khoảng chín giờ hãy đến."
 
Vẻ mặt Tiểu Đường nghi hoặc, Phương Ức nở một nụ cười và không có ý định giải thích bất cứ điều gì.
 
Kết quả là ngày hôm sau đã tám giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Dương Lâm đâu. Tiểu Đường đã làm như Phương Ức nói, một giờ sau, ông ta thực sự đến.
 
Tiểu Đường nghĩ thầm, Phương tổng thật đáng sợ.
 
Nhưng Phương tổng lại không nghĩ đến, Dương Lâm lại mang theo đứa cháu trai đến đả thương Tiểu Đường.
 
Trong điện thoại, Tiểu Âu đang khóc nức nở, cô gái nhỏ cực kỳ ủy khuất.
 
Phương Ức nổi giận đùng đùng, ném cây bút trong tay đi, "Tôi tới ngay."
 
Tần Lương Khánh ở bên cạnh loáng thoáng nghe được chuyện xảy ra, cũng đứng dậy đi theo.
 
Phương Ức bước đi vội vàng, dưới chân có gió thổi qua, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra một loạt tiếng động.
 
Tần Lương Khánh sở hữu đôi chân dài miên man nên dễ dàng sánh bước bên cô.
 
Khi đến Bồ Đào Viên, Dương Lâm đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, "Ồ, Phương tổng, cô..." 
 
Một người đàn ông trung niên cao lớn, mặt nhọn má hóp đứng bên cạnh ông ta.
 
Phương Ức phớt lờ ông ta, đến kiểm tra vết thương của Tiểu Đường trước.
 
Vết máu trên cổ và hai cánh tay của Tiểu Đường còn chưa khô, còn có những vết thương lớn nhỏ khác nhau.

 
Cũng may vết thương không sâu, chắc là vết xước do móng tay tạo nên.
 
Phương Ức hỏi Tiểu Đường, "Còn bị thương chỗ nào không?"
 
Tiểu Đường ủ rũ lắc đầu.
 
Tiểu Âu vén quần áo nhăn nhúm của cậu lên, "Còn có vết thương ở trên eo."
 
Quả nhiên, có vài vết bầm tím.
 
Sắc mặt Phương Ức cực kỳ lạnh lùng, hỏi Tiểu Âu, "Còn em có bị gì không?"
 
Hai mắt Tiểu Âu đỏ lên, "Em không sao."
 
Phương Ức cái gì cũng không nói, bấm một dãy số, "Trưởng thôn, phiền ông giúp tôi gọi một vị cảnh sát đến Bồ Đào Viên… Nhân viên của tôi bị người trong thôn đánh, tôi đến nơi này là để hỗ trợ mọi người phát triển kinh tế, nhưng kết quả là các người lại khi dễ nhân viên của tôi, thật quá đáng… Bây giờ đến đây, tôi sẽ đợi…"
 
Tiểu Đường cảm thấy chỗ nào cũng đau, trong nháy mắt Tiểu Âu cảm thấy không còn bị ủy khuất nữa, hai mắt trở nên lấp lánh, khí thế của Phương tổng thật mạnh mẽ.
 
Tần Lương Khánh: "....." 
 
Xem ra anh lại lo lắng vô ích.
 
Khi Phương Ức nói đến hai chữ "cảnh sát", Sắc mặt của Dương Lâm và người đàn ông kia liền thay đổi, trở nên khẩn trương.
 
Đôi tay cầm điếu thuốc của Dương Lâm vòng ra sau lưng, nói: "Phương tổng, chỉ là mâu thuẫn nhỏ mà thôi, có gì mà phải gọi cảnh sát?"
 
"Mâu thuẫn nhỏ?" Giọng Phương Ức lạnh lùng, "Ai là người động thủ trước?"
 
Dương Lâm giả vờ như không nghe thấy, cười, "Việc này thôi bỏ đi, bây giờ tôi sẽ ký hợp đồng trả lại đất nông nghiệp cho rừng…"
 
Phương Ức nói, "Hợp đồng không vội, chúng ta hãy giải quyết chuyện đánh người trước."
 
Vẻ mặt Dương Lâm xấu hổ, hơi há miệng, không phun ra một chữ nào.
 
Tiểu Âu nói: "Bọn họ là người động thủ trước, em..."

 
"Con nhóc này nói hưu nói vượn." Người đàn ông trung niên nhìn gầy nhưng giọng nói lại không nhỏ, banh mặt trừng mắt, "Mày dám nói bậy một câu thử xem."
 
Tiểu Âu bị hù dọa, rụt cổ lại.
 
Phương Ức đảo mắt qua, "Uy hiếp người khác cũng bị coi là vi phạm pháp luật, động thủ trước mà còn không dám thừa nhận?"
 
Trên trán và cổ của người đàn ông nổi đầy gân xanh, "Các người đừng ỷ mình là người thành phố hiểu biết một chút văn hóa thì cho là mình ghê gớm, vi phạm pháp luật thì vi phạm pháp luật, ông đây không sợ."
 
Phương Ức nhàm chán "Ồ" một tiếng.
 
Tính khí của người đàn ông rất hung bạo, ông ta nhìn thấy một vài dấu vết mỉa mai trên khuôn mặt cô, ngay lập tức nổi giận. Tay vừa nhấc lên, không biết là muốn đánh cô hay làm gì khác.
 
Bị Tần Lương Khánh giữ lại, trở thành một cuộc so tài giữa hai người đàn ông.
 
Gần như trong một giây, anh che chắn trước mặt Phương Ức, cơ bắp trên cánh tay phình phình, gân xanh trên cẳng tay và mu bàn tay nổi lên.
 
Phương Ức được tấm lưng rộng lớn của anh chặn lại nên không nhìn thấy gì hết. Đôi mắt của Tiêu Âu đứng bên cạnh thẳng tắp, cảm thán ở trong lòng, thật là men!
 
Ngay sau đó, người đàn ông cau mày mở miệng xin tha.
 
Lúc này Tần Lương Khánh mới buông tay ra, trầm giọng nói: "Động thủ với cả con nít và phụ nữ, Dương Tam, anh cũng thật hay."
 
Dương Tam bị châm chọc đến đau cả chân, miệng vẫn không chịu thua, "Cậu thật thích xen vào chuyện của người khác."
 
Tần Lương Khánh lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta.
 
Những người khác vẫn đứng bất động, bảo vệ Phương Ức ở phía sau.
 
Dương Lâm tự biết mình đuối lý, nhìn Phương Ức, rồi lại nhìn Tần Lương Khánh.
 
Ông ta khẩy điếu thuốc ở sau lưng, đi đến bên cạnh Tần Lương Khánh, lấy lòng nói, "A Khánh, cậu giúp chúng tôi nói chuyện với Phương tổng đi, chuyện này xem như là tôi không đúng, tôi hứa sau này sẽ quy quy củ củ, tuyệt đối không gây rắc rối nữa."
 
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần.  
 
Phương Ức không cho Tần Lương Khánh cơ hội nói chuyện, cô nói, "Việc nào ra việc đó, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế."
 
Trưởng thôn Đinh Trấn cùng ngồi trên xe cảnh sát đến đây, nhìn thấy Dương Lâm, sắc mặt ông ấy không tốt lắm, "Lão Dương, tại sao lần nào cũng là chú vậy? Chú đừng gây phiền phức cho tôi được không?"
 
Trưởng thôn Đinh Trấn thật sự cảm thấy rất phiền. Khi làm việc cho ông chủ trước kia của Bồ Đào Viên, lão Dương cũng thường xuyên gây ra rắc rối, dường như ông ta là người chuyên tạo rắc rối cho nơi này.
 
Khi cảnh sát hỏi chuyện gì đã xảy ra, Phương Ức yêu cầu Tiểu Đường tường thuật lại sự việc.
 

Có Phương Ức chống lưng, Tiểu Đường mặc kệ ánh mắt dữ tợn của Dương Tam, nghiêm túc trình bày lại mọi chuyện.
 
Sắc mặt Dương Tam âm trầm, mấy lần định chen lời đều bị Dương Lâm âm thầm ngăn lại. Ông sợ đứa nhỏ này lỗ mãng, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
 
Trưởng thôn khiển trách, "Trước đây chú được yêu cầu ký tên sở hữu mảnh đất hai mươi mét vuông của Bồ Đào Viên, nhưng chú không đồng ý, bây giờ lại làm loạn muốn được nhiều hơn. Đây không phải là càn quấy sao?"
 
Dương Lâm đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn cảm thấy chính mình có lý, "Lúc đó tôi còn có sức, nhưng bây giờ già rồi, không thể làm việc được nữa."
 
Trưởng thôn tức ngực, "Tại sao chú không thể từ từ thương lượng với người ta, đã một đống tuổi rồi lại đi động thủ khi dễ hai đứa nhỏ, nói ra tôi cũng thấy mất mặt."
 
Dương Lâm biện hộ, "Cũng không thật sự động thủ..."  
 
Phương Ức lạnh giọng vạch trần, "Không thực sự động thủ? Vậy vết thương trên người đứa nhỏ này là tự nhiên có hay sao?"
 
Phương Ức nói với cảnh sát: "Hãy lập vụ án đi, theo trình tự và xử phạt theo quy định của pháp luật, phải xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó."
 
Thái độ của Phương Ức rất kiên quyết.
 
Vốn dĩ mảnh đất hai mươi mét vuông chỉ là một chuyện nhỏ, nếu nói cho cô một tiếng, cô cũng không cảm thấy quá đáng.
 
Nhưng cách cư xử của Dương Lâm và Dương Tam thực sự khiến cô khó chịu, không chịu nói rõ ràng mà còn gây khó dễ cho hai đứa nhỏ. Vừa nhìn thấy vết thương trên người của Tiểu Đường, cô cảm thấy phải cho bọn họ một bài học, kẻo mọi người lại cho rằng người trong Bồ Đào Viên của cô rất dễ bắt nạt.
 
Tần Lương Khánh nghĩ thầm, đúng vậy, thật biết bênh vực người của mình.
 
Anh né tránh ánh mắt của Dương Lâm, giả vờ như không hiểu chuyện gì.
 
Trưởng thôn vừa định hòa giải, nhưng ông ấy rất khôn khéo, liếc mắt một cái đã nhìn ra Phương Ức sẽ không bỏ qua chuyện này, vì vậy nuốt lại lời muốn nói vào trong bụng.
 
Tại sao phải hạ mặt mũi của bản thân vì một người như Dương Lâm?
 
Trừng trị lão Dương cũng khá tốt, dập tắt đi sự kiêu ngạo của ông ta, để sau này biết kiềm chế lại.
 
Cuối cùng, người được đưa đến đồn cảnh sát để ghi bản tường trình, vì tình huống tương đối nhẹ nên chỉ bị giam ba ngày hoặc nộp phạt ba trăm tệ.
 
Đương nhiên Dương Lâm và Dương Tam chọn nộp phạt ba trăm tệ, nhưng quyền quyết định không nằm ở họ.
 
Trong lòng ông ta bất mãn nhưng lại không thể không mỉm cười, kéo Dương Tam, khom lưng cúi đầu xin lỗi.
 
Phương Ức cố ý bày ra dáng vẻ người ngoài cuộc, giao quyền quyết định cho Tiểu Đường, âm thầm đưa ra chỉ thị.
 
Về sau nếu muốn ở lại nơi này lâu dài, cũng không thể làm mọi chuyện quá quyết tuyệt — —

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận