Thủ Tịch Ngự Y

- Tăng Nghị, không được càn quấy.

Thang Vệ Quốc sa sầm nét mặt:

- Cậu không phải là đối thủ của Trương tướng quân.

- Cái đó cũng chưa chắc.

Tăng Nghị cười:

- Con la hay là con ngựa, chỉ khi nào so tài với nhau thì mới biết đích thực được.

- Không thể tưởng tượng được!

Thang Vệ Quốc trừng mắt nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi, cũng dám thách đấu với một cảnh vệ viên. Dám gọi Phó đoàn trưởng là con la, đây không phải là khiêu khích sao?

Trương Kiệt Hùng trong lòng căm tức đến cực điểm. Tăng Nghị ỷ vào việc hắn giỏi chữa bệnh mà dám chà đạp mặt mũi của mình như vậy. Giấy thông hành của hắn mình cũng phải tận tay đưa đến, hắn chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn nhiều lần khiêu khích. Cũng được, mình hôm nay sẽ cho tên tiểu tử này biết thế nào là trời cao đất rộng. Chỉ cần không đánh hắn gãy tay là được, tránh chậm trễ trong việc chữa bệnh cho Địch Hạo Huy.

- Được, để tôi xem cậu có bao nhiêu cân lượng.

Trương Kiệt Hùng bỏ cái mũ tướng quân của mình xuống, từ tốn đặt xuống dưới cái bàn đá, sau đó cởi áo khoác quân trang, đặt bên cạnh cái mũ, ngay trong sân triển khai một tư thế.

- Trương tướng quân, Tăng Nghị cậu ấy từ trước đến nay nói chuyện không biết phân nặng nhẹ, anh không cần chấp nhặt với cậu ấy.

Thang Vệ Quốc vội vàng khuyên nhủ. Y biết công phu của Tăng Nghị không tồi, nhưng Trương Kiệt Hùng cũng không kém. Quyền cước không có mắt. Thang Vệ Quốc cũng không muốn nhìn thấy ai bị thương.

- Nói chuyện không nặng không nhẹ thì cũng không sao. Chỉ cần dưới tay có khinh có trọng là được rồi.

Tăng Nghị nói xong, còn nhìn Trương Kiệt Hùng hỏi:

- Trương tướng quân, anh nói có đúng không?

Trương Kiệt Hùng cười lạnh một tiếng, nói:

- Tôi sẽ có chừng mực.

Ý tứ kia rõ ràng là đừng sợ, tôi sẽ không đánh gãy tay của cậu. Nhưng đau là không tránh khỏi.

Tăng Nghị lung lay bả vai một chút, đứng cách Trương Kiệt Hùng ba thước, cười nói:

- Tôi đây trước hết xin cảm ơn Trương tướng quân.

Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân hai đứa bé đang buồn bực, lúc này thấy bên ngoài đang có náo nhiệt thì hưng phấn mà chạy đến, còn lớn tiếng la hét:

- Ông nội, ông nội ơi, mau ra đây xem. Cậu Tăng Nghị và người khác đánh nhau.

Thang Tu Quyền nhìn xuyên qua cửa sổ thấy hết mọi chuyện nhưng không có đi ra. Trương Kiệt Hùng cấp bậc cao hơn ông, nếu ông có đi ra thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Thang Tu Quyền biết Tăng Nghị không giống như Thang Vệ Quốc, làm việc gì cũng đều không biết suy nghĩ. Hiện tại hắn làm như vậy, có thể là có lý của mình.

- Cậu Tăng Nghị cố lên!

- Cậu Tăng Nghị cố lên!

Hai đứa bé đứng bên cạnh hô khẩu hiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đỏ bừng. Trong mắt những đứa trẻ, tiêu chuẩn thiện ác rất đơn giản. Những người nào thân với mình thì đó là người tốt. Người nào đối nghịch với người thân của mình thì người đó là người xấu. Trương Kiệt Hùng nước da đen hiện lên trong mắt hai đứa bé thì chính là người xấu.

Thang Vệ Quốc khẩn trương bước qua ngăn hai đứa bé, khiến cho bọn chúng ngoan ngoãn trở lại.

Tăng Nghị dưới chân đã đứng hình chữ bát, khoát tay, thản nhiên cười nói:

- Trương tướng quân, tôi là chủ, anh là khách, anh từ xa đến Nam Vân nên xin mời anh trước.

- Tôi cho cậu đánh ba chiêu trước.

Trương Kiệt Hùng thét lên, trong lòng cũng oán hận. Tiểu tử này thật là dông dài. Muốn động thủ thì cứ động thủ, cái gì nói anh trước tôi trước. Trong chiến đấu ai cần anh khách khí. Có công phu thì tiêu diệt đối phương thôi.

Tăng Nghị vẫn khách khí như trước nói:

- Trương tướng quân, xin mời anh trước.

- Nói nhảm ít thôi, mau ra tay đi.

Trương Kiệt Hùng đã nói cho Tăng Nghị đánh ba chiêu trước, tất nhiên là không đổi ý.

Tăng Nghị đứng ở nơi đó bất động, thần thái vô cùng ung dung, nhàn nhã nhìn Trương Kiệt Hùng.

Trương Kiệt Hùng hận đến nghiến răng kèn kẹt. Sớm biết như vậy, chính mình đừng nói là nhường cho hắn ba chiêu, húc đầu vào mặt thì cũng xem tiểu tử cậu còn kiêu ngạo đến lúc nào.

Đợi một hồi, vẫn không thấy Tăng Nghị động thủ, Trương Kiệt Hùng liền tức giận, thu tư thế quát:

- Cậu rốt cuộc có muốn đánh nữa ….

Câu nói còn chưa nói hết thì Tăng Nghị ngay tại chỗ đã bắn một nắm đấm đến trước mặt.

Trương Kiệt Hùng còn chưa nói hết câu đã cảm giác ngực nghẹn lại, khó chịu vô cùng. Y không nghĩ đến tốc độ của Tăng Nghị lại nhanh như vậy. Nói đánh là đánh, chẳng khác gì đạn pháo. Chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt, y còn chưa kịp phòng hộ. Y vội vàng nhấc chân, hướng bên hông Tăng Nghị quét qua.

Lúc này Trương Kiệt Hùng là theo bản năng mà phản ứng lại. Người của cảnh vệ chẳng khác nào tử sĩ trong thời cổ đại, liều mạng vô cùng. Muốn bảo vệ thủ trưởng cho chu toàn thì cái gì cũng không cần, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt kẻ thù. Anh đâm vào mắt của y, y cũng sẽ đâm vào mắt của anh. Anh công kích phần dưới của y, y cũng sẽ tấn công vào mắt của anh. Nói trắng ra, y chính là căn bản không thèm để công kích của anh vào mắt, hoàn toàn thấy chết không sờn.

Tuy nhiên hôm nay không phải là chiến đấu anh chết tôi sống. Trương Kiệt Hùng nhấc chân quét ra, còn có điểm hối hận. Chính mình biết được phân lượng đi xuống của chân, nếu bị quét trúng thì tuyệt đối là có kết cục gãy chân.

Thấy Tăng Nghị trốn cũng không trốn, Trương Kiệt Hùng chỉ biết phải thu một phần khí lực trên đùi mình xuống. Nhưng khi y thu lại công phu thì liền cảm thấy một cỗ khí cuồn cuộn dâng lên. Nói một cách rõ ràng là chẳng những không chìm xuống, ngược lại còn có bộ dạng hướng lên trên.

“Không ổn rồi!

Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ trong lòng. Đây là tật xấu muốn ợ của mình. Thật khốn kiếp mà! Sớm không ợ, muộn không ợ, cố tình lại ợ vào lúc này. Lập tức y không quét chân Tăng Nghị nữa mà thu chân của mình lại, sau đó cố gắng đè nén, muốn ngăn chặn hành động muốn ợ.

Chân của y vừa mới thu lại thì Tăng Nghị dưới chân thuận thế đi lên, cánh tay vươn ra, bốp một tiếng trúng vào ngực của Trương Kiệt Hùng.

Trương Kiệt Hùng cảm giác được ngực của mình giống như là có một quả bóng cao su đang bay tới với tốc độ cao đập trúng, nhưng y lại không cảm thấy đau. Lồng ngực bị cú đánh ảnh hưởng, khí tức mình đang muốn đè xuống lập tức tản ra.

Ợ! Trương Kiệt Hùng rốt cuộc không chịu đựng được, đánh ra một tiếng ợ rất to.

Tiếng ợ vừa phát ra, Trương Kiệt Hùng liền cố gắng nén lại. Chính mình đã cố nhịn lại, nhưng cuối cùng cũng bị người khác nghe thấy.

Trong lúc Trương Kiệt Hùng đang phân tâm thì Tăng Nghị lại tiếp tục bốp một tiếng, một cú đấm lại trúng vào ngực của Trương Kiệt Hùng.

Ợ!

Trương Kiệt Hùng lại đánh ra một tiếng ợ. Tiếng ợ này vừa phát ra, y ập tức tức giận. Tiểu tử này không ngờ đã khiến y liên tiếp phát ra hai tiếng ợ. Cái gì thì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể.

Thang Vệ Quốc đứng một bên cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ Trương Kiệt Hùng tốt xấu gì cũng là Phó đoàn trưởng cảnh vệ, như thế nào lại không chịu được một kích, không ngờ liên tục bị Tăng Nghị đánh trúng hai chưởng.

- Phải đẻ trứng, phải đẻ trứng.

Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân thấy tăng nghị đánh trúng Trương Kiệt Hùng, liền nhảy dựng lên vỗ tay. Bàn tay nhỏ bé vỗ đến đỏ bừng. Bởi vì tiếng ợ của Trương Kiệt Hùng giống như tiếng con gà sau khi đẻ trứng rất giống nhau, cho nên hai đứa bé đều hô phải đẻ trứng.

Trương Kiệt Hùng càng thêm tức giận, dưới chân đột nhiên phát lực, thân mình lao tới như đạn pháp, hướng Tăng Nghị bắn thẳng tới. Vừa mới đến gần người, đầu hơi nhấc lên cao, làm ra một tư thế đá chân lên cao. Chân đi được nửa đường thì đột nhiên trầm xuống, hữu quyền đánh ra. Lúc này đây y không còn ý hạ thủ lưu tình nữa. Một quyền đánh ra vô cùng khí lực.

Tăng Nghị chỉ tránh sang bên cạnh nửa bước, hữu chưởng lại như tia chớp đánh ra.

Bốp!

Bốp!

Tăng Nghị một chưởng lại đánh trúng ngực của Trương Kiệt Hùng, nhưng chính hắn cũng không may mắn thoát khỏi, bị một quyền cứng rắn của Trương Kiệt Hùng nện xuống ngực bên phải.

Trương Kiệt Hùng sau lui lại một bước, cảm giác lồng ngực của mình bị chấn động vô cùng khó chịu. Một cỗ khí bốc lên, phát ra một tiếng ợ thật lớn, theo sau lại thở phù một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.

Tăng Nghị trúng một quyền này không nhẹ, lui về sau ba nước, sau đó ôm ngực ho khan hai tiếng, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Dừng tay!

Thang Vệ Quốc tiến lên vài bước, đứng chính giữa ngăn hai người lại:

- Tất cả mọi người dừng tay. Đánh như vậy được rồi.

Thang Vệ Quốc trán đổ đầy mồ hôi. Tăng Nghị một chưởng đánh cho Trương thiếu tướng đến hộc máu. Còn một quyền của Trương thiếu tướng cũng không nhẹ, xem sắc mặt của Tăng Nghị thì biết hắn giờ phút này tuyệt đang chịu đựng cơn đau. Mẹ ôi, đây không phải là luận bàn mà là liều mạng.

Trương Kiệt Hùng một ngụm máu đen phun ra, cảm giác trong lồng ngực vô cùng thoải mái. Từ khi y bị mắc phải cái chứng bệnh ợ, thì vốn không có được sự thoải mái như vậy. Chỉ cảm thấy một hơi nối thẳng bụng, trên người khí lực đều gia tăng không ít.

- Không đánh, không đánh nữa.

Tăng Nghị lúc này khoát tay nói:

- Trương tướng quân công phu rất cao, tôi phục rồi.

Trương Kiệt Hùng có ngốc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Tăng Nghị vừa rồi ba chưởng đó chính là chữa bệnh cho mình. Nhất là chưởng cuối cùng, khiến cho y cảm thấy thoải mái nhất. Nếu đánh nhau mà có hiệu quả như thế này thì mình tình nguyện mỗi ngày đều bị đánh.

Nghĩ vậy, Trương Kiệt Hùng trong lòng cảm thấy hối hận. Y biết rõ phân lượng xuống tay vừa rồi của mình. Một quyền cuối cùng kia y tuyệt đối là dùng hết toàn lực. Người thường nếu như bị đánh trúng thì cho dù xương sườn không bị đánh gãy hai cái thì cũng mất khả năng chống cự. Nếu bị đánh vào ngực trái, trái tim sẽ bị chấn động mạnh, tạm thời ngừng đập. Nếu đánh vào ngực phải, sẽ làm tổn thương đến phổi, đau sốc hông. Nghiêm trọng hơn là phổi sẽ bị phế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui