Thủ thuật nhỏ

Tần Trân ngủ cả buổi trưa, nên buổi tối tinh thần rất sảng khoái, cũng không đói bụng, chờ Tần Lương Khánh về nhà ăn cơm tối.
 
Bà rất thính tai, khi nghe thấy giọng nói của Tần Lương Khánh liền chạy ra ngoài vui vẻ gọi anh: "A Khánh, A Khánh."
 
Tần Lương Khánh làm động tác "suỵt", Phương Ức đang nói chuyện điện thoại, vừa rồi anh nghe được vài câu, công ty của cô dường như đang gặp một số rắc rối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tần Trân im lặng, tò mò nhìn Phương Ức. Bà cảm thấy quần áo của cô rất đẹp nên đứng nhìn chăm chú.
 
Phương Ức cũng nhìn về phía Tần Trân, trong đầu thoáng hiện lên sự nghi hoặc.
 
Tần Trân cong môi cười, Phương Ức cũng cười theo, cô chỉ vào Tần Lương Khánh ở gần đó rồi đi ra chỗ khác.
 
Tần Trân nhìn theo Phương Ức, rồi đột nhiên quay người vào trong nhà nói, "Mẹ ơi, A Khánh đưa bạn gái về nhà!"
 
Tần Lương Khánh giật mình, vô thức liếc nhìn Phương Ức ở đằng xa, cô đang đứng ở phía sau ánh đèn, quay lưng về phía họ, chắc là không nghe thấy, anh thở phào nhẹ nhõm.
 
Anh nói: "Mẹ, đó không phải là bạn gái của con."
 
Bà ngoại đã vui tươi hớn hở đi ra, trong giọng nói có chút không tin tưởng, "A Khánh, sao cháu chưa thông báo đã đưa người về nhà? Bà còn chưa kịp chuẩn bị gì hết."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ngoại nghĩ thầm, đứa nhỏ này không nói lời nào mà đã có bạn gái.
 
Mặt Tần Lương Khánh đen thui, "....."
 
Bà ngoại không nhìn thấy ai, liền hỏi: "Ở đâu vậy?"
 
Vẻ mặt Tần Trân hưng phấn, chỉ vào đằng xa, "Chỗ kia kìa, ở đó đó."
 
Bà ngoại nhìn sang, mắt bà vẫn còn rất sáng, hơi nheo lại thì nhìn thấy bóng dáng thon thả của cô gái nhỏ.
 
Bà vừa mở miệng, Tần Lương Khánh đã nói trước, "Bà ngoại, không phải bạn gái, đó là Tiểu Phương. Cháu cùng cô ấy đi về từ Bồ Đào Viên."
 
"Tiểu Phương..." Bà ngoại sững sờ, nhìn chằm chằm thêm một lúc thì nhận ra cô, "Là Tiểu Phương à, khó trách bà cảm thấy quen mắt."
 
Tần Lương Khánh nói, "Ừm." 
 
Tần Trân không nghe họ nói, "Bạn gái của A Khánh, con dâu của con, chúng ta đi qua đi..."
 
Tần Lương Khánh dở khóc dở cười, vươn tay giữ Tần Trân lại, "Mẹ, cô ấy không phải bạn gái của con, cô ấy là khách của nhà chúng ta."
 

Tần Trân nói, "Là bạn gái của con, con dâu của mẹ, mọi người đều nói như vậy."
 
Tần Lương Khánh hỏi, "Ai nói với mẹ như vậy?"
 
Tần Trân vừa suy nghĩ vừa nói, "Tạ Siêu, Dương Lâm..."
 
"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Bà ngoại cười nói với Tần Lương Khánh, "Bọn họ thích nói giỡn với mẹ cháu, bọn họ nói với con bé, nếu ngày nào đó cháu mang một cô gái về nhà thì đó chính là bạn gái của cháu, con dâu của con bé, con bé thật sự coi thành sự thật." 
 
Tần Lương Khánh nhíu mày, "Bọn họ khi dễ mẹ cháu không biết gì, khi nào gặp phải cảnh cáo họ một chút, để họ đừng nói như vậy nữa."
 
Bà ngoại khịt mũi, "Cảnh cáo cái gì, mọi người không có ác ý, cháu đừng chuyện bé xé ra to." 
 
Bà dỗ dành Tần Trân, "Trân, chúng ta vào nhà đi, mẹ làm thịt kho tàu cho con, ăn rất ngon. 
 
Cho dù được ăn món thịt kho tàu mà mình yêu thích nhất thì Tần Trân vẫn có chút thương tâm, "Bọn họ gạt con, người A Khánh mang về không phải là con dâu của con."  
 
Trái tim Tần Lương Khánh mềm nhũn, cánh tay dài duỗi ra, khoác vai Tần Trân, "Sau này con sẽ mang con dâu về cho mẹ."
 
Hai mắt Tần Trân sáng lên, "Thật sao?" 
 
Tần Lương Khánh cười, "Con sẽ không nói dối mẹ." 
 
Tần Trân gật đầu, "Đúng vậy, A Khánh sẽ không nói dối rmẹ."  
 
Tâm trạng của bà thay đổi nhanh chóng, lập tức trở nên vui vẻ "Con muốn ăn thịt kho tàu." 
 
Bà ngoại nói: "Được, không ai cướp món thịt kho tàu của con đâu."  
 
Một nhà ba người của bọn họ đi vào trong. 
 
Phương Ức không hay biết, nghe báo cáo trên điện thoại, cau mày.  
 
Giám đốc kỹ thuật của công ty con ở thành phố khác gọi đến, dự án phủ xanh khu dân cư cao cấp vừa được ký kết vào tháng trước, đang tiến hành trải nhựa đường, những đối tác của bọn họ vẫn chưa có thông tin gì. Ngoài ra, vì một số lý do nội bộ, dẫn đến anh em bất hòa đã ảnh hưởng đến công việc, tiến độ cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
 
Hơn bốn trăm vạn, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
 
Các vấn đề phát sinh cũng như vậy.
 
Đối tác cung cấp vật liệu làm đường nhựa rất dễ giải quyết, chỉ là vấn đề giá cả. Phương Ức nói: "Anh liên hệ với một vài thương nhân khác và báo giá đi, đắt hơn cũng được. Tôi sẽ ký hợp đồng với một công ty phù hợp."
 
Điều khiến cô tức giận là đội ngũ này đều là những người anh em đã kề vai sát cánh bên nhau trong năm sáu năm. Thế nhưng vẫn phát sinh mâu thuẫn nội bộ, chỉ vì ân oán cá nhân mà làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
 

"Anh và giám đốc dự án phải chịu trách nhiệm về chuyện giữa Trương Công và Lâm Công, tôi sẽ không nhúng tay vào. Hai người nên tự đứng ra hòa giải. Đừng để mọi người mang theo cảm xúc cá nhân khi làm việc. Điều tôi mong muốn là anh em đoàn kết và cùng nhau làm việc, dự án này hoàn thành tốt đẹp, chúng ta đều rất vui mừng, giai đoạn hai và ba của dự án cũng sẽ nước chảy thành sông."
 
Cúp điện thoại, Phương Ức thở dài, nghĩ, sáng nay mí mắt co giật dữ dội, quả nhiên cả ngày hôm nay không có chuyện gì tốt.
 
Cô bình tĩnh lại và vào nhà, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, tất cả mọi người đều đang đợi cô.
 
Nhìn thấy cô, Tần Trân nở nụ cười rạng rỡ, "Tiểu Phương, qua ăn cơm đi."
 
Bọn họ nói Tiểu Phương là khách, bà phải đợi khách đến mới động đũa.
 
Mặc dù trong lòng Phương Ức có chút nghi hoặc, nhưng lại bị nụ cười ngây thơ trong sáng của người phụ nữ làm cho lây nhiễm, không khỏi cong môi nói: "Cháu rửa tay đã, mọi người ăn trước đi."
 
Sau khi Phương Ức quay lại, mọi người đã bắt đầu dùng bữa.
 
Trong lúc ăn, bà ngoại hỏi: "Tiểu Phương, bà nghe A Khánh nói Dương Lâm và những người khác đến tìm cháu gây rối."
 
Tay Phương Ức đang gắp đồ ăn hơi dừng lại một lúc mới nhận ra Dương Lâm chính là người đứng đầu đám người kia.
 
Cô nói: "Không tính là gây rối, chỉ là bọn họ không hiểu, muốn đến Bồ Đào Viên làm việc."
 
"Vậy Dương Lâm có làm cháu khó xử không?" Bà ngoại hỏi.
 
"Không có, nhờ A Khánh đến kịp thời đã thuyết phục được họ." Phương Ức nói.
 
Khi nói xong những lời này, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, hôm nay cũng không hẳn là không có chuyện tốt.
 
Cô nhìn Tần Lương Khánh, anh đang tập trung ăn, Phương Ức nhếch khóe miệng.
 
Bà ngoại nói: "Vậy là tốt rồi, bà nói cháu nghe, ở đây Dương Lâm có tiếng là kẻ không nói lý, lại thích bắt nạt kẻ yếu. Nếu sau này ông ta tái phạm, thì thái độ của cháu phải cứng rắn hơn, ông ta liền không dám làm bậy nữa."
 
Phương Ức gật đầu, "Được, cháu đã biết."
 
Thấy cô không ăn thịt, bà ngoại gắp cho cô một miếng thịt kho tàu, "Đây là thịt ba chỉ, ăn không bị ngán đâu."
 
Tần Lương Khánh vừa nhìn thấy đôi đũa của bà ngoại rơi vào chén của cô, nhưng không kịp cản lại. Ánh mắt chuyển qua mặt cô, đôi mắt cô tựa hồ hơi cứng đờ.
 
Chỉ trong nháy mắt liền biến mất, cô vui vẻ nở nụ cười, "Cám ơn bà ngoại."
 
Cô ăn thịt, "Thật sự không ngán, ăn rất ngon, tài nấu nướng của bà không có gì để chê."
 

Bà ngoại được khen đến cả người vui sướng, "Ngon thì cháu ăn nhiều một chút, không cần khách khí."
 
Tần Lương Khánh lại nhìn thấy sự cứng đờ trên khuôn mặt tinh xảo của cô, nghe cô nói, "Dạ." rồi cầm đôi đũa gắp một miếng thịt nhỏ đến đáng thương.
 
Tần Lương Khánh không nhịn được mà cúi đầu, trong mắt mang theo ý cười.
 
Phương Ức không dấu vết liếc nhìn anh.
 
Bà ngoại nói tiếp, "Tiểu Phương, cháu không thường xuyên giao thiệp với người dân nông thôn, nhiều người ở độ tuổi của bà không có trình độ văn hóa cao, họ có thể nói những lời khó nghe,  cháu nghe chứ đừng để trong lòng. Nếu  sau này gặp phải những người không nói lý, có thể nhờ A Khánh giúp đỡ, thằng bé có thể nói chuyện với bọn họ giúp cháu."
 
Phương Ức quang minh chính đại nhìn về phía Tần Lương Khánh, cười nói, "Được, vậy thì mong được anh A Khánh chiếu cố."
 
Cô gọi anh A Khánh trong lúc vô thức, không chỉ Tần Lương Khánh sững sờ, mà chính Phương Ức cũng sửng sốt.
 
Trái tim Tần Lương Khánh đập mãnh liệt, da đầu tê dại.
 
Anh chưa bao giờ cảm thấy câu "Anh A Khánh" lại ngọt ngào đến như vậy.
 
Chậc.
 
Thấy Tần Lương Khánh không nói lời nào, bà ngoại nhắc nhở: "A Khánh, cháu bày tỏ thái độ với Tiểu Phương đi."
 
Tỏ thái độ? Nói cái gì bây giờ?
 
Ồ, giúp cô giải quyết chuyện kia.
 
Tần Lương Khánh gật đầu, "Được, tôi đã biết."
 
Phương Ức cũng bị câu nói "tỏ thái độ" của bà chọc cười, liền giả bộ nghiêm túc, "Vậy thì làm phiền mọi người rồi."
 
Bà ngoại cười ha hả, "Không phiền phức, không phiền phức."
 
Ăn tối xong, Phương Ức rửa nho mà cô vừa hái, đây là cô cố ý mang về tặng cho bọn họ.
 
______
 
Tuy Bồ Đào Viên bị bỏ hoang, nhưng đều có hàng rào sắt bao quanh, không ai có thể vào được, vì vậy người dân địa phương không thể hái nho ăn.
 
Cô cũng tặng hai chùm cho nhà Hà Thanh ở đối diện, cảm ơn vì cho cô mượn sữa rửa mặt vào đêm đầu tiên cô đến.
 
Bà ngoại càng nhìn càng thích Phương Ức, cảm thấy cô gái này thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng sau khi tiếp xúc bà mới cảm nhận được, cô rất lễ phép, đúng mực và chu đáo, rất biết cách đối nhân xử thế với mọi người xung quanh.
 
Tính cách Tần Trân giống như trẻ con vậy, nho có vị ngọt nên bà rất thích ăn. Yêu ai yêu cả đường đi nên bà cũng thích Phương Ức.
 
Vì thế bà lại có chút không vui hỏi cô: "Tiểu Phương, tại sao con không phải là bạn gái của A Khánh nhà chúng ta?"
 
Phương Ức cho rằng mình nghe nhầm, "....." 
 
Tần Lương Khánh hoảng sợ, "....."

 
Bà ngoại vội vàng giải thích, "Mẹ của A Khánh hiểu lầm, con bé nói chuyện không cố kỵ cái gì, cháu đừng bận tâm."
 
Phương Ức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên sẽ không hỏi, mỉm cười, "Sẽ không."
 
Bà ngoại dỗ Tần Trân tắm rửa đi ngủ, chỉ còn Phương Ức và Tần Lương Khánh ở lại.
 
Sau một hồi im lặng, Tần Lương Khánh phá vỡ sự trầm mặc, "Chuyện của công ty cô đã giải quyết xong chưa?"
 
Phương Ức nói, "Ừm, gần như đã giải quyết xong."
 
"Giải quyết rồi thì tốt." Tần Lương Khánh cười, nhìn đồng hồ trên tay, "Đã 8 giờ 53 rồi, nên nghỉ ngơi thôi."
 
Phương Ức tò mò, "Anh vẫn luôn ngủ sớm như vậy à?"
 
Tần Lương Khánh: "Sớm?"
 
Phương Ức: "....." 
 
Cũng đúng, anh không phải là kiểu đàn ông có cuộc sống về đêm.
 
Phương Ức đi theo Tần Lương Khánh lên tầng, hỏi anh: "Vừa rồi lúc ăn cơm anh cười tôi phải không?"
 
Tần Lương Khánh nhớ ra, anh nói: "Nếu cô không thích ăn thì cứ từ chối, không cần miễn cưỡng."
 
Phương Ức không thừa nhận, "Tôi thích ăn."
 
Bà cụ quan tâm đến mức cô không đành lòng từ chối lòng tốt của bà.
 
Tần Lương Khánh biết cô cố chấp, nhưng anh cũng không vạch trần.
 
Đến trước cánh cửa thứ nhất trên tầng hai, Tần Lương Khánh dừng lại, lấy chìa khóa ra.
 
Phương Ức tiếp tục đi về phía trước, khi cô đi đến cánh cửa thứ ba thì quay người lại, gọi anh: "A Khánh."
 
Tần Lương Khánh vặn cửa rồi nhìn cô.
 
Lúc này trời đã tối, được ánh sáng từ những ngôi sao chiếu rọi, phủ thêm một lớp lụa trắng nhẹ nhàng mơ hồ.
 
Đôi mắt cô sáng ngời và lấp lánh ánh sao trời.
 
Cô nghiêm túc nói: "Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."
 
Tần Lương Khánh có hơi thất thần.
 
Anh dùng giọng nói trầm ổn của mình, "Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui