Thủ Tịch Ngự Y

Đang trong lúc tức giận thì Sài Quang Huy gõ cửa, cười ha hả bước vào, cầm trong một bộ bài pu- khơ nói:

- Không có chuyện gì, muốn tìm lãnh đạo đánh bài thôi.

Nói xong, y nhìn vào trong phòng:

- Sao không có nhìn thấy Phó trưởng phòng Tăng và Tiểu Yến vậy?

Khang Đức Lai liền hiểu được một chút. Hóa ra tên Sài Quang Huy làm chó sai, lập tức nói ngay:

- Trưởng phòng Sài đối với sự tình của Nam Vân chúng tôi dường như rất quan tâm.

Sài Quang Huy biến sắc. Y đã nghe được mùi vị bất mãn trong giọng nói
của Khang Đức Lai. Đây chính là muốn nói y dài tay, duỗi tận đến huyện
khác. Y ngượng ngùng cười:

- Hai người bọn họ không ở đây, bốn người chúng ta đủ một ván.

Khang Đức Lai bưng cái tách lên:

- Tôi muốn đi báo cáo công tác với lãnh đạo đoàn.

Sài Quang Huy đành phải nhìn hai người khác:

- Ba người chúng ta tranh thủ một ván đi.

Vương Húc Dân cùng với Tăng Nghị ở chung một phòng, mấy ngày nay tiếp xúc nhiều nên quan hệ cũng không tệ lắm:

- Tôi già rồi, sợ là không đánh lại người trẻ. Trưởng phòng Sài còn trẻ, nhất định phải nỗ lực phấn đấu.

Sài Quang Huy vẻ mặt sa sầm. Vương Húc Dân lời nói này rất rõ ràng, có ý muốn đâm thọc mình.

Lúc mười giờ, Tăng Nghị còn chưa trở về, gã cán sự ghi nhớ tên của Tăng
Nghị và Yến Dung, sau đó đi vào phòng của Niếp Quốc Bình, sửa sang lại
quần áo, lộ ra bộ dạng nịnh nọt và tôn kính, giơ tay gõ hai tiếng.

Nghe được bên trong hô “vào đi”, gã cán sự liền đẩy cửa bước vào nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp, đã quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Tôi xin hướng ngài báo cáo kết quả kiểm tra phòng ngày hôm nay.

Niếp Quốc Bình đang ngồi trên ghế sofa, nhìn vào quyền sách mang từ
trong nước, ánh mắt không rời khỏi quyển sách, thản nhiên nói:

- Ngồi xuống đi.

Cán sự không dám ngồi chỉ đứng nói:

- Tôi báo cáo xong sẽ đi ngay, không quấy rầy Phó chủ tịch tỉnh Niếp nghỉ ngơi.

Y nói xong liền mở bản ghi chép của mình ra:

- Lần này đoàn Thương mại Nam Giang chúng ta có tổng cộng tám mươi chín
người. Đêm nay kiểm tra phòng chỉ còn có tám mươi bảy người.

Niếp Quốc Bình liền buông quyển sách trong tay xuống, thầm nghĩ hai
người này là đi đâu. Lá gan thật sự quá lớn. Chính mình đã nhấn mạnh kỷ
luật, kết quả khi hoạt động thương mại gần chấm dứt thì có người cố tình đi ngược lại. Đại khái thì thấy mình không có xuống tay xử lý ai thì cứ nghĩ rằng mình chỉ nói miệng cho vui.

Thấy sắc mặt của Niếp Quốc Bình, cán sự biết mình đã nói đúng chỗ. Phó
chủ tịch tỉnh Niếp luôn mãi nhấn mạnh kỷ luật, nhưng mọi người thủy
chung là không có sai phạm gì lớn nên không có xử phạt. Lần này chính
mình muốn thay Phó chủ tịch tỉnh Niếp nắm ra một trường hợp, hung hăng
xử lý, tạo nên uy tín cho Phó chủ tịch tỉnh Niếp.

- Hai người đó là thuộc tổ nào?

Niếp Quốc Bình hỏi.

- Là Tăng Nghị và Yến Dung của huyện Nam Vân.

Cán sự hung hăng nói.

Niếp Quốc Bình vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó
xử. Như thế nào lại là hai người này? Như vậy thì xử lý thế nào đây?

Cán sự vẫn nói:

- Thật là kỳ cục, không lịch sự chút nào. Lãnh đạo đoàn không phê chuẩn
liền tụ ý thoát ly khỏi đoàn. Hơn nữa cả đêm không về, lại là một nam
một nữ. Ảnh hưởng này thật sự xấu. Tôi vừa rồi ở khách sạn vòng qua một
chuyến, mọi người đối với điều này phản ứng rất kịch liệt. Nói là đối
với làn gió bất chính như thế này nhất định phải xử phạt nghiêm túc.

- Chuyện này tôi biết rồi.

Niếp Quốc Bình lúc này lại cầm lấy sách nói:

- Hai người bọn họ lúc đi đã có nói với tôi.

Niếp Quốc Bình không biết cũng phải biết. Ông ta dám xử lý Tăng Nghị
sao? Viên Công Bình rơi đài chưa được mấy tháng, Phương Nam Quốc lại có
tiếng nói mạnh mẽ, cứng rắn. Đồng thời lại rất đặc biệt bảo vệ cấp dưới
của mình. Vuốt râu hùm của Phương Nam Quốc dễ dàng như vậy à? Thôi đi,
chỉ cần Tăng Nghị trở về là được.

A!

Cán sự há hốc mồm. Chính mình mất cả nửa ngày để tìm việc này, không ngờ là sai lầm sao?

- Còn có việc gì khác không?

Niếp Quốc Bình hỏi.

- Không có, không có.

Cán sự phản ứng rất nhanh, lập tức sửa ngay:

- Nếu bọn họ đã hướng Phó chủ tịch tỉnh Niếp nói qua thì kia vốn chẳng
còn chuyện gì. Phó chủ tịch tỉnh Niếp, ngài nghỉ sớm một chút, tôi sẽ
không quấy rầy ngài nữa.

Bước ra khỏi cửa, gã cán sự lau mồ hôi, trong lòng mắng thầm cái tên Sài Quang Huy, không phải là y đã cung cấp tin giả cho mình sao? Người ta
đã hướng Phó chủ tịch Niếp xin phép qua, tôi lại ở trước mặt Phó chủ
tịch tỉnh Niếp biểu diễn. Phó chủ tịch tỉnh Niếp hơn phân nửa sẽ cho
rằng tôi là người thích đâm sau lưng đồng nghiệp của mình.

Sẽ không, sẽ không đâu! Cán sự trong lòng tự an ủi mình. Chính mình chỉ
có giải quyết việc chung, đem báo cáo kết quả kiểm tra phòng cho lãnh
đạo biết mà thôi.

Buổi sáng hôm sau, quản gia dẫn Tăng Nghị và Yến Dung đến dùng điểm tâm sáng. Lý Đông Nghi đã ngồi ở đó tự lúc nào.

- Thầy thuốc Lý vẫn còn ở đây à? Vậy mà tôi tưởng anh đã trở về London rồi chứ?

Yến Dung nói một câu.

Lý Đông Nghi cầm lấy ly sữa trên bàn, uống một ngụm lớn, không thèm phản ứng với Yến Dung.

- Thầy thuốc Lý nên ăn nhiều một chút. Ăn nhiều thì mới có sức trở về.

Yến Dung lại nói thêm câu nữa.

Lý Đông Nghị lập tức bị sặc, ho khụ khụ mấy tiếng, sữa văng đầy cả mặt, đỏ mặt tía tai nói:

- Nếu tôi thua thì tôi sẽ trở về, không cần cô phải lo lắng.

- Nói rất hay, giống như anh chưa từng thua vậy. Nếu tự giác thì ngày hôm qua nên trở về đi.

Yến Dung khinh thường nhìn Lý Đông Nghị rồi cùng với Tăng Nghị ngồi ở đầu bàn bên kia.

Lý Đông Nghị hoàn toàn ăn không vô. Y bị cơn tức làm cho no rồi, ngồi
chỗ kia oán hận nhìn chằm chằm Yến Dung, trong lòng không biết nên
nguyền rủa như thế nào.

Tăng Nghị thầm nghĩ Lý Đông Nghị thật sự là xui xẻo. Gặp phải Yến Dung
loại cô gái nói năng chua ngoa, không bị chém chết thì cũng bị tức chết
thôi.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Karen lại mời Tăng Nghị đến tái khám cho Nữ hoàng.

Lý Đông Nghị vội vàng hỏi:

- Tình huống Nữ hoàng hiện tại như thế nào?

Karen trả lời:

- Nữ hoàng khí sắc rất tốt, đang dùng bữa sáng.

Lý Đông Nghị lập tức nét mặt tái mét. Chẳng lẽ Nữ hoàng lại được một tách trà chữa khỏi bệnh sao?

Tối hôm qua Lý Đông Nghị cả đêm không ngủ được, đem toàn bộ chất xám của mình suy nghĩ về việc này, còn gọi điện thoại cho trợ thủ tra giúp mình rất nhiều tư liệu, nhưng vẫn như trước, không thể cởi bỏ mấu chốt chữa
bệnh của Tăng Nghị ở chỗ nào. Y không lý giải được là bởi vì y căn bản
không có xem đúng mạch. Y cho rằng Nữ hoàng là do tuổi cao mà sốt đột
ngột. Còn Tăng Nghị lại cho rằng sốt cao là do dạ dày bị dược lực công
phạt.

Yến Dung liếc mắt nhìn Lý Đông Nghị, trong bụng thầm nghĩ anh mà là cao
thủ Hàn y số một cái gì. Cũng thường thôi, mau đi mua đôi dép trở về
London đi.

Đi vào phòng Nữ hoàng, Nữ hoàng lúc này đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi trên một chiếc ghế sofa nhỏ, trên cái bàn tròn trước mặt có đặt sẵn một tách trà Tướng Quân vừa mới pha.

Nhìn thấy Tăng Nghị bước vào, Nữ hoàng liền cười hiền lành nói:

- Tôi hôm nay cảm giác tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn cậu, bằng hữu Trung Quốc.

- Có thể giúp được Nữ vương bệ hạ giải trừ thống khổ, đó là vinh hạnh cho tôi.

Tăng Nghị cười, khẽ gật đầu, cùng Nữ hoàng chào hỏi.

Barton lúc này mới đệ lên một phần báo cáo nói:

- Bác sĩ Tăng, tôi vừa mới làm xong kiểm tra cho Nữ hoàng. Đây là kết
quả của tôi. Tôi cho rằng Nữ hoàng hiện tại đã khôi phục sức khỏe. Cậu
hãy xem qua rồi mọi người cùng nhau chẩn đoán cho chính xác một chút.

Tăng Nghị cầm lấy thì nói:

- Vâng, bác sĩ Barton phán đoán rất chính xác, không có vấn đề gì.

Barton hôm nay cũng đã làm xong kiểm tra, cảm thấy vô cùng giật mình.
Ngày hôm qua khi kiểm tra, các số liệu đếu kém vô cùng. Ai ngờ chỉ trong một đêm ngắn ngủi, nữ hoàng cơ bản đã khôi phục lại sức khỏe. Kết quả
này thật nằm ngoài dự đoán của ông. Ông hiện tại cảm thấy rất khâm phục
Tăng Nghị nói:

- Dựa theo sự chỉ bảo của cậu, tôi đã điều chỉnh lại thực đơn cho Nữ
hoàng, đều là những món dễ tiêu hóa. Ngoài ra, mỗi ngày đều uống một
tách trà Tướng Quân.

Nữ hoàng lúc này lại nói:

- Trà mà cậu mang tới hương vị thật là thơm.

Trà cứu mạng có thể không uống ngon sao? Tăng Nghị nói:

- Tướng Quân Trà có tác dụng bảo vệ sức khỏe của dạ dàng, thích hợp dùng lâu dài.

Nữ hoàng cười gật đầu:

- Tôi sẽ tuân thủ đề nghị này của bác sĩ Tăng.

Lý Đông Nghị không thấy quan tài không đổ lệ. Y lúc này vẫn không chịu tin vào kết quả, nói:

- Để ổn thỏa, tôi muốn chẩn đoán lại mạch của Nữ hoàng một lần nữa.

Barton có chút mất hứng, nhưng vẫn hướng Nữ hoàng xin chỉ thị một chút.

Ai ngờ Nữ hoàng lúc này lại nói

- Không cần, cảm ơn ý tốt của bác sĩ Lý. Sức khỏe của tôi tốt lắm, điều này tôi hiểu rõ.

Lý Đông Nghị sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ vô cùng.

Yến Dung vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn Lý Đông Nghị trong bụng
thầm nghĩ cứ vẽ mặt đi, một chút tự trọng cũng không có. Tự mình rước
lấy nhục. Hiện tại chính tôi là người không biết về y thuật cũng có thể
nhìn ra được khí sắc của Nữ hoàng rất tốt, anh như thế nào lại đi chẩn
bệnh tìm bệnh cho người ta như vậy. Không đuổi anh ra ngoài là không
được.

Nữ hoàng cùng Tăng Nghị nói chuyện một lát rồi nói:

- Bác sĩ Tăng, cảm ơn cậu đã giúp cho tôi giải trừ thống khổ, tôi xin
đại diện cho hoàng gia chính thức mời cậu tham gia lễ duyệt binh của
hoàng gia năm nay.

Cô hầu gái mang đến một cái khay, bên trên là một thư mời, còn có một
phần lễ vật của Nữ hoàng chuẩn bị. Xem ra là hàng mỹ nghệ đặc biệt của
hoàng gia.

Tăng Nghị nhân tiện nói:

- Cảm ơn ý tốt của Nữ hoàng. Nhưng bởi vì nguyên nhân hành trình nên đến lúc đó tôi không còn ở Anh quốc nữa, nên không thể tham gia nghi thức
duyệt binh.

Nữ hoàng liền lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói:

- Nếu cậu có yêu cầu nào khác thì cứ đề xuất.

Tăng Nghị khẽ lắc đầu:

- Tôi cũng chẳng có yêu cầu gì khác. Hoàng gia chỉ cần đem tình trạng
sức khỏe của Nữ hoàng nói cho công chúng biết là được rồi. Tất cả mọi
người đều rất quan tâm đến sức khỏe của người.

Nữ hoàng mỉm cười gật đầu, không nghĩ tới yêu cầu của Tăng Nghị lại đơn
giản như vậy. Yêu cầu này mặc dù không nói, nhưng ngày mai hoàng gia
cũng sẽ đem tin tức này công bố cho mọi người. Thứ nhất là công bố tình
trạng hồi phục của bà, thứ hai là tuyên bố hoàng gia duyệt binh sẽ đúng
hạn cử hành. Đương nhiên, nhắc tới phương pháp trị liệu thì hoàng gia
cũng không keo kiệt. Đối với bác sĩ đã giúp cho Nữ hoàng nước Anh giải
trừ thống khổ, bọn họ ít nhất sẽ công bố trên những phương tiện truyền
thông lớn của quốc gia. Đây chính là một trong những nguyên nhân mà rất
nhiều các bác sĩ tự đề cử mình.

Nữ hoàng liền cười nói:

- Ngày mai, toàn bộ người dân Vương quốc Anh sẽ biết tôi đã khỏe mạnh.

Tăng Nghị chú ý đến, Nữ hoàng không phải nói đến Anh quốc mà là Vương
quốc Anh. Sau khi đế quốc hùng mạnh xuống dốc, Vương Quốc Anh được thay
thế bằng Anh quốc, nhưng Nữ hoàng đến nay vẫn là nguyên thủ cao nhất của Vương quốc Anh. Chỉ có điều không có bất luận một thực quyền nào mà
thôi. Nhưng không thể phủ nhận Vương quốc Anh vẫn là một tổ chức chính
trị lớn nhất trên thế giới. Nữ hoàng vẫn là người có lực ảnh hưởng mạnh
của Vương quốc Anh.

Sau khi nói chuyện với Nữ hoàng, trả lời bà về một số vấn đề của Trung Quốc, Tăng Nghị liền cáo từ.

Hoàng gia an bài xe đưa Tăng Nghị trở lại London. Khi lên xe, Yến Dung ra vẻ nhiệt tình:

- Bác sĩ Lý, nếu không thì chúng tôi đưa anh về. Từ nơi này đến London quãng đường không gần đâu.

Lý Đông Nghị thẹn quá hóa giận, nói:

- Không cần, đánh cuộc thua thì tôi sẽ từ chỗ này đi bộ về London.

Yến Dung sau khi tiến vào xe, vẫn không quên buông cửa kính xuống, nhắc nhở:

- Nhớ mua đôi dép cho thật tốt nhé.

Lý Đông Nghị thiếu chút nữa hộc máu. Khi Tăng Nghị lái xe đi rồi, Karen lại an bài một chiếc xe khác, khách khí nói:

- Bác sĩ Lý, tôi hiện tại cũng muốn trở về điện Buckingham, nên có thể cho anh nhờ một đoạn.

Lý Đông Nghị đứng ở nơi đó cả nửa này, cuối cùng cắn răng chui vào trong xe, trong bụng thầm nói chỉ có thằng ngốc mới đi bộ về London. Chính
mình ngày hôm qua hiên ngang mà đến, hôm nay lại xám xịt trở về. Về sau
còn gì mặt mũi nữa. Có xe hoàng gia đưa về, ít nhất mình cũng còn có cái để giải thích.

Karen thấy Lý Đông Nghị chui vào trong xe thì hơi ngạc nhiên. Cô chỉ
xuất phát từ khách khí mà nói một câu như vậy, nhưng không nghĩ tới vị
cao thủ Hàn y này lại chui ngay vào xe như thế. Giống như một phút trước đó anh ta chưa hề nói qua lời thề đánh cuộc của mình.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Yến Dung nhìn thấy Lý Đông Nghị bước lên xe, trên mặt liền có chút phẫn nộ:

- Cái tên Lý Đông Nghị đó chẳng biết xấu hổ. Tốt xấu gì cũng là người có thân phận, như thế nào đánh cuộc đều có thể đổi ý. Không được, tôi phải đi ngăn anh ta lại.

Tăng Nghị cười xua tay:

- Coi như xong, trung thần Khuất Nguyên cũng phải nhảy sông tự vẫn. Mỹ
nữ Thường Nga cũng phải chạy trốn trăng, với loại người như anh ta thì
không cần phải tích cực.

Yến Dung bị lời nói của Tăng Nghị làm cho vui vẻ, nói:

- Cái gì là cao thủ đệ nhất Hàn y chứ. Một chút đảm đương cũng không có.

Tăng Nghị không tìm Lý Đông Nghị gây phiền toái, nhưng Lý Đông Nghị đó chắc cũng chẳng sống khá hơn đâu.

Xe đi được một nửa đường thì điện thoại của Karen vang lên. Karen liền tiếp điện thoại:

- Rất xin lỗi, hoàng gia có chuyện quan trọng triệu tôi về ngay. Anh sẽ tiếp tục đi tiếp hay là theo tôi trở về lâu đài?

Lý Đông Nghị liền nuốt nước miếng. Cô sẽ không vì vậy mà chơi tôi chứ? Để tôi đi về như thế này chẳng phải nhục nhã sao?

Lý Đông Nghị cũng không muốn trở về lâu đài. Chính mình là một lần mất
mặt ở đó, cũng không nghĩ sẽ mất mặt lần thứ hai. Khi y quay trở lại đó, sợ là sẽ bị người ta chê cười. Y liền nói:

- Nếu là như thế thì tôi xuống xe ở chỗ này.

- Thật sự là có lỗi. Phía trước không xa là nhà ga, anh có thể ngồi xe lửa trở về London.

Karen nói xong câu này, rất nhanh cho xe quay đầu lại, rồi nhanh chóng biến mất trong nháy mắt.

Lý Đông Nghị đứng một chỗ oán hận vài câu rồi bắt đầu đi bộ đến phía
trước. Lúc này trên không trung đột nhiên có tuyết rơi. Chỉ trong chốc
lát, tuyết trở nên rất lớn, đất trời một mảnh trắng xóa.

Thời tiết ở nước Anh nhiệt độ hạ rất mau. Lý Đông Nghị trước khi đi cũng không đoán được sẽ có tuyết, cho nên không có chuẩn bị quần áo dày. Khi trở lại London, anh ta vừa lạnh vừa mệt nên ngã bệnh ngay.

Tăng Nghị bảo lái xe hoàng gia chở mình đến trước cửa trung tâm triển
lãm. Khi đến trước gian hàng của Nam Vân, vẫn là lạnh tanh như trước.

Khang Đức Lai tức giận vô cùng, quát lớn:

- Vô tổ chức, vô kỷ luật, một chút quan niệm tập thể cũng không có. Tác
phong chủ nghĩa cá nhân. Mau thành thật ở khách sạn mà nhận ra sai lầm
của mình.

Bởi vì Sài Quang Huy gây rối, chuyện này khiến cho toàn bộ đoàn Thương
mại ai cũng biết, ảnh hưởng không tốt. Khang Đức Lai nếu không làm ra bộ dạng như vậy, sợ là khó bình ổn dư luận.

Tăng Nghị và Yến Dung tự biết mình đuối lý nên cũng không tranh luận,
tùy ý cho Khang Đức Lai giáo huấn vài câu, rồi chuẩn bị trở về khách
sạn. Khi đi ngang qua gian hàng của huyện Diêm Sơn, Sài Quang Huy không
thèm nhìn Yến Dung. Trong suy nghĩ của y, Tăng Nghị và Yến Dung đã trở
thành một đôi cẩu nam nữ.

Trở lại khách sạn, Tăng Nghị gọi điện thoại cho Vi Hướng Nam, nói cho cô biết hạng mục Tướng Quân Trà rất thuận lợi, bảo cô gom góp tài chính
bắt đầu thu trà.

Cúp điện thoại, Tăng Nghị suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Cố
Địch. Hắn cảm thấy lời nói của Trần Vi Dân hôm đó rất có khả năng là do
Cố Địch tác động.

- Phó trưởng phòng Tăng, nửa đêm rồi không nên quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác như vậy.

Cố Địch trong điện thoại oán hận một câu.

- Có cơ hội phát tài, Cố thiếu có muốn nghe hay không?

Cố Địch giọng nói có phần tỉnh táo:

- Cơ hội gì vậy?

- Tướng Quân Trà.

Tăng Nghị cười:

- Anh có bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu tiền. Sau đó tìm chị Hướng
Nam, tôi đã nói với chị ấy rồi. Trong vòng nửa tháng, tôi bảo đảm anh sẽ kiếm gấp ba.

Cố Địch còn tưởng Tăng Nghị giới thiệu cho mình hạng mục gì, không nghĩ
tới lại là hạng mục Tướng Quân Trà. Hiện tại hứng thú của y đã không
còn. Đông Giang là tỉnh cung cấp trà xanh lớn nhất nước. Cố Địch đã tìm
hiểu qua, thị trường trà xanh ở nước ngoài hữu hạn, giá cả chỉ có năm đô la một cân. Tính ra chẳng có cao hơn so với trong nước bao nhiêu. Còn
muốn nhúng tay vào thị trường trong nước thì sớm đã có người chiếm lấy
rồi.

- Gần đây hợp tác với Đổng Lực Dương trong một dự án nên tài chính xoay không ra. Tôi sẽ cho mượn ba triệu.

Cố Địch nghĩ Tăng Nghị làm hạng mục này gặp khó khăn, muốn tìm mình hỗ trợ nên không tiện tự chối:

- Nếu không thì liên hệ với anh họ của tôi đi.

Tăng Nghị biết Cố Địch hiểu lầm nên cũng không giải thích:

- Chuyện này đừng cho người thứ ba biết, anh chỉ cần chuẩn bị tiền là được rồi.

Cố Địch nhân tiện nói:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Y trong lòng cắn chặt răng. Nếu không thì cho mượn năm triệu, cho mượn
ít thì khó coi, còn lấy hơn thì y không có. Gần đây y cùng với Đổng Lực
Dương hợp tác một hạng mục, tiền vẫn là phải mượn tạm của Cố Hiến Khôn.

Tăng Nghị lại gọi điện thoại cho lão Tả. Lão Tả đối với chuyện của Tướng Quân Trà xuất không ít lực, đi cùng với mình ở xã Lão Hùng hết nửa
tháng. Có sự cung cấp của ông ta về tiêu chuẩn phân loại và chế biến
trà, tin rằng sang năm Tướng Quân Trà có thể đạt được sản lượng và chất
lượng thật cao.

Dự án Tướng Quân Trà nếu có thể làm tốt thì công của lão Tả không thể
không tính. Tuy rằng bản thân lão Tả không xem trọng hạng mục này, nhưng Tăng Nghị vẫn phải nhớ công lao của ông ấy.

Còn những người khác thì Tăng Nghị sẽ không tính toán thông báo. Nhiều
người càng tham dự, đồng nghĩa với việc lợi nhuận của Vi Hướng Nam sẽ bị chia nhỏ. Vi Hướng Nam sẽ không có bất luận một tình huống triển vọng
nào tốt trên thị trường. Có thể xuất ra mấy chục triệu đầu từ vào Tướng
Quân Trà đã là một sự phiêu lưu lớn. Tiền của cô không phải là lá từ
trên cây rớt xuống.

Vừa mới cúp điện thoại thì có người gõ cửa. Tăng Nghị liền ra mở cửa, phát hiện là Yến Dung.

Lúc này Yến Dung đã thay đổi bộ quần áo thật dày. Thoạt nhìn thì có chút đáng yêu, không còn bộ dạng lạnh lùng nữa. Cô cười nói:

- Phó trưởng phòng Tăng, ở khách sạn rất nhàm chán, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo đi?

Tăng Nghị liền mỉm cười, trong bụng thầm nghĩ bình thường cô hay bất
bình chuyện người khác chuồn mất, nhưng nay bộ dạng căm hờn đó đâu rồi,
sao lại khách sáo, vòng vo như thế? Hắn nói:

- Trưởng ban Khang đang bảo chúng ta phải tự suy ngẫm lại.

- Trưởng ban Khang hôm qua bảo anh trở về, nhưng sao anh lại không trở về?

Yến Dung cười khẽ, hỏi lại.

Tăng Nghị không nói nữa, chỉ cười;

- Được rồi, cô chờ tôi một chút, để tôi mặc thêm quần áo.

Lúc này tuyết rơi rất nhiều, không có chỗ nào có thể đi được. Hai người
từ khách sạn bước ra con phố phía trước, vừa đi vừa thưởng thức phong
cảnh của London.

Phía trước có một chỗ đánh cược, rất nhiều người đang tập trung ở đó.

Yến Dung đột nhiên hưng phấn nói:

- Phó trưởng phòng Tăng, chúng ta đánh cuộc vận may đi. Tôi cá là năm nay duyệt binh của hoàng gia sẽ đúng hạn tiến hành.

Nói xong, cô liền mở bóp, cười to rút ra mấy đồng bảng Anh trong đó.
Trên tờ tiền còn có hình của Nữ hoàng mà hai người vừa gặp hồi sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui