Thủ thuật nhỏ

Con đường qua núi rất vắng vẻ, lướt qua hàng cây cao lớn ở hai bên đường, ánh sáng chợt vụt qua rồi nhanh chóng biến mất. Tần Lương Khánh lái xe Jeep đi lên.
 
Bên cạnh anh, Phương Ức đang nằm nghiêng người, nửa bên mặt bị tóc che khuất, ngủ rất say. Hơi thở nhẹ nhàng làm vài sợi tóc chuyển động theo, khe khẽ từng nhịp.
 
Có lẽ cô cảm nhận được, dùng tay gãi gãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Lương Khánh không nhịn được, dù sao cô cũng không biết, anh liền quang minh chính đại nhìn chằm chằm cô, trong lòng cảm thấy mềm mại đến lạ.
 
Đến bên ngoài Đinh Trấn, tiếng ồn ào vang lên, có lẽ hôm nay là ngày họp chợ.
 
Vào giờ này mọi hôm chợ đã sớm giải tán. Nhưng hôm nay là ngày đẹp, có mấy nhà tổ chức tiệc rượu ăn mừng.
 
Có đám cưới, có lễ mừng tốt nghiệp, còn có lễ mừng thọ. Tất cả đều là chuyện vui, cả con đường đều náo nhiệt.
 
Phương Ức bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, cô mở mắt khẽ nói: "Nhanh như vậy đã đến rồi sao?"
 
Giống như có chút tiếc nuối.
 
Tần Lương Khánh cười cười, xe chạy đến trước một tiệm mì rồi dừng lại: "Trưa nay ăn tạm chỗ này đi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe anh nói như vậy, Phương Ức giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều. Lúc này cô mới cảm thấy bụng trống rỗng, đột nhiên rất đói.
 
Tần Lương Khánh đã ăn trưa rồi nên anh ngồi đối diện nhìn cô ăn.
 
Nhận ra giáo dưỡng của cô rất tốt. Dù rất đói nhưng cô vẫn ăn rất từ tốn, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta không thể dời mắt.
 
Trời oi bức cộng thêm sức nóng từ nước lèo làm chóp mũi Phương Ức hiện lên một lớp mồ hôi mỏng. Bởi vì da cô rất trắng, ánh sáng rực rỡ chiếu vào lớp mồ hôi trong suốt nhưng vẫn đem lại cảm giác sạch sẽ.
 
Tần Lương Khánh ngẩng đầu, quạt trần quay rất chậm chẳng có tí gió nào.
 
Lúc này đã quá giờ cơm, trừ ông chủ ra, trong quán chỉ có hai người bọn họ.
 
Ông chủ ngồi ở gần cửa, phe phẩy quạt hương bồ trong tay, không biết đang nhìn cái gì.
 
Tần Lương Khánh gọi ông ấy: "Ông chủ, cho tôi mượn cái quạt."
 
Ông chủ hoàn hồn: "Được."
 
Ông ấy đi tới, đưa cây quạt trong tay mình cho Tần Lương Khánh.
 
Tần Lương Khánh không chê mặt bàn dầu mỡ, đặt khuỷu tay lên bàn, không chút để ý bắt đầu quạt.
 
Phần lớn gió thổi vào mặt Phương Ức, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.
 
Tần Lương Khánh không nhìn cô, tay vẫn tiếp tục quạt, anh trò chuyện cùng ông chủ: "Quạt trong quán bác đều hỏng hết rồi, bác nên thay mới đi. Trời còn nóng hơn một tháng nữa, không sợ khách tới lần đầu sẽ không quay lại nữa sao?"
 
Ông chủ cười ha hả, kiên nhẫn giải thích: "Nó mới hỏng tối hôm qua, hôm nay vợ tôi đi phụ nấu cho đám cưới của nhà kia, mình tôi làm không xuể, chờ bà ấy về, ngày mai tôi sẽ lắp cái mới."
 
Tần Lương Khánh hỏi: "Trong quán làm ăn tốt như vậy sao bác còn để vợ ra ngoài làm thêm?"
 
Ông chủ nói: "Tôi cũng không còn cách nào khác, tiệm ăn kia là của em vợ tôi, lâu lâu mới nhận được mấy chục mâm cỗ, vì thiếu người làm nên mới nhờ đến chúng tôi."
 
Tần Lương Khánh cười: "Không tệ, vẫn là quán ăn của gia đình."
 
"Quán ăn của gia đình gì chứ? Chỉ là làm ăn nhỏ thôi cũng không kiếm được bao nhiêu." Ông chủ đã ngồi xe anh vài lần, coi như cũng quen biết, hỏi: "Hôm nay họp chợ, cậu không lái xe chở khách sao?"
 
Tần Lương Khánh: "Sáng nay có chạy vài chuyến."
 
Ông chủ: "Ồ." lên một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh,  tán gẫu cùng Tần Lương Khánh.
 
Tần Lương Khánh quạt, toàn bộ đều hướng về phía Phương Ức.
 
Phương Ức rất hưởng thụ, thả chậm tốc độ ăn mì.
 
Ông chủ một bên nói chuyện, một bên nhìn hai người, chủ yếu là nhìn Phương Ức. Thực ra ông đã chú ý tới cô ngay từ lúc cô bước vào cửa nhưng lại ngại nhìn nhiều.
 
Ông cảm thấy quan hệ của hai người họ không bình thường, chỉ là không giống một cặp — —
 
Nhìn cô gái liền biết không phải người bình thường, quần áo lụa là, làn da trắng nõn, không thể nào lại yêu đương với một người tài xế được.
 
Đột nhiên ông chủ nhớ đến gì đó, chợt hiểu ra: "Ôi chao, vị này là bà chủ mới của Bồ Đào Viên đúng không?"
 
Tần Lương Khánh nhìn về phía đỉnh đầu của Phương Ức, trông thật mềm mại.
 
Anh cười nói: "Ừm, Phương tổng."
 
Phương Ức giương mắt nhìn anh.
 
Ông chủ nói một cách khoa trương: "Hoá ra là Phương tổng trong truyền thuyết, ngưỡng mộ đã lâu, thật không ngờ lại tới quán nhỏ của tôi ăn mì, ôi chao, thật vẻ vang cho kẻ hèn này."
 
Phương Ức đặt đũa xuống, xé một đoạn khăn giấy lau miệng, sau đó quay đầu: "Mì của bác rất ngon."
 
Ông chủ đắc chí cười, tự hào nói: "Tay nghề của tôi đúng thật là không thể chê, ở Đinh Trấn này, quán của tôi số hai thì không ai dám xưng số một."
 
Phương Ức cười cười: "Tôi ăn xong rồi, bác tính tiền đi ạ."
 
Ông chủ đứng lên: "Năm đồng."
 
Phương Ức cảm thán ở trong lòng đúng là rất rẻ, cô đứng lên chuẩn bị ra về.
 
Bởi vì Tần Lương Khánh đã trả tiền trước đó, anh thuận tiện đưa lại quạt hương bồ cho ông chủ.
 
Phương Ức như chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
 
Tần Lương Khánh chở Phương Ức tới Bồ Đào Viên trước để cô kiểm tra một vòng rồi mới đưa về nhà.
 
Đã lâu Tần Trân không gặp Phương Ức, lúc nhìn thấy cô, mừng rỡ vô cùng: "Tiểu Phương đã về rồi sao, mấy ngày nay con đi đâu vậy?"
 
Phương Ức cũng vui vẻ theo: "Con đi Bạch Châu công tác, dì có nhớ con không?"
 
"Đương nhiên là dì rất nhớ con." Tần Trân vui mừng, lại tò mò: "Đi công tác là làm gì vậy?"
 
Phương Ức cầm hộp hoa hồng tinh xảo đưa cho Tần Trân: "Đi công tác là đến nơi khác làm việc."
 
"À, dì hiểu rồi." Tần Trân nói.
 
Bà mở hộp ra, ánh mắt sáng lên, "Oa"  một tiếng.
 
Đây là món quà Phương Ức chuẩn bị riêng cho Tần Trân, bên trong là lớp hoa hồng bọc lấy kẹo.
 
Đây là đặc sản của Bạch Châu, được làm thủ công từ hoa hồng, đậu phộng và mạch nha, mùi vị rất đặc trưng.
 
Cô còn mua cho bà ngoại mấy hộp bánh hoa, đang được Tần Lương Khánh xách theo.
 
Phương Ức trở về phòng ngủ bù, anh nhìn chằm chằm bóng lưng cô lên lầu, nghĩ thầm, dáng vẻ như không còn chuyện gì liên quan tới anh.
 
Tần Trân hỏi Tần Lương Khánh có ăn kẹo không, Tần Lương Khánh nói: "Con không ăn, cô ấy mua cho mẹ mà."
 
Tần Trân vui vẻ nói: "Được rồi."
 
Tần Lương Khánh: "....."
 
Trên lầu, Phương Ức đã tắm xong, gột rửa đi tất cả sự mệt mỏi, để điện thoại di động ở chế độ im lặng, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
 
Giác ngủ này cô ngủ rất sâu nhưng lại không an giấc.
 
Mơ rất nhiều thứ, trong mơ, khi thì thấy ba mẹ cãi nhau, khi lại thấy mình cúi đầu làm việc, một lúc sau lại trở về hồi cao trung...
 
Cô còn mơ thấy Tần Lương Khánh, trong mơ anh thấp giọng gọi tên cô.
 
Tần Lương Khánh ở bên ngoài cũng thực sự đang gọi cô dậy ăn cơm tối.
 
Phương Ức từ từ tỉnh lại, chỉ là không sao mở mắt ra được.
 
Cô vẫn còn đang ngái ngủ — —
 
Thời tiết ở Bạch Châu ẩm ướt lại nhiều gió, Phương Ức vốn đã bị cảm nhẹ. Lại thêm công tác vất vả, hôm nay lại ngồi xe sáu tiếng đồng hồ, tinh thần của cô vẫn luôn căng thẳng.
 
Bây giờ mới được thả lỏng, cơ thể cũng theo đó yếu đi.
 
Phương Ức chống tay lên giường để ngồi dậy, trong nháy mắt lại ngã xuống, sau một hồi mới đứng dậy được.
 
Tần Lương Khánh không nghe thấy tiếng trả lời cũng không vội rời đi, anh giơ tay định gõ một lần nữa thì cửa đột nhiên mở ra.
 
Sau đó, một cơ thể mềm như bông nhào vào ngực anh, mùi hương trên người cô phảng phất quanh mũi.
 
Trái tim Tần Lương Khánh thắt lại, theo phản xạ đỡ lấy cô, anh nắm cánh tay cô, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô có hơi bất thường.
 
Hơi thở của Phương Ức rất mỏng manh: "Anh A Khánh, hình như tôi sốt rồi..."
 
Tần Lương Khánh sờ trán cô, nhiệt độ cao hơn cánh tay rất nhiều, hơn nữa còn có dấu hiệu nóng lên.
 
Quả nhiên là sốt rồi.
 
Tần Lương Khánh cúi đầu nhìn cô, mặt nóng lên, dời tầm mắt đi: "Thay quần áo đi, tôi đưa cô đến bệnh viện."
 
Lúc này, cô đang mặc một cái váy ngủ màu hồng nhạt được làm từ tơ lụa, cổ chữ V, bên trong không mặc gì cả, cảnh tượng kiều diễm bị nhìn không sót thứ gì.
 
Phương Ức mơ hồ không rõ, hoàn toàn không phát hiện ra điều này, bất giác dựa sát vào người anh.
 
Tần Lương Khánh mới chạy một chuyến đường dài trở về, vừa mới tắm nước lạnh, cả người mát mẻ, cô cảm thấy dán lên người anh rất thoải mái.
 
Trán của Phương Ức tựa vào lồng ngực Tần Lương Khánh: "Không cần đi bệnh viện, anh mua giúp tôi mấy liều thuốc cảm cúm là được..."
 
Tần Lương Khánh không dám cử động, thân thể cứng đờ, một lát sau anh dứt khoát ôm ngang Phương Ức.
 
Bởi vì cô mặc váy hai dây nên tay anh dán trực tiếp vào làn da mềm mại trắng nõn của cô, cảm giác nóng như lửa đốt.
 
Bộ dạng này của Phương Ức, đúng là không thể ra khỏi cửa.
 
Tần Lương Khánh bế cô vào trong phòng, cảm giác nhẹ bẫng, tựa như lông hồng.
 
Chân cô rất dài, Tần Lương Khánh thầm nghĩ.
 
Trong lúc đầu óc không tỉnh táo, Phương Ức cảm thấy mình như rơi vào một vòng tay mềm mại, chóp mũi ngập tràn hơi thở mát lạnh từ người đàn ông, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.
 
Cô nghe thấy tiếng đóng cửa, lại nghe thấy tiếng cửa mở.
 
Giống như còn có một bàn tay dịu dàng xoa đầu cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui