Thủ Tịch Ngự Y

Tốc độ xử lý của cảnh sát thủ đô cực kỳ cao, không đến ba phút đồng hồ, một chiếc xe tuần tra từ xa đã chạy tới hiện trường. Xuống xe là hai người cảnh sát một gầy một béo.

Nhìn hiện trường một người bị thương nằm đầy mặt đất, đến cả cảnh sát cũng phải hút một hơi lạnh run, nhìn trái nhìn phải mấy cái, lúc này một người mới đi tới hỏi:

- Ai báo cảnh sát?

- Đồng chí, là tôi báo.

Người tài xế ôm bụng chỉ vào một đống người đang nằm trên mặt đất, nói:

- Tôi lái xe đi ra từ Ngự Yến Cung liền gặp phải đám người này, cầm hung khí trong tay tập kích chúng tôi. Không chỉ đánh người còn đập phá xe, tôi không hề biết mấy người này.

Cảnh sát lại quay sang nhìn Tăng Nghị hỏi:

- Anh là ai?

Tài xế lập tức liền đáp lời:

- Vị này là… bạn của tôi, chuyện này không có liên quan gì đến anh ấy. Những người này tới tìm tôi đấy, người cũng là do tôi đánh!

Nhiều năm lăn lộn cậu ta cũng rút ra được một số điều quan trọng, trong đó chịu tiếng xấu thay cho lãnh đạo là một điều rất cơ bản. Bản thân cậu ta có thể coi là vượt qua thử thách, mấy lời này căn bản há miệng là ra.

Cảnh sát nhìn mấy tên côn đồ đang nằm rên rỉ trên mặt đất nói:

- Tất cả đều theo tôi về cục cảnh sát tiếp tục điều tra.

Cảnh sát cũng không phải kẻ ngu si, có thể tới Ngự Yến Cung ăn uống tất đều là thuộc cấp bậc lãnh đạo, người tài xế này xem ra là muốn thay lãnh đạo chịu trách nhiệm. Chẳng qua, người thanh niên này cũng quá lợi hại rồi đi, một người mà đánh bại năm, sáu tên côn đồ có mang theo hung khí, lại còn không bị thương một tý nào.

Tài xế vội hỏi:

- Bạn tôi chắc không cần phải đi chứ, tôi đi cùng đồng chí…

Người cảnh sát liền cau mày nói:

- Xin hãy phối hợp với việc điều tra của chúng tôi!

Nói xong, anh ta rút điện thoại ra gọi về cục yêu cầu điều người tới hỗ trợ, một chiếc xe chắc chắn là chở không hết được từng này người quay về cục rồi.

- Đồng chí cảnh sát, bạn của tôi còn có việc gấp, mọi chuyện không có liên quan gì tới anh ấy…

Tài xế hối hận, đáng lẽ lúc nãy phải để cho Phó chủ nhiệm Tăng đi trước mới phải.

Tăng Nghị chặn lại tài xế, nói:

- Không sao, cùng đi tới cục một chuyến đi, tôi cũng muốn được biết, rốt cục mấy người này là ăn gan hùm mật gấu hay cái gì mà có gan tới gây sự!

Tài xế biết quan hệ của Tăng Nghị ở thủ đô này rất rộng, nhưng mà dù sao đây cũng là thủ đô, một viên gạch mà ném xuống, mười người thì có đến chín là hoàng thân quốc thích, ai biết những người này có địa vị như thế nào nữa. Nhân lúc thời gian đi tới cục cảnh sát, tài xế vội gọi điện thoại tới văn phòng lưu trú tại thủ đô nói sơ qua mọi chuyện.

Lưu Phát Sinh sau khi nhận được điện thoại liền vội vàng đi tìm Đường Hạo Nhiên bàn bạc. Tuy rằng biết Tăng Nghị ở thủ đô này có năng lực rất cao, nhưng dù sao đây cũng là quý nhân trong mắt Bí thư Phương, Lưu Phát Sinh phải thể hiện ra rằng bản thân mình cũng rất coi trọng nhân vật này. Đây là vấn đề về thái độ.

Đường Hạo Nhiên kinh hãi

- Chuyện gì xảy ra, bây giờ Tăng Nghị đang ở đâu?

- Cụ thể là chuyện gì thì bây giờ còn chưa biết rõ được. Địa điểm xảy ra chuyện là ngay của chính của Yến Ngự Cung, chỗ đó thuộc sự quản lý của đồn công an Hoa Lộ. Nếu không thì để tôi tìm người có quan hệ để trước đưa Phó chủ nhiệm Tăng trở về đã.

Lưu Phát Sinh nói.

Đường Hạo nhiên coi như tương đối bình tĩnh. Anh ta biết Tăng Nghị có tính cách như thế nào. Hắn là kẻ không có việc gì mà đi gây sự. Cho dù nổi lên xung đột thì chắc chắn cũng không phải là bên sai phạm, điều này thì có thể yên tâm. Chỉ tiếc đối với chuyện phải vào cục cảnh sát như thế này, dù sao cũng không dễ nghe, đặc biệt là đối với những người nằm trong cái chế độ truyền thống này mà nói, họ đều cực kỳ chú trọng tới danh tiếng của bản thân. Nếu như để cho mấy người trong văn phòng lưu trú tại thủ đô đi hỏi thăm, vậy chuyện này chắc chắn sẽ lan rộng, đến lúc đó khẳng định sẽ biến thành tìn đồn không hay ho gì.

- Không cần, tôi tự mình đi qua!

Đường Hạo Nhiên nhanh chóng đi giày, đồng thời rút ra điện thoại, tìm số của Long Mỹ Tâm. Long Mỹ Tâm là nhân vật anh chị tại thủ đô, loại chuyện này thì để cho Long Mỹ Tâm đi giải quyết là hay nhất.

Long Mỹ Tâm lúc này cũng mới vừa nằm ngủ. Hôm nay Long gia cũng không ngoại lệ mà tổ chức một bữa tiệc gia đình mở rộng, không khi náo nhiệt không gì sánh được. Long Mỹ Tâm lăn lộn rồi nửa ngày mới bò ra khỏi giường, thấy số điện thoại hiện lên là của Đường Hạo Nhiên, cô có chút khó hiểu, cho đến khi chuông điện thoại vang lên hồi cuối cùng, cô mới nghe điện: “Alo.”

Đường Hạo Nhiên lập tức nói:

- Tiểu thư Mỹ Tâm sao? Tôi là Đường Hạo Nhiên.

Long Mỹ Tâm “Ừ” một tiếng, chờ Đường Hạo Nhiên nói tiếp.

- Thực xin lỗi vì đã làm phiền cô lúc khuya khoắt như thế này! Tăng Nghị tối hôm nay tới Ngự Yến Cung ăn tối, lúc đi về bị một đám côn đồ vây lại, còn đánh nhau, bây giờ có lẽ đang ở đồn công an đường Chấn Hoa.

Long Mỹ Tâm ngay lập tức liền ngồi dây:

- Chuyện xảy ra khi nào? Vì sao bây giờ mới báo?

- Tôi cũng vừa mới nhận được tin báo, bây giờ cũng đang trên đường tới đó…

- Không nói nữa, bây giờ tôi đi luôn qua đó.

Long Mỹ Tâm không đợi Đường Hạo Nhiên nói xong liền tắt điện thoại, đứng dậy đi lấy quần áo, đồng thời cũng suy nghĩ xem nên gọi điện thoại cho ai.

Lấy quan hệ của Long Mỹ Tâm ở thủ đô, cô có thể gọi thẳng tới bộ công an, một cái cục cảnh sát nhỏ bé ở thủ đô càng không cần bàn, thậm chí gọi tới bên Địch lão chỉ sợ còn điều động đến cả đoàn cảnh vệ. Thế nhưng suy nghĩ kỹ thì, Long Mỹ Tâm đột nhiên cầm điện thoại lên gọi cho cậu của mình là La Cương Vĩnh:

- Cậu, là cháu!

La Cương Vĩnh bây giờ thực ra còn chưa ngủ. Buổi tối ông ta tới tham gia tiệc Trung Thu gia đình của Long gia. Trong bữa tiệc, ngoại trừ chị gái ông cùng với Long Mỹ Tâm, những người khác đều chỉ đối xử rất khách sáo và lãnh đạm với ông. Điều này khiến cho ông có chút bực mình. Sau khi trở về cũng không ngủ được liền ngồi trong thư phòng uống trà, chuẩn bị tĩnh tâm rồi viết mấy chữ:

- Mỹ Tâm sao, muộn thế này còn gọi điện thoại cho cậu, có phải có tâm sự gì muốn nói với cậu không?

- Cậu, cháu chỉ nói ngắn gọn thế này, ở cửa Ngự Yến Cung tối này đã xảy ra một vụ ẩu đả nghiêm trọng, chuyện này có liên quan tới Tăng Nghị. Anh ấy hiện tại có lẽ đang ở đồn cảnh sát đường Chấn Hoa.

Long Mỹ Tâm nói tiếp xong, sợ cậu của cô không rõ, nói thêm một câu:

- Tăng Nghị lần này tới thủ đô là được Địch lão mời tới!

- Cậu hiểu rồi.

La Cương Vĩnh thế nào lại không hiểu được, khách được Địch lão mời tới lại bị người tới gây sự, chỉ bằng điểm này, cũng là đã đủ rồi.

- Cảm ơn cậu!

La Cương Vĩnh tắt điện thoại, gọi người chuẩn bị xe, sau đó liền mặc lên người bộ quân phục thiếu tướng của mình, sau đó lại cầm điện thoại, bấm một dãy số, trầm giọng nói:

- Tôi là La Cương Vĩnh! Bây giờ tôi lệnh cho cậu, mang theo một trung đội bằng tốc độ nhanh nhất tới đồn công an đường Chấn Hoa. Cho tới khi tôi đến, không được để cho bất kỳ một người nào rời khỏi đó.

Nói xong, La Cương Vĩnh đội mũ của mình lên, bước chân vững trãi đi khỏi thư phòng, trong ánh mắt mang theo sát khí lạnh thấu xương.

La Cương Vĩnh là một vị tướng quân rất xuất sắc, nhưng ngay tại lần đầu tiên gặp được Địch lão, có lẽ bởi vì gặp được vị thần trong lòng, nên ông ta thể hiện khá câu nệ. Điều này làm cho Địch lão khó chịu, cho rằng La Cương Vĩnh bản thân không có sự uy phong của một người quân nhân!” Binh hùng hùng nhất cá, tương hùng hùng nhất oa.”. Địch lão cho rằng binh lĩnh kém cỏi nhất là loại binh quá chậm chạp nhu nhược. Chuyện mưu lược là của tham mưu và tú tài phải làm, còn tướng lĩnh phải làm, chính là trong vô số những hướng lựa chọn quyết định thật nhanh một cái.

Vì vậy, khi ấy, Địch lão bỏ qua La Cương Vĩnh. Ông tuyệt đối sẽ không để một kẻ bao cỏ ngồi lên vị trí mà nó không nên ngồi. Bây giờ, La Cương Vĩnh sẽ dùng sự thật để nói cho Địch lão, chính mình rốt cuộc có sự uy vũ của một người quân nhân hay không.

Núi Vũ Tuyền, biệt thự họ Địch.

Địch lão đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa vang dội của Trương Kiệt Hùng đánh thức. Ông biết Trương Kiệt Hùng là một người rất ổn trọng, nếu không phải việc gấp, chắc chắn sẽ không quấy rầy mình lúc nửa đêm, vì vậy ông hô một câu:

- Vào đi!

Trương Kiệt Hùng mở cửa đi vào, bật lên một chiếc đèn bàn sáng dịu, nói:

- Lão thủ trưởng, Thứ trưởng Thường của Thường gia ở đối diện tới.

Địch lão liền rời khỏi giường, mặc áo ngủ mà Trương Kiệt Hùng đưa tới, cất bước đi ra ngoài.

Thường Thắng Ý lúc này đang đứng trong phòng khách của Địch gia, khuôn mặt lo lắng, thấy Địch lão đi ra liền bước vội lên trước:

- Địch lão, đã quấy rầy ngài rồi!

Địch lão khoát tay chặn lại, trên mặt cũng không thể hiện cảm xúc:

- Nói chuyện đi!

Nói xong, ông đi tới chỗ ghế trúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui