Thủ Tịch Ngự Y

Khang Đức Lai
rốt cuộc cũng được hưởng thụ đãi ngộ dành cho một cán bộ cấp sở. Có
người chuẩn bị phòng ở, có người mở đường, có người mở thang máy. Sau
khi vào phòng bệnh, dùng thuốc xong, Tăng Nghị vỗ nhẹ sau lưng ông ta
một chút, Khang Đức Lai liền điên cuồng nôn mửa.

Ông ta nôn ra một thứ xanh xanh vàng vàng, hôi thối vô cùng, còn kèm
theo một mùi chua loét. Lý Thuận Long và Vương Húc Dân lúc này đang đứng trong phòng bệnh với vẻ mặt thân thiết bị cái mùi kia kích thích, lập
tức cũng có cảm giác buồn nôn, liền khẩn trương che miệng, mong đi ra
ngoài cho rồi.

Y tá liền dọn đi thứ dơ bẩn, sau đó mở thiết bị điều hòa. Chưa đến hai phút, trong phòng liền không còn mùi vị khó ngửi đó nữa.

Khang Đức Lai cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dạ dày sau khi phun cái
thứ đó ra, bụng không còn đau nữa. Mồ hôi trên mặt cũng không còn nhiều. Ông ta nhìn Tăng Nghị nói:

- Tiểu Tăng, lần này là nhờ cậu.

- Trưởng ban Khang quá khách sáo rồi. Tôi làm việc trong ngành y tế,
phương diện này khẳng định hiểu biết hơn ngài. Tuy nhiên, Trưởng ban
Khang khỏe mạnh là được rồi.

Khang Đức Lai trong người khỏe hơn rất nhiều. Lúc trước ông ta còn tưởng rằng Tăng Nghị là vì nịnh bợ nên mới biểu lộ ra y thuật. Hiện tại vừa
thấy thì mới biết hoàn toàn không phải như vậy. Tăng Nghị là sư đệ của
Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh, khẳng định y thuật phải rất cao.
Hơn nữa con người lại vô cùng khiêm tốn, kiên định. Việc giúp đỡ mình
hết thảy đều an bài thỏa đáng. Dáng vẻ không giống như Lý Thuận Long.
Tăng Nghị không phải là một thầy thuốc chỉ biết ba hoa chích chòe. Dường như chính mình đã thiếu hắn một phần ân tình.

- Tiểu Tăng, tôi không sao. Cậu trước nghỉ ngơi đi. Nơi này đã có y tá rồi.

- Tôi đi cảm ơn các bác sĩ ở bệnh viện này đã, lát nữa sẽ đến thăm ngài.

Khang Đức Lai liên tục gật đầu, trong bụng thầm nghĩ tiểu tử này thật sự không tồi. Làm việc có đầu có đuôi, không liều lĩnh. Các mặt đều được
suy xét kỹ càng rồi mới làm. Khó trách Tăng Nghị ở phòng Y tế danh vọng
rất cao. Nghe nói trong thời điểm giúp đỡ người nghèo, Tăng Nghị còn mỗi ngày khiêng gạo, mỳ, thiết bị trèo non lội suối, dùng hai chân đi khắp
các thôn xóm xã Lão Hùng. Cuối cùng đã làm lên được hạng mục dã trà.

Thật sự là một cán bộ không tồi. Không đi tuyên truyền cho hắn, chẳng lẽ còn muốn đi tuyên truyền cho Lý Thuận Long làm thành một phái đoàn cán
bộ du lịch sao. Ông ta là một Trưởng ban Tuyên giáo, thật sự là quá mất
chức. Khang Đức Lai trong lòng chủ ý đã định, sau khi chuyến đi này kết
thúc, chính mình nhất định sẽ ở huyện mà tuyên truyền cho sự tích ưu tú
của Tăng Nghị. Nói không chừng Nam Vân có thể xuất hiện một minh tinh về chính trị.

Tăng Nghị rất nhanh đã trở lại cùng với Thiệu Hải Ba. Thiệu Hải Ba sau
khi kiểm tra lại một lần nữa tình hình của Khang Đức Lai rồi nói:

- Tình hình nguy hiểm đã không còn. Nghỉ ngơi một đêm là sẽ khỏe ngay.
Trưởng ban Khang cứ yên tâm tịnh dưỡng, phòng bệnh tôi đã sắp xếp bác sĩ Hoàng phụ trách. Ngoài ra, tôi tối nay trực trong bệnh viện, có việc gì thì ngài cứ gọi tôi.

Khang Đức Lai trong lòng cảm thấy ấm áp, dễ chịu. Không thể tưởng tượng
được, thật sự không thể tưởng tượng được. Thiệu Hải Ba, một Viện trưởng
của bệnh viện Nhân dân tỉnh, không ngờ lại coi trọng một cán bộ đến từ
huyện như mình. Bình thường cũng chỉ có Chủ tịch tỉnh bị bệnh thì Viện
trưởng bệnh viện tỉnh mới coi trọng.

- Điều này sao có thể? Viện trưởng Thiệu còn phải chủ trì những chuyện
khác của bệnh viện, trách nhiệm trọng đại. Nếu nghỉ ngơi không tốt thì
làm sao mà tôi cảm thấy yên lòng được. Viện trưởng Thiệu mau về nhà nghỉ ngơi, nơi này có y tá chăm sóc được rồi.

Khang Đức Lai khẩn trương từ chối.

Thiệu Hải Ba khoát tay chặn lại:

- Trưởng ban Khang đừng nên khách khí với tôi như vậy. Tôi cùng với Tăng Nghị tuy rằng chỉ là sư huynh đệ, nhưng so với anh em ruột còn muốn
thân thiết hơn.

Nhìn Thiệu Hải Ba và Tăng Nghị rời khỏi, Lý Thuận Long trong lòng cảm
thấy không thoải mái. Những gì mà ông ta muốn mình nổi bật, tất cả đều
thuộc về Tăng Nghị. Ông ta túm lấy bạn học cũ của mình là Hoàng Triệu
Bác sang một bên:

- Lão Hoàng, ông nói cho tôi biết, Tăng Nghị cùng với Viện trưởng Thiệu của các người có quan hệ gì?

Hoàng Triệu Bác nói:

- Chính là sư huynh đệ. Lúc nãy ông không nghe à?

Lý Thuận Long không tin. Chỉ là sư huynh đệ mà Thiệu Hải Ba lại coi trọng đến như vậy sao? Ông ta cười nói:

- Bạn học cũ, chẳng lẽ đối với tôi ông cũng giấu diếm?

Hoàng Triệu Bác có chút mất hứng:

- Chuyện này có gì đâu mà giấu. Toàn bộ bác sĩ của bệnh viện này đều biết.

Lý Thuận Long ngượng ngùng cười, lúc này mới buông tha cho Hoàng Triệu
Bác, nhưng trong bụng vẫn không cho là đúng. Chẳng lẽ sư huynh đệ tình
cảm lại sâu sắc đến thế sao? Trường hợp ngày hôm nay hoàn toàn là siêu
quy cách, cho dù Thiệu Hải Ba là Viện trưởng, nhưng chuyện bé xé ra to
như thế, không sợ các thầy thuốc khác có ý kiến sao?

- Lão Lý, tôi hôm nay có nhiều ca phẫu thuật, thật sự là có chút mệt.
Tôi về nghỉ ngơi một chút. Trưởng ban Khang nơi này giao lại cho mọi
người. Có tình huống gì thì cứ gọi tôi.

Trong phòng bệnh có một gian phòng dành cho người nhà bệnh nhân. Hoàng
Triệu Bác trực tiếp đẩy cửa bước vào. Ông ta quả thật có chút mệt mỏi.
Nếu không phải suy xét nhà của mình ở Nam Vân cần có Lý Thuận Long giúp
đỡ thì ông ta tuyệt đối sẽ không nửa đêm mà thức dậy đâu.

Lý Thuận Long tìm một tờ báo, ngồi trên ghế sofa trong phòng bệnh rầu
rĩ. Tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng mình còn phải làm hộ công sao? Nhưng ông ta lại không thể không ở trong này.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Khang Đức Lai cảm thấy trong người hoàn toàn khỏe mạnh. Bụng không còn đau nữa. Ông ta thầm nghĩ bác sĩ của bệnh
viện tỉnh trình độ thật là cao. Tối hôm qua ông ta đau đến chết đi được, cảm giác cả người không còn sống nổi nữa, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn đã khỏi hẳn như vậy.

Nằm trên giường, Khang Đức Lai cẩn thận đánh giá phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp của bệnh viện, không khỏi có chút tặc lưỡi. Tiêu chuẩn này
so với Huyện ủy Nam Vân chỉ có hơn chứ không có kém. Khác không nói,
ngay cả cái giường mình đang nằm, cả đêm ngủ thật là thoải mái. Cả đêm
không xoay người nhưng cũng không cảm giác thắt lưng đau gì cả.

Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba sáng sớm đã tới, phía sau còn đi theo bảy tám chuyên gia, rất có khí thế.

- Trưởng ban Khang, sáng nay ngài cảm thấy thế nào?

Tăng Nghị hỏi.

- Tốt lắm, hoàn toàn tốt lắm, một chút cũng không còn đau nữa.

Khang Đức Lai nhìn Thiệu Hải Ba:

- Viện trưởng Thiệu, rất cảm ơn ngài, cảm ơn các bác sĩ và nhân viên công tác ở đây.

- Đó là chức trách của chúng tôi mà thôi.

Thiệu Hải Ba thản nhiên cười:

- Chúng tôi sẽ giúp Trưởng ban Khang kiểm tra lại.

Bảy tám chuyên gia tiến lên kiểm tra một phen, cuối cùng đem tình huống
tập hợp lại, viết vào trong bệnh án. Thiệu Hải Ba cầm lấy bệnh án xem
qua, rồi nói:

- Không cần dùng thuốc nữa, đã bình phục rồi.

Khang Đức Lai hỏi:

- Có phải hay không hôm nay có thể xuất viện?

Thiệu Hải Ba gật đầu:

- Có thể xuất viện. Sau khi trở về nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý ăn uống. Ngoài ra không nên tức giận.

Khang Đức Lai cười nói:

- Nhớ kỹ, về sau tôi nhất định sẽ chú ý.

- Trưởng ban Khang, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Còn có một số phòng bệnh cần kiểm tra.

Thiệu Hải Ba xoay người nói với Tăng Nghị:

- Thủ tục xuất viện em không cần phải xen vào. Anh đã cho người làm hết rồi.

Khang Đức Lai lại khách khí vài vâu. Sau đó Thiệu Hải Ba cùng với các chuyên gia khác bước ra khỏi phòng:

- Tiểu Tăng, đoàn thương mại bên kia cậu gọi điện thoại chưa?

Tăng Nghị nói:

- Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại liên hệ. Hôm nay đoàn thương mại có hoạt động quan trọng. 10h sáng nay, Phó chủ tịch tỉnh Niếp sẽ có buổi nói
chuyện.

Khang Đức Lai vốn định ở lại bệnh viện thêm vài ngày nữa, nhưng nghe
Tăng Nghị nói như vậy, ông ta không muốn ở lại thêm ngày nào, liền nói:

- Hoạt động của đoàn, chúng ta nhất định phải tham gia, không thể làm
cho người khác cảm thấy cán bộ Nam Vân chúng ta đang tỏ vẻ. Tôi thấy
hiện tại nên xuất viện.

- Bệnh viện đã chuẩn bị bữa sáng, nếu không chúng ta ăn sáng xong sẽ trở về khách sạn?

Tăng Nghị cười nói:

- Thời gian vẫn còn kịp mà.

Sau khi ăn xong điểm tâm, đoàn người chuẩn bị trở về khách sạn. Khi
xuống dưới lầu, một chiếc xe Bentley sang trọng đang đậu sẵn. Lái xe khi nhìn thấy Tăng Nghị liền khẩn trương bước xuống mở cửa xe:

- Phó trưởng Phòng Tăng, chào ngài.

Tăng Nghị gật đầu, nói với Khang Đức Lai:

- Trưởng ban Khang, mời lên xe.

Khang Đức Lai gật mình kinh hãi. Chiếc xe này vừa thấy thì biết rằng giá trị của nó rất cao. Tăng Nghị ở Vinh Thành quen biết Viện trưởng bệnh
viện Nhân dân tỉnh thì không nói, chẳng lẽ còn quen biết cả phú hào ở
đây?

- Đây là xe của nhà đầu tư hạng mục dã trà. Nghe nói Trưởng ban Khang
đến Vinh Thành, vốn muốn đích thân đến thăm hỏi, nhưng chị ấy đang công
tác ở bên ngoài, tạm thời chưa về được.

Khang Đức Lai liền ồ một tiếng. Hóa ra là nhà đầu tư coi trọng mình, đó
cũng có đạo lý bên trong. Nhà máy thiết lập tại Nam Vân, tất nhiên phải
tạo mối quan hệ với một lãnh đạo chủ chốt ở Nam Vân như ông.

- Làm phiền người khác thật sự là xấu hổ quá.

- Trưởng ban Khang, ngài lên xe đi. Đây cũng là thành ý của nhà đầu tư.
Ngài nếu không lên xe, ngược lại sẽ làm tổn thương tâm ý của người khác
đấy.

Tăng Nghị cười nói.

Khang Đức Lai vừa nghe thì cười ha hả:

- Tiểu Tăng cậu đấy, cậu nói vậy làm như tôi khi không ngồi xe này sẽ
ảnh hưởng đến việc huyện chúng ta thu hút đầu tư. Trách nhiệm này tôi
không gánh nổi đâu.

Khang Đức Lai cười cất bước lên xe. Ông ta không muốn cùng với Tăng
Nghị, Lý Thuận Long ba người chen chúc ngồi băng sau nên trực tiếp ngồi ở vị trí lái phụ.

Lý Thuận Long cảm thấy khó chịu. Tăng Nghị này cũng biết nịnh nọt quá.
Ngày hôm qua là phòng bệnh cán bộ cấp cao, hôm nay lại là Bentley khiến
Khang Đức Lai mừng rỡ đến không ngậm miệng nổi. Khó trách tiểu tử này
tuổi không lớn nhưng lại ngồi lên vị trí cấp Trưởng pòng. Đây chỉ là
luồn cúi mưu lợi, từng bước thăng chức. Đối với loại cán bộ có năng lực
nghiệp vụ như mình thì ngược lại chẳng ai đề bạt. Mắt thấy đã năm mươi
nhưng vẫn chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng.

Sau khi về tới khách sạn, cán sự sở Thương mại thấy Khang Đức Lai không còn vấn đề gì thì nhẹ nhàng thở ra, rồi lạnh lùng nói:

- Khẩn trương trở về chuẩn bị đi. Lát nữa Phó chủ tịch tỉnh Niếp sẽ đến
tham dự một cuộc hội nghị quan trọng. Bất cứ người nào cũng không được
vắng mặt.

Khang Đức Lai lúc này đang rất vui nên không thèm chấp nhặt với gã cán sự này, chắp tay sau lưng đi lên lầu.

10h, Niếp Quốc Bình bước vào phòng họp. Tỉnh Nam Giang lần này rất coi
trọng đoàn thương mại, khiến Niếp Quốc Bình tự mình mang đội. Ông ta hôm nay chính là tổ chức một hội nghị động viên.

Ngồi trên đài chủ tịch, Niếp Quốc Bình nhìn lướt qua, liền thấy được Tăng Nghị, vì thế nét mặt mỉm cười, hơi gật đầu.

Người phía dưới vừa thấy, đều tưởng rằng Phó chủ tịch tỉnh Niếp đang mỉm cười chào mình, trong bụng thầm nhủ Phó chủ tịch tỉnh Niếp quả nhiên là hòa ái, dễ gần, bình dị, gần gũi.

- Hy vọng mọi người sẽ coi trọng cao độ giao lưu thương mại lần này, nắm chặt quốc tế hóa, đem sản phẩm ưu thế của Nam Giang chúng ta phát triển ra ngoài. Vì kinh tế Nam Giang chúng ta mà phát triển, mở ra một trang
mới. Sản phẩm của chúng ta tốt thì không nói gì, đồng thời còn phải chú
trọng đến thương hiệu, vận tác tỉ mỉ, ổn định thị trường, tranh thủ tạo
nên tiếng vang trên một số nước, đề cao danh tiếng của Nam Giang.

Niếp Quốc Bình nói chuyện không hề dài dòng, rất nhanh nói xong lời động viên, lập tức sắc mặt nghiêm túc lại:

- Lần giao lưu thương mại này không chỉ là triển lãm sản phẩm và thương
nhân gặp mặt, mà đó cũng là cơ hội để Nam Giang chúng ta bày ra hình
tượng. Toàn bộ hành trình lần này, tất cả các thành viên phải tuân thủ
nghiêm ngặt các kỷ luật, chú trọng chi tiết. Đối với những nhân viên dám làm trái kỷ luật, chúng ta nhất định sẽ truy cứu đến cùng, theo lý mà
xử phạt, tuyệt không nuông chiều.

Dưới đài lập tức cảm giác được một cỗ hàn khí. Nghe giọng điệu nghiêm
túc của Phó chủ tịch tỉnh Niếp, thì biết đây không phải là nói chơi. Nếu làm không tốt thì thật sự sẽ có một vài người xui xẻo.

Niếp Quốc Bình nhấn mạnh kỷ luật là có nguyên nhân. Trước kia, các cán
bộ lãnh đạo sống sung sướng, an nhàn quen rồi, sau khi xuất ngoại vẫn
bày ra cái giá lãnh đạo, khiến gây ra không biết bao nhiêu sự kiện chê
cười ở nước ngoài, ảnh hưởng rất xấu. Cũng có người lợi dụng cơ hội xuất ngoại, lặng yên không một tiếng động thoát ra khỏi đoàn khảo sát, từ
nay về sau mai danh ẩn tích ở nước ngoài, bị dân chúng gọi là “Lõa quan
ngoại đào”.

Sau cuộc hội nghị, Niếp Quốc Bình cùng với Tăng Nghị rời khỏi hội
trường. Ba ngày kế tiếp, thành viên đoàn thương mại đều ở trong khách
sạn, trước quen thuộc và thích ứng với cuộc sống tập thể.

Ba ngày sau, đoàn thương mại Nam Giang đều ngồi máy bay đến Anh quốc.

Khí hậu Nam Giang một năm bốn mùa biến đổi không lớn. Vào lúc này, ở Nam Giang chỉ cần khoác một chiếc áo somi cùng với một chiếc áo khoác nữa
là được, nhưng khi tới Anh quốc, dường như đang bắt đầu vào mùa đông,
không khí vừa lạnh vừa ẩm. Đoàn thương mại Nam Giang khi vừa mới xuống
máy bay đã bị thời tiết khắc nghiệt này ảnh hưởng, khiến rất nhiều người lạnh run lên.

Bên Anh quốc chỉ cử ra một gã cán bộ nhân viên nhỏ ra tiếp đãi, dẫn theo một phiên dịch cùng với mấy chiếc xe bus. Hoàn toàn chẳng có cờ quốc
nội tung bay hay biểu ngữ phấp phới gì cả.

Niếp Quốc Bình lúc trước còn chuẩn bị một bài nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì nói không ra hơi. Cán bộ London chỉ bắt
tay, hàn huyên vài câu rồi lên xe bus. Đoàn thương mại liền đem đồ đạc
chất lên xe sau đó hướng nội thành London đi đến.

Triển lãm lần này sẽ được tổ chức tại hội chợ London Trung Quốc, cái tên rất khó đọc, ý tứ là ở London sẽ tổ chức hội chợ Trung Quốc mỗi năm một lần, là hoạt động giao lưu giữa quốc nội và chính phủ Anh quốc. Chủ yếu là để cho người Anh quốc và người Châu âu hiểu biết thêm về Trung Quốc, tìm kiếm cơ hội xúc tiến mậu dịch.

Trong hội trường triển lãm, ngoài trừ tỉnh Nam Giang thì trong nước còn
có một số tỉnh khác, cùng với doanh nghiệp tư nhân tiêu biểu trong cả
nước. Tỉnh Nam Giang không phải là đoàn thương mại duy nhất đến Anh
quốc.

Tuy nhiên, thật sự khéo léo, Nam Giang cùng với Đông Giang đều ở chung một khách sạn.

Trong lúc ăn cơm, người của hai đoàn đều oán hận thời tiết khắc nghiệt ở London.

Phó chủ tịch tỉnh Đông Giang Trần Vi Dân có vẻ rất thân thiện, cùng với Niếp Quốc Bình ngồi cùng một bàn, tán gẫu rất hợp ý.

Chủ tịch tỉnh Đông Giang hiện nay là Cố Minh Phu chính là đi ra từ Nam
Giang. Trần Vi Dân muốn từ Niếp Quốc Bình khai thác một chút thông tin
về Cố Minh Phu. Đặc biệt là quan niệm chấp chính của ông ấy, tránh cho
việc mình sẽ bị động trong công tác ở tương lai.

Ngày hôm sau, người của đoàn thương mại tất cả đều đến trung tâm triển
lãm để bố trí. Huyện Nam Vân lần này được phân một vị trí không lớn
không nhỏ. Những gì triển lãm trong đó đều đã được chuẩn bị tốt. Tăng
Nghị mang theo năm trăm cân Tướng Quân trà, ngoại trừ cung cấp miễn phí
cho khách tham quan thưởng thức thì còn có thể ứng phó khi có một số
khách lẻ muốn mua.

Bởi vì đồ vật đã có sẵn nên việc bố trí cũng không khó khăn gì. Tăng
Nghị cùng với Vương Húc Dân còn khá trẻ, nên gánh vác phần lớn công
việc. Bọn họ rất nhanh dựng đài triển lãm, sau đó đem bảng quảng cáo đã
được chuẩn bị treo lên. Ngoài ra còn trang bị thêm một cái TV màn hình
lớn, dùng để phát phong cảnh và giới thiệu về Nam Vân.

Yến Dung là một cô gái khá cẩn thận, ở một bên làm công tác phụ trợ,
mang những tài liệu giới thiệu phân loại đặt sẵn trên bàn theo vị trí
nhất định.

Khang Đức Lai và Lý Thuận Long không có việc gì làm liền đi dạo xung
quanh đại sảnh triển lãm, nhìn người khác bày ra cái gì thì đều trở lại
nói với đám người Tăng Nghị.

Thời gian triển lãm lần này diễn ra khá dài, có đến nửa tháng thời gian.

Ngày đầu tiên, tất cả mọi người đều thủ vững cương vị. Niếp Quốc Bình
còn đến hiện trường triển lãm kiểm tra lại một phen. Nhưng ngày hôm sau, huyện Nam Vân chỉ còn lại Tăng Nghị và Yến Dung hai người. Khu vực
triển lãm của những huyện khác cũng đều trong tình huống như vậy.

Tuy rằng Niếp Quốc Bình đã nhấn mạnh vấn đề kỷ luật, nhưng thượng có
chính sách, hạ có đối sách. Mọi người vất vả lắm mới có cơ hội ra nước
ngoài, anh không thể hoàn toàn không cho người ta ra bên ngoài dạo chơi. Cho nên, khi mọi người đến trung tâm triển lãm, liền tùy tiện tìm một
cái cớ, người thì nói mình đi toilet, người thì nói mình ra ngoài ăn
cơm, sau đó không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đến buổi trưa mới thấy
những người này trở về. Chỉ cần không cần thoát khỏi đoàn của mình, thì ở trên cũng là mắt nhắm mắt mở thôi.

Nhưng đến buổi tối thì thành viên trong đoàn không được ra ngoài. Tuy
nhiên lúc này cũng chẳng ai đi ra ngoài, nhất là tình hình an ninh ở
London không thể so với quốc nội. Ngoài ra mọi người đi dạo một ngày
cũng có chút mệt mỏi rồi.

Yến Dung là một cô gái rất được việc, chỉ có điều không nói nhiều, hơi
lạnh lùng. Khi không có ai thì ngồi một chỗ xem tạp chí tiếng Anh, cũng
không phản ứng với Tăng Nghị. Khi Tăng Nghị nói chuyện thì cô cũng chỉ ừ hai tiếng coi như là trả lời.

Tuy nhiên, cô ấy lại rất chuyên nghiệp. Chỉ cần có người đứng trước gian hàng triển lãm, cô khẳng định sẽ mỉm cười, dùng vốn tiếng Anh lưu loát
của mình để giới thiệu.

Gian hàng triển lãm của huyện Nam Vân rất ít người đến xem. Tăng Nghị
cảm thấy rất nhàm chán, bên cạnh Yến Dung cũng chẳng nói chuyện với hắn. Hắn đành phải cầm tờ giấy giới thiệu, đi phát cho những người đến tham
quan. Hắn còn đặc biệt đứng phát tài liệu ở trước gian hàng trà của tỉnh khác nên bị người ta quăng không thương tiếc.

Cuộc triển lãm tiến hành đến ngày thứ mười, tất cả các hạng mục của Nam
Vân vẫn rất ít người hỏi tới. Hơn nữa cũng chẳng thu được một đơn đặt
hàng nào.

Tăng Nghị ở trong trung tâm triễn lãm phát thêm tài liệu. Khi hắn trở về thì thấy có một người đang nói chuyện phiếm với Yến Dung. Anh ta cũng
là thành viên của đoàn thương mại, một cán bộ của huyện Diêm Sơn, tên là Sài Quang Huy, khoảng hai mươi bảy tuổi, nói năng ngọt xớt, gần như mỗi ngày đều có mặt ở gian hàng triển lãm huyện Nam Vân đến hai ba giờ, xem ra là có ý trong đó.

- Tiểu Yến, hôm nay huyện Diêm Sơn của anh lại có thêm một đơn đặt hàng.

Sài Quang Huy hầu như mỗi ngày đều báo cáo tình huống đơn đặt hàng của
huyện Diêm Sơn, tự cho đây là sự kiện đắc ý nhất, thể hiện năng lực của
mình mà không nghĩ rằng người của huyện Nam Vân nghe thấy thì chính là
một sự nhục nhã.

Yến Dung quả nhiên nhíu mày, thản nhiên nói:

- Chúc mừng.

- Cũng không có gì chúc mừng. Lát nữa anh sẽ còn có một đơn đặt hàng lớn hơn nữa.

Sài Quang Huy có vẻ rất nhiệt tình:

- Tiểu Yến, nếu có khách lại đây, anh sẽ giúp đỡ Nam Vân tụi em giới
thiệu hạng mục. Em cứ yên tâm, khi cuộc triển lãm kết thúc, anh sẽ giúp
cho em kiếm được vài đơn đặt hàng.

- Không cần!

Yến Dung vẫn là bộ dạng lãnh đạm như trước.

Sài Quang Huy căn bản là không nhận ra sự không hài lòng của Yến Dung,
cứ oang oang giới thiệu kinh nghiệm thành công của mình, ví dụ như làm
thế nào để giao lưu với khách hàng, làm thế nào để hấp dẫn đối phương,
hoàn toàn không để ý đến cảm thụ của Yến Dung.

Tăng Nghị trong bụng thầm nhủ tại sao lại có một loại người tự kỷ đến
như vậy, một chút ánh mắt cũng không có. Hắn vỗ vai Sài Quang Huy rồi
nói:

- Trưởng phòng Sài, vừa rồi đi ngang gian hàng của Diêm Sơn, thấy có vài người đang đứng, hình như là cần cố vấn cái gì đấy.

Sài Quang Huy liền a một tiếng rồi nói:

- Tôi phải trở về, gian hàng kia mà không có tôi thì không được.

Anh ta vẫn không quên cười với Yến Dung:

- Tiểu Yến, những gì mà anh nói với em, em nên lĩnh hội một chút. Lát nữa anh qua.

Yến Dung cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu xem tạp chí, cũng không thèm để ý đến lời của Sài Quang Huy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui