Thủ Tịch Ngự Y

Tô Kiện Thuần túm lấy áo của Tôn Vân Thủy, một bàn tay vung lên, lập tức trên mặt Tôn Vân Thủy in hằn năm dấu tay. Ngay cả cái cặp mắt kính cũng bay ra ngoài, trúng tường bể nát. Tô Kiện Thuần còn muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Tăng Nghị đè lại.

- Loại người như thế này nếu đánh chết y thì tiện cho y quá. Phải để cho y thể nghiệm sự thống khổ của người khác mà y đã gây ra.

Tô Kiện Thuần nắm tay chặt đến nỗi máu tụ lại. Y thật sự muốn một quyền đánh chết cái gã bác sĩ khốn kiếp này. Nưng đánh chết thì đã sao? Chính mình không nên vì một người không đáng giá mà đền mạng. Tăng Nghị đẩy Tô Kiện Thuần ra, lạnh lùng nhìn Tôn Vân Thủy:

- Tôn Vân Thủy, anh còn cái gì để nói nữa?

Tôn Vân Thủy không có mắt kính, trước mắt đều là một khoảng sương mênh mông. Y tận lực hét lên:

- Các người làm nhiễu loạn trật tự của bệnh viện. Tôi sẽ đi tố cáo các người. Tôi muốn các người phải trả giá.

Tăng Nghị thần sắc bi thương nói:

- Tăng Nghị tôi mười bốn tuổi đã xuất sư hành nghề y. Mỗi ngày đều giống như đang giẫm lên miếng băng mỏng. Sợ bởi vì sự liều lĩnh của mình mà làm chậm trễ việc chữa trị cho người bệnh. Người bệnh đã đem cả sinh mạng của mình phó thác cho thầy thuốc. Đối mặt với sự phó thác đấy, bất cứ một người thầy thuốc nào lại dám không kinh sợ. Tôn Vân Thủy anh cũng là một người thầy thuốc, nhưng trong anh đã có lương tâm của một người thầy thuốc chưa?

Tôn Vân Thủy trong lòng thầm mắng chó má.

- Chẩn đoán và phương án trị liệu đều chiếu theo quy trình chế định của bệnh viện. Người nhà các người cũng đã ký tên vào biên bản chấp nhận điều trị. Hiện tại muốn trách bố sao? Biết như vậy thì lúc đó tôi không thèm trị liệu cho đứa nhỏ này. Tôi chính là mềm lòng nên mới bị các người cắn ngược trở lại.

Tăng Nghị chỉ biết người này chẳng còn cách nào để nói. Y chẳng khác nào một gã đồ tể, trái tim băng giá khiến cho người ta phải kinh sợ. Tăng Nghị từ trong lòng bàn tay phóng ra một cây kim châm, trong lòng có chút bi ai. Cây kim châm này trước kia hắn chỉ dùng để chữa bệnh cứu người, hôm nay lại dùng để trị một gã thầy thuốc không còn lương tâm.

- Tôi đã thông báo cho sở Y tế và Ủy ban giám định khám chữa bệnh. Bọn họ sẽ chứng minh anh trong sạch hay không.

Tăng Nghị cười lạnh. Tôn Vân Thủy vừa nghe thì chửi ầm lên:

- Cậu có báo lên bộ Y tế tôi cũng không sợ. Các người là từ việc không đâu đến làm náo loạn bệnh viện. Nên bị bắt đưa tới bệnh viện tâm thần thì hay hơn.

Tôn Vân Thủy thật đúng là không biết sợ. Hiện tại nhiều bệnh viện đều làm như vậy. Nếu sở Y tế có xử lý cũng xử lý không hết, ngược lại chẳng khác nào gièm pha chính mình.

- Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân. Không nhìn thấy được tâm của người tốt…

Lời còn chưa nói hết thì Tăng Nghị đột nhiên đã bóp cổ Tôn Vân Thủy.

- Cậu muốn làm gì thế, muốn làm gì thế?

Tôn Vân Thủy ánh mắt kinh hoàng, hét lớn, muốn tránh khỏi tay của Tăng Nghị, nhưng toàn thân không có một chút khí lực.

- Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám làm như vậy với tôi thì cậu phải trả giá đó.

Tăng Nghị lúc này đột nhiên buông lỏng đôi tay của mình. Tôn Vân Thủy liền cảm giác thở được. Chính mình ho khan hai tiếng, sau đó khẩn trương sờ lên cổ họng. Tôn Vân Thủy hồi phục lại tinh thần, còn tưởng rằng Tăng Nghị bị lời nói của mình uy hiếp, nên tiếp tục quát:

- Các người có biết làm náo loạn ở đây chính là có kết cục như thế nào không? Tôi nói cho các người biết, ít nhất là phải cải tạo một năm. Hiện tại ngoan ngoãn buông tay còn kịp, mau trả hết tiền viện phí rồi cút đi. Sau này xem các người còn đến bệnh viện gây rối nữa không.

- Tôi thích náo loạn lên đấy, như thế nào?

Tô Kiện Thuần lại tát Tôn Vân Thủy thêm một cái nữa, khiến cho y lảo đảo, thiếu chút nữa là đụng phải cái bàn làm việc phía sau.

- Khốn kiếp! Tôi nói cho các người biết, việc hôm nay tôi không để yên đâu.

Tôn Vân Thủy bị đánh đến tức điên:

- Các người đừng hòng thoát khỏi chỗ này.

Tăng Nghị vẻ mặt lạnh lùng, quấn cây kim châm quanh ngón tay của mình. Lúc này hắn nhìn Tôn Vân Thủy giống như nhìn con lợn đang nằm trên thớt.

Phanh! Cửa phòng bị người đá văng. Một số bảo an liền vọt vào, dùng côn cảnh sát quơ quơ, quát mắt:

- Đồ chó mù, không biết đây là đâu sao mà đến đây gây rối. Các người không muốn sống nữa à?

Một bảo an đi vào, tiến đến trước mắt Tôn Vân Thủy, ân cần hỏi:

- Chủ nhiệm Tôn, ngài không việc gì chứ?

Tôn Vân Thủy bụm miệng, thầm nghĩ bố như vậy mà không giống có việc gì sao? Răng cỏ đều bị xóa sạch.

- Mau bắt đám người này lại cho tôi, đưa đến đồn công an.

Gã bảo an lập tức quát:

- Còn đứng thất thần ra đí làm gì. Mau bắt hết lại cho tôi. Ngay cả Chủ nhiệm Tôn mà cũng dám đánh. Bố xem thử xương cốt các người cứng hay là côn của bố cứng. Mau đánh tụi nó thành tàn phế cho tôi.

Gã bảo an còn chưa nói hết thì Tô Kiện Thuần đã nhấc chân lên, một cước đá vào tên bảo an khiến gã bay ngược ra ngoài, trực tiếp ngã xuống mặt đất, tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch không nói được câu nào. Ngay cả rên cũng rên không nổi. Tô Kiện Thuần lại đánh gãy hết những cái móc trên nửa thanh cây treo áo, tạo thành một cái ống, sau đó đâm xuống sàn nhà nói:

- Có ai dám đến đây không?

Đám nhân viên bảo an bị dọa cho sợ hãi. Cái móc áo đó tuy nhỏ, nhưng không ngờ người này lại dùng tay không chặt đứt thì mọi người cảm thấy cả người lạnh toát. Nếu chính mình xông lên thì nói không chừng cánh tay sẽ bị xé đứt. Lập tức ai cũng không dám hướng lên, chỉ biết giơ côn cảnh sát ra uy hiếp.

- Có biết đây là chỗ nào không? Đây là bệnh viện cứu người. Các người dám đến làm nhiễu loạn trật tự của bệnh viện, chính là trọng tội.

Tôn Vân Thủy lúc này gào lên:

- Đối phó với đám người này tuyệt không nhân từ. Cứ xuống tay cho tôi.

Đám nhân viên an ninh thấy Tô Kiện Thuần dũng mãnh như thế, không ai dám tiến lên. Chẳng lẽ vì câu nói của Tôn Vân Thủy mà khiến cho tay chân của mình bị gãy sao? Liếc mắt nhìn tên bảo an đang hôn mê kia, đám nhân viên bảo an không ai dám hó hé.

- Tôn Vân Thủy, có muốn tôi thay cậu báo cảnh sát hay không?

Lúc này bên ngoài lại truyền đến giọng nói uy nghiêm. Tôn Vân Thủy vừa nghe thì liền mò mẫm cặp mắt kính của mình trên mặt đất. Đây là giọng nói của Viện trưởng bệnh viện. Y cuối cùng mò được cặp mắt kính nhưng nó đã bị bể nát. Tôn Vân Thủy đành phải vứt bỏ, khẩn trương đi đến trước mặt Viện trưởng:

- Viện trưởng, ngài xem những người này thật là đáng giận. Chẳng những đến gây náo loạn cho bệnh viện, mà còn làm hư hỏng của công, ẩu đả nhân viên bệnh viện. Quả thật là coi trời bằng vung, nhất định phải nghiêm trị.

Viện trưởng nét mặt bình tĩnh, quát:

- Đứng qua một bên cho tôi. Có phải làm loạn hay không còn cần phải xem lại.

Sau lưng Viện trưởng lúc này còn có một đám người khí thế không tầm thường, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng. Hoàng Xán nói:

- Viện trưởng Kim, ai là Tôn Vân Thủy vậy?

Tôn Vân Thủy giật mình. Những người này y đều biết, đều là những nhân sĩ có quyền uy trong giới y học tỉnh Đông Giang. Ngoài ra, còn có những người làm quan lớn cấp phó tỉnh nữa.

- Hoàng lão, tôi chính là Tôn Vân Thủy.

Tôn Vân Thủy lập tức thắt lưng cong lại, trên mặt nở nụ cười, chẳng khác gì một miếng thịt đầu heo kho tàu, trông không giống nụ cười lúc nào.

- Chúng tôi nhận được trách cứ của người bệnh, nói là cậu chẩn lầm bệnh, trị liệu quá độ. Hiện tại, sở ủy thác chúng tôi đến làm giám định và điều tra. Hy vọng cậu có thể phối hợp.

Hoàng lão nói xong. Tôn Vân Thủy liền nhìn người này sửng sốt, sau đó mới khó khăn nuốt nước miếng. Những người này đều là chuyên gia của cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh, bình thường đều xem bệnh cho lãnh đạo cấp tỉnh ủy, cao giá vô cùng. Hôm nay tập thể lại xuất hiện ở đây, hẳn là không phải hội chẩn cho một căn bệnh nào đó chứ?

- Đấy đều do bọn họ nói xấu. Hoàng lão không nên tin tưởng.

Tôn Vân Thủy ngoài miệng thì nói mạnh, nhưng trong lòng là một trận lạnh giá. Xong rồi, lần này chết chắc rồi. Viện trưởng Kim của bệnh viện Nhi cũng có chút sợ hãi. Tôn Vân Thủy rốt cuộc đã đắc tội với người nào, không ngờ đã đem toàn bộ đại lão trong giới y học Đông Giang tới đây. Nếu cậu muốn chết thì cũng không nên làm liên lụy đến tôi. Đại lão nếu như có thành kiến với ông thì cái chức viện trưởng kia sẽ chấm dứt ngay.

- Có phải hay không thì sau khi chúng tôi điều tra sẽ biết.

Hoàng lão lạnh lùng nhìn đối phương.

- Nếu như chúng tôi phát hiện cậu có hành vi nào trái với y đức thì chúng tôi sẽ yêu cầu bộ môn có liên quan nghiêm túc xử lý, tuyệt không nuông chiều.

Tôn Vân Thủy lập tức trước mắt tối sầm, run giọng nói:

- Hoàng lão, tôi trong sạch mà.

Tôn Vân Thủy lúc này thật sự là sợ hãi. Hoàng Xán nếu thật sự muốn ra tay thì hôm nay chính mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng được bỏ qua. Thật ra thì điều này cũng không sợ lắm, cùng lắm thì mình không còn làm bác sĩ nữa. Nhưng mấu chốt là trong phòng bệnh vẫn còn có không ít người do y trị liệu. Nếu để họ biết tin tức, làm náo lên thì chính mình chết không có chỗ chôn. Còn có những người bệnh đã xuất viện, nhưng vẫn chưa hết bệnh, nếu lần này bị bọn họ nắm được nhược điểm thì chính mình chẳng còn lời nào để nói. Tăng Nghị đang cầm trong tay kết quả xét nghiệp, kết quả kiểm tra, lại còn có biên lai viện phí. Hắn lại còn mời Hoàng lão và những vị lão đại gia trong giới y học chủ trì công đạo. Nếu để cho những chuyên gia này cẩn trọng kiểm tra báo cáo thì liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Tôn Vân Thủy cũng thật quá đáng. Tăng Nghị lúc này ôm lấy Tiểu Ny, nói:

- Nhìn xem, đây chỉ là một cô bé có bốn tuổi, hoạt bát, đáng yêu, thông minh lanh lợi. Nhưng mọi người xem thử con bé đã chịu đựng sự thống khổ như thế nào.

Nói xong, Tăng Nghị kéo hai ống tay áo của Tiểu Ny. Nhìn cánh tay chi chít lỗ kim, gần như không còn bất luận một chỗ nào có thể châm kim được nữa, sắc mặt của các chuyên gia đều biến đổi. Nếu không tận mắt chứng kiến thì rất khó tưởng tượng được lại có một người hạ độc thủ với một đứa bé như vậy. Trong số các chuyên gia cũng có một vị hơn năm mươi tuổi, trong nhà cũng có một đứa cháu bằng tuổi với Tiểu Ny, lúc ấy mắt liền đỏ lên, chỉ thẳng vào Tôn Vân Thủy nói:

- Quả thật là vô sỉ, khiến cho người ta giận sôi.

Viện trưởng Kim cũng là phía sau một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lần này là tiêu rồi. Họ Tôn kia quả thật là điên rồ. Có ai chữa bệnh như vậy sao? Con mẹ nó, không sợ gây ra tai họa chết người à? Còn Tôn Vân Thủy thì tay chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất. Y thật không nghĩ là mình lại có kết quả như thế này.

- Tôi….tôi chỉ là muốn chữa bệnh cho con bé…

Hoàng Thiên Dã lúc này cũng đã tới hiện trường, Y là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực não khoa. Trong lãnh vực này y có quyền lên tiếng. Cho nên Tăng Nghị đã gọi y tới. Hoàng Thiên Dã đã tiến hành kiểm qua, kết quả liền tức giận nói:

- Đây không phải là chẩn trị lầm. Đây căn bản là đem một căn bệnh không tồn tại, làm thành một căn bệnh tồn tại rồi điều trị một cách vô luân. Đây là hành vi trái y đức của một người bác sĩ. Nếu ở Nhật Bản thì loại thầy thuốc này sẽ bị đưa ra tòa án.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui