Thủ Tịch Ngự Y

Tập thể các lãnh đạo thành phố Long Sơn hít một ngụm khí lạnh. Ai cũng không phải thằng ngốc. Lời này của Phùng Ngọc Cầm có ý tứ thì mọi người ai cũng hiểu được.

Người của Giám đốc sở Phùng mà cũng dám miễn chức. Đây chính là đánh vào mặt của Giám đốc sở Phùng.

Khó trách bà lại đích thân đến Long Sơn.

Diêu Tuấn Minh tay nắm chặt ly rượu, cũng hơi chút phát run, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Đắc tội với Giám đốc sở Phùng, chính là đắc tội với Bí thư Phương.

Mà khi đó tiền đồ của mình ở tỉnh Nam Giang không cần nghĩ cũng biết.

- Người trẻ tuổi thì khó tránh khỏi sẽ….

Trần Quốc Khánh nở một nụ cười khó coi. Những lời này vừa mới nói ra một nửa, ông ta hận không thể tát mình một cái.

Người trẻ tuổi thì khó tránh khỏi xảy ra sai sót. Nói vậy chẳng khác nào nói phái Tăng Nghị xuống là sai lầm của Giám đốc sở Phùng.

Nói câu này chẳng khác nào biến thành nói Giám đốc sở Phùng không biết nhìn người.

Diêu Tuấn Minh lúc này nhảy vào giúp Trần Quốc Khánh giải vây:

- Trước đây, khi huyện Nam Vân đưa quyết định xử lý báo cáo lên, Bí thư Trần và tôi đều cho rằng xử lý đồng chí Tăng như vậy là không thích hợp, không công bằng. Ngày hôm qua, ở thành phố còn đặc biệt phái tổ chuyên gia xuống tiến hành điều tra việc này. Người của tổ điều tra sau khi trở về đã hướng tôi phản ánh, nói rằng trong sự cố an toàn xây dựng của huyện Nam Vân, đồng chí Tăng Nghị không có liên quan. Huyện Nam Vân coi trọng xử lý trong an toàn xây dựng là chuyện tốt. Nhưng quyết định xử lý đồng chí Tăng quả thật có chút uốn cong thành thẳng.

Trần Quốc Khánh lúc này mới thêm vào:

- Đồng chí Tiểu Tăng khi đến thành phố Long Sơn công tác đã làm ra cống hiến thật lớn đối với công tác thu hút đầu tư. Tất cả mọi người chúng tôi đều rõ như ban ngày. Mọi người nói có đúng không?

Mọi người vội vàng gật đầu, hùa theo Trần Quốc Khánh:

- Đúng vậy, huyện Nam Vân có thể có cục diện tốt như ngày hôm nay, đồng chí Tiểu Tăng đã đóng góp không nhỏ.

Trần Quốc Khánh liền nâng ly đưa đến trước mặt Phùng Ngọc Cầm:

- Hôm nay, tôi xin đại diện cho bộ máy lãnh đạo thành phố Long Sơn hướng Giám đốc sở Phùng nói một câu cảm ơn. Vì ngài đã phái được một binh tướng tốt đến thành phố Long Sơn chúng tôi.

Trần Quốc Khánh cười ha hả, uống một hơi cạn sạch. Sau đó vỗ nhẹ lên vai Tăng Nghị, cười hòa ái nói:

- Đồng chí Tiểu Tăng, ở thành phố Long Sơn nhất định sẽ sửa chữa sai lầm này. Quyết định xử lý cậu của huyện Nam Vân, cậu cũng đừng nên vì nó mà ủy khuất, đánh mất nhiệt tình trong công tác.

- Vẫn còn rất nhiều người vẫn rất ủng hộ cậu đấy thôi.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Cám ơn lãnh đạo thành phố đã tín nhiệm và ủng hộ tôi. Tôi nhất định sẽ đem chuyện này làm thành một bài học cho mình. Sau này trong công tác, tôi sẽ càng thêm khắc sâu, đặt ra tiêu chuẩn cao cho mình.

- Cậu có thể nghĩ như vậy thì tôi yên tâm rồi.

Trần Quốc Khánh mỉm cười xẩu hổ, trong bụng thầm nghĩ tiểu tử này quả thật là giảo hoạt.

Phùng Ngọc Cầm lúc này thản nhiên nói:

- Nếu lãnh đạo thành phố Long Sơn cho rằng cậu bị ủy khuất thì sự việc lần này dừng ở đây. Lần sau cậu còn dám làm xằng làm bậy thì ở sở sẽ tuyệt không tha cho cậu đâu.

Tăng Nghị gật đầu, rồi bưng ly rượu của mình về lại chỗ ngồi.

Bữa cơm này đối với lãnh đạo thành phố Long Sơn căn bản là khó nuốt, giống như đang ngồi trên đống lửa. Mỗi một động tác của Phùng Ngọc Cầm, bọn họ phải kiên trì nở nụ cười thật tươi, nhưng phía sau lưng lại là một tầng mồ hôi ướt đẫm.

Tăng Nghị từ xa nhìn thấy, trong lòng cảm thán vô cùng. Cổ nhân có câu, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền cũng có một phần đạo lý. Nếu chính mình không quen biết Phương Nam Quốc, Phương Nam Quốc không phải là Bí thư Tỉnh ủy thì như vậy kết cục ở huyện Nam Vân sẽ là gì?

Câu nói đầu tiên của lãnh đạo đối với sự việc liên quan đến mấy chục vạn người chính là phó mặc Nam Vân. Hy vọng kinh tế huyện phát triển lên cũng sẽ vì như vậy mà bị kìm lại.

Trong mắt lãnh đạo, không có lợi ích của nhà đầu tư ở huyện Nam Vân, mà chỉ có quyền uy và quyền lực của mình mà thôi.

Trước kia, Tăng Nghị cũng đã từng có lúc bàng hoàng và chần chừ, không biết mình đi theo con đường y học là có đúng không? Chữa bệnh cho lãnh đạo thì có cái gì đúng? Có được tính là thần y hay không?

Nhưng trải qua chuyện lần này, Tăng Nghị ngược lại kiên định sự lựa chọn của bản thân. Chỉ cần cứu người thì chính là tạo phúc muôn dân. Hắn nguyện ý đi theo con đường này mà không oán, không hối hận một câu.

Thấy tất cả mọi người đã ăn xong, Phùng Ngọc Cầm hạ đũa nói:

- Bữa cơm này rất ngon. Xin cảm ơn thành phố Long Sơn đã nhiệt tình khoản đãi.

- Đây là điều nên thế!

Trần Quốc Khánh cười.

Phùng Ngọc Cầm nhìn đồng hồ rồi nói:

- Lần này, chuyện tỉnh Nam Giang hợp tác với người Mỹ xây dựng trường đại học chuyên nghiệp Y rất có ý nghĩa trọng đại đối với tỉnh. Vì thế tỉnh đã phái tổ bình thẩm đến thành phố Long Sơn chính là coi trọng thành phố Long Sơn. Hy vọng thành phố Long Sơn có thể bày ra những mặt tốt nhất của mình trước mặt tổ bình thẩm.

Trần Quốc Khánh gật đầu tỏ thái độ:

- Thành phố Long Sơn chúng tôi rất coi trọng công tác khám chữa bệnh. Trải qua nhiều năm tích lũy và phát triển đã đạt được những tiến bộ thật lớn. Đối với hạng mục xây dựng trường đại học Y lần này, thành phố Long Sơn chúng tôi có niềm tin vô cùng.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Trần Quốc Khánh trong lòng kỳ thật một chút tin tưởng cũng đều không có. Ông ta biết rõ Phùng Ngọc Cầm tự mình xuống đây, ngoại trừ trợ giúp cho Tăng Nghị trút giận, thì về phương diện khác cũng là đề cao quy cách của tổ bình thẩm, khiến cho thành phố Long Sơn không còn lời nào để nói.

Sau khi tiễn người của tổ bình thẩm đi, Trần Quốc Khánh và Diêu Tuấn Minh sắc mặt trở nên nghiêm trọng, thầm nghĩ lãnh đạo thành phố Long Sơn những ngày sau này sợ là rất khó qua.

Hai người giờ phút này đều hiểu được vì sao Khang Đức Lai lại có thể lên chức đột ngột như vậy. Hóa ra là Khang Đức Lai thông qua Tăng Nghị, tạo mối quan hệ với Phương Nam Quốc. Chỉ có điều hai người không rõ rốt cuộc Tăng Nghị là có lai lịch gì mà có thể khiến cho đệ nhất phu nhân tỉnh Nam Giang phải đích thân đến đây vì hắn mà trút giận. Đây không phải là bao che khuyết điểm bình thường.

Trần Quốc Khánh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, là của Nho Tử Ngưu năm ngoái. Nho Tử Ngưu khi đó không có miễn chức Tăng Nghị, lại còn thăng cấp cho hắn trở thành nhân vật số một. Nhưng đó là nhằm cướp đoạt công lao của Tăng Nghị. Và hậu quả ông ta nhận rất thê thảm, thậm chí còn bị Phương Nam Quốc trong cuộc họp điểm danh thẳng tiến hành phê bình. Có thể thấy được Phương Nam Quốc tức giận đến cỡ nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Quốc Khánh hối hận vô cùng. Chính mình lúc ấy như thế nào lại nghĩ nhiều như vầy. Nếu biết sớm một chút thì cũng không đến mức phát sinh chuyện hôm nay, bị Phùng Ngọc Cầm trước mặt mọi người làm cho bẽ mặt. Hiện tại, sợ rằng tất cả các lãnh đạo của thành phố Long Sơn đều cho rằng chính mình đã đắc tội với Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc. Sau này sợ là uy vọng của mình ở thành phố Long Sơn sẽ xuống dốc không phanh.

Trần Quốc Khánh lúc này hận nhất là Lục Thế Hải. Không biết ông ta làm ăn như thế nào mà không nhìn ra Tăng Nghị.

Một người sống sờ sờ như vậy, xen lẫn trong tổ bình thẩm, không ngờ cũng nhìn không ra. Nếu trước tiên hướng ông báo cáo, thì không đến mức ở thành phố lại rơi vào thế hoàn toàn bị động, muốn làm cái gì cũng trở tay không kịp.

Phó chủ tịch thành phố Lục Thế Hải căn bản không biết Tăng Nghị. Ông ta còn không biết chính mình đã bị Trần Quốc Khánh ghi hận trong lòng. Lúc này, ông ta đang dẫn tổ bình thẩm đến bệnh viện nhân dân huyện. Đây là trạm thứ nhất.

Phùng Ngọc Cầm cũng không tham gia vào đoàn xe của tổ bình thẩm. Bà cùng đi với Tăng Nghị đến huyện Nam Vân. Bà muốn đến Trường Ninh Sơn để thăm Địch lão.

Cục trưởng cục Công an thành phố Long Sơn Tào Lượng nhận lệnh, âm thầm tiến hành công tác bảo vệ cho Phùng Ngọc Cầm. Ông ta đi theo đằng sau xe của Tăng Nghị, đến dưới chân núi cũng không thấy dừng lại, trực tiếp lên thẳng trên núi thì lập tức trong lòng kinh ngạc không ngừng, thiếu chút nữa là lao xe của mình vào trong đám ruộng ven đường.

Chuyện ở Trường Ninh Sơn, là một Cục trưởng cục Công an thành phố, Tào Lượng cũng biết phong thanh một chút.

Cũng chính vì biết nên ông mới cảm thấy khiếp sợ. Trường Ninh Sơn hiện tại đề phòng nghiêm ngặt vô cùng. Đừng nói là mình, ngay cả Giám đốc sở Công an tỉnh đến đây cũng chỉ có tư cách dừng lại ở dưới chân núi. Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc đến đây cũng phải dựa theo trình tự kiểm tra, chờ đợi bên trong thông báo.

Tăng Nghị rốt cuộc là có lai lịch gì. Cảnh vệ khi nhìn thấy xe của hắn, không ngờ cũng không ngăn đón. Tăng Nghị chỉ hạ cánh cửa kính xe, giải thích hai câu là có thể đưa Phùng Ngọc Cầm lên núi.

Tào Lượng cũng không phải thằng ngốc mà cho rằng đại nhân vật ở trên núi đã rời khỏi nên mới buông lỏng. Nếu đã rời khỏi thì Phùng Ngọc Cầm còn đến đây làm gì.

Nghĩ tới điều này, Tào Lượng vui sướng vô cùng. Về sau nhất định phải tìm một cơ hội tiếp cận Tăng Nghị, làm quen để sau này có thể tiếp cận được nhân vật thông thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui