Thủ Tịch Ngự Y

Con mắt của Trần Thuyết Phong đúng là rất nhạy. Ngày hôm đó ông ta đã nhìn ra được rất rõ, Tăng Nghị vì muốn tăng tốc độ hồi tỉnh của đứa bé liền rút kiêm châm ra, nhưng sau đó lại đổi thành lọ thuốc. Trình tự này đã nói rõ mọi vấn đề. Người thầy thuốc ra tay, chính bản thân họ đã nắm chắc trong lòng bàn tay rồi.

Tăng Nghị liền nói:

- Ngày hôm đó mạo muội ra tay, Trần lão đừng để bụng!

Trần Thuyết Phong cười nói:

- Muốn tôi không trách cũng được, lọ thuốc hôm đó của cậu, có thể lấy ra cho tôi xem qua có được không?

- Dĩ nhiên là có thể rồi.

Tăng Nghị cười, lấy tay luồn vào trong túi, lấy ra một tờ giấy, hai tay đưa cho Trần Thuyết Phong, cười nói:

- Xin ngài chỉ giáo!

Trần Thuyết Phong nhận lấy tờ giấy, liền mở ra xem, không kềm được sự kinh ngạc. Quả nhiên ở phía trên có ghi là một phương thuốc, phía dưới tỉ mỉ ghi chú lượng thuốc. Trường hợp nào nên dùng, trường hợp nào không nên dùng, toàn bộ đều ghi chép rất rõ ràng.

- Đây là……

Trần Thyết Phong có chút không dám tin. Tăng Nghị có thể đem phương thuốc thần có thể xúc tiến nhanh hiệu quả đưa cho ông ta như thế này.

- Tôi ngẫu nhiên có thể có được phương thuốc này, cũig không có cơ hội để kiểm chứng. Trần lão bình thường bó xương cho bệnh nhân, nhất định là sẽ có lúc dùng đến phương thuốc này. Đúng lúc kiểm chứng xem phương thuốc này có hiệu quả hay không. Đến lúc còn phải phiền anh Trần đây đem kết quả kiểm chứng nói cho tôi biết, vãn bối vô cùng cảm kích!

Tăng Nghị cười nói.

Trần Thuyết Phong nào có thể nghe không ra lời Tăng Nghị đang nói là giả chứ. Phương thuốc này nếu như vô hiệu, Tăng Nghị làm sao có thể để phương thuốc này để trong hòm y mang theo bên người. Mình làm tiền bối lại phải tham khảo phương thuốc của vãn bối thật là đáng xấu hổ. Tăng Nghị là cố tình nói như vậy là để giúp mình hoá giải sự xấu hổ.

- Vậy thì tôi giúp cậu kiểm chứng thử nhé. Nếu như kết quả tôi không nói với cậu thì lúc đó cậu phải tự đến thủ đô hỏi tôi!

Trần Thuyết Phong cười rồi đem phương thuốc cất đi.

Tăng Nghị cũng cười, nói:

- Nếu như có cơ hội đi đến thủ đô thì nhất định là sẽ đến làm phiền Trần lão đây.

- Không phải là nếu mà là nhất định phải đến!

Trần Thyết Phong trừng mắt lên nhìn Tăng Nghị:

- Cậu để tôi giúp cậu kiểm chứng phương thuốc, nếu như không tự mình đến lấy kết quả thì thật là không có thành ý rồi! Cậu nói có đúng không? Haha.

- Vâng!

Tăng Nghị cười nói:

- Vậy thì tôi nhất định phải đến thủ đô làm phiền Trần lão đây rồi.

- Uhm, vậy thì hãy thường xuyên đến làm phiền nhé!

Trần Thuyết Phong cười nói.

Buổi chiều của hội thào nghiên cứu châm cứu, Tăng Nghị căn bản là không nghe thấy gì cả. Bởi vì Trần Thuyết Phong căn bản là người ngoài nghề, hai người ngồi ở phía sau, Tăng Nghị căn bản là phải giúp Trần Thuyết Phong giải thích những nguyên tắc cơ bản của thuật châm cứu, những biện pháp thông thường cùng với nguyên lý trị bệnh.

Lúc hội thảo nghiên cứu nhanh chóng kết thúc, Trương tổng vội vàng bước vào, đến bên Tăng Nghị nói nhỏ:

- Cậu đi xuống xem với. Ở dưới lầu có một bệnh nhân, tôi thấy tình hình có vẻ không ổn lắm.

Tăng Nghị cáo từ Trần Thuyết Phong rồi đứng dậy, cùng với Trương tổng đi ra ngoài.

- Là bệnh nhân gì vậy?

Đi ra ngoài cửa Tăng Nghị liền hỏi.

- Một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, hơi mập, được khoảng bảy, tám người con trai khiêng vào, bảo an không ngăn lại.

Trương tổng có một chút lo lắng, nói:

- Xem ra rất nghiêm trọng, cổ họng và khí quản kéo lên kéo xuống, kêu ô ô. Sắc mặt tím xanh, dường như rất khó thở. Tôi thấy không được rồi, liền chạy lên nói với cậu!

Tăng Nghị cau mày, trường hợp này là thuộc loại bộc phát nặng. Nếu đổi lại là người thường, phải sớm đưa vào bệnh viện, chỉ sợ mình chạy quá chậm. Thế nào lại đưa đến khách sạn mà còn làm náo loạn lên nữa. Tăng Nghị chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Thiệu Hải Ba lúc sáng, không lẽ đúng là có người muốn đến quấy phá.

- Người được đưa đi đâu rồi? Tôi muốn đi xem!

Tăng Nghị hỏi.

- Đi vào tầng lầu thứ tư, hẳn là muốn đến chỗ Phan giáo sư!

Trương tổng cảm thấy chuyện này không ổn, liền có cảm giác không hay. Trong số các vị chuyên gia toạ chấn lần này thì y thuật của Phan Bảo Tấn là yếu hơn một chút, còn lại mấy người đều là những danh thủ quốc gia vượt trội. Nhưng đối phương hỏi cũng không cần hỏi, liền đi lên lầu bốn nơi căn phòng nhỏ mà Phan Bảo Tấn đang toạ chấn. Phải biết rằng toạ chấn ngày hôm nay, còn có Hoàng Xán. Kinh nghiệm của Hoàng Xán so với Phan Bảo Tấn phong phú hơn nhiều.

Hai người vừa đi đến lầu bốn, thang máy mở ra, liền nghe thấy tiếng của Vương Bưu:

- Các người làm cái gì vậy? Tại sao lại tự tung tự tác tự mình chạy đến đây? Phan giáo sư rất bận, chỉ tiếp những bệnh nhân đã lấy số rồi, các người đã lấy số chưa?

Có người nói:

- Chúng tôi không có lấy số! Chúng tôi nghe nói giáo sư Phan ở nơi này tiếp chấn liền đi đến đây. Anh xem người cũng đã đưa đến đây rồi, xin giáo sư Phan mở lòng từ bi, hãy nhanh giúp xem bệnh!

- Không được, nếu ai cũng làm như vậy, thì những bệnh nhân đã lấy số rồi có còn được xem bệnh nữa hay không!

Vương Bưu quát lớn:

- Đi mau, đi mau!

- Hãy dàn xếp một chút đi. Chúng tôi không có lấy số, nhưng giáo sư Phan cũng không thể thấy chết mà không cứu. Anh xem người bệnh đang bị như thế này!

- Đúng vậy, bất cứ trường hợp nào đều phải xem bệnh nặng nhẹ mà cấp cứu nữa! Người chúng tôi đã đưa đến đây, nếu như phải đưa đến bệnh viện, trên đường đi có xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?

- Đúng là muốn sinh chuyện, đối với danh tiếng của giao sư Phan thật là không hay chút nào!

- Ở đây không phải là bệnh viện, cũng không phải là cấp cứu gì? Là tự các người nhắm mắt xông đến, không có liên quan gì đến giáo sư Phan!

Vương Bưu không còn kiên nhẫn xua tay nói:

- Mau đi đi, đừng làm chậm trễ việc của các người.

Lúc này người ngồi bên ngoài chờ tiếp chấn còn hơn mười người, nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, liền giúp cầu xin, nói:

- Vị tiểu thầy thuốc, anh đi nói với giáo sư Phan, nếu như không khám bệnh, sợ là người này không ổn rồi.

- Phải rồi, nhìn đi!

Con người đều có lòng trắc ẩn, mặc dủ là tự họ mang người bệnh đến đây, nhưng mọi người vẫn là có lòng độ lượng. Suy cho cùng mạng người là chuyện lớn, đâu có thể lấy ra làm trò đùa.

Vương Bưu vẫn là không đồng ý. Anh ta làm bác sĩ có thể là không xứng với chức trách của mình, nhưng vẫn là rất xứng với chức trách của người trợ lý. Anh ta nên giúp giáo sư Phan mang hết tất cả những phiền phức mang ra bên ngoài nói:

- Không được, không được, giáo sư Phan rất bận. Hôm nay vì tiếp chấn,mà đến cả cơm trưa cũng không có ăn, không còn thời gian để mà trị bệnh cho nhiều người như vậy. Mọi người hãy nhanh ra ngoài đi.

- Người này làm sao vậy?

Liền có người tức giận nói:

- Những người lấy số rồi đều đồng ý để cho tôi khám bệnh trước, tại sao giáo sư Phan lại không khám bệnh cho tôi chứ?

- Phải đó! Chẳng lẽ vị danh y nổi tiếng như vậy, lại thấy chết mà không cứu sao?

- Vậy thì, nếu như anh nói giáo sư Phan không phải là bác sĩ, vậy thì chúng tôi sẽ lập tức đi!

- Là bác sĩ thì không thể thấy chết mà không cứu!

Có người nói như đinh đóng cột.

Không khí ở hiện trường lúc này nóng lên. Mấy người đó liền đẩy Vương Bưu ra, liền mang bệnh nhân của mình đưa vào trong phòng hội nghị.

Trương tổng rất lo lắng, Ông ta không lo lắng chuyện khác, chỉ là lo lắng người bệnh đó sẽ xảy ra chuyện tại khách sạn. Nếu như để truyền ra ngoài, làm sao có ai dám đến đây để ăn cơm nữa!

Lúc đó cửa phòng hội nghị mở ra, giọng của Phan Bảo Tấn truyền ra ngoài:

- Tiểu Vương, ở bên ngoài có chuyện gì vậy? Không biết là tôi ở trong này đang chẩn bệnh hay sao?

Vương Bưu dùng hết sức của mình đẩy gã đàn ông kia ra nói:

- Giáo sư Phan, có một nhóm người đến đây, còn có bệnh nhân muốn cấp cứu. Họ không có lấy số, lại còn muốn xông vào bảo giáo sư chữa trị, tôi ngăn cản không cho họ vào!

Bên trong ngừng lại một chút, giáo sư Phan bước ra bên ngoài, nói:

- Bệnh nhân ở đâu?

Mấy người đàn ông kia nói to:

- Ở đây!

Phan Bảo Tấn liền đi lại phía người phụ nữ trung niên đó. Như Trương tổng miêu tả hơi thở dồn dập, giống như là gần chết vậy. Bên cạnh không biết ai tìm ra bình ô xi, đưa vào mũi bà ấy. Phan Bảo Tấn vừa xem, đã cảm thấy lo lắng. Đây chính là bệnh bộc phát nặng, vì thế ông ta liền nhanh chóng cúi xuống kiểm tra tình hình của bệnh nhân.

Người phía sau thấy Phan Bảo Tấn đồng ý trị, liền nói:

- Giáo sư Phan không hổ là danh y, nhân tâm nhân thuật!

Vương Bưu tức giận, cảm thấy giống như là đang nói hắn vậy.

Phan Bảo Tấn đưa tay bắt mạch, vừa tỉ mỉ quan sát tình hình biểu hiện của bệnh nhân. Không có một vết thương gì khác, xem ra không giống như là bị ngoại thương, giáo sư nói:

- Đỡ bà ta ngồi dậy, tôi kiểm tra phía sau lưng!

Liền có một người đến phía trước, đỡ người phụ nữ này ngồi dậy.

Vương Bưu bước lại kiểm tra xem, nói:

- Giáo sư Phan, đầu của bệnh nhân không có bị thương, phía sau lưng cũng không có.

Phan Bảo Tấn gật đầu, chuyên tâm bắt mạch, xem rốt cuộc là loại bệnh gì. Ai biết chuyện lạ lúc này đang phát sinh ra. Người phụ nữ đó đột nhiên thở bình thường, lúc nãy thở cũng thở không nổi, giờ thì xem, thần sắc tốt hơn rất nhiều.

- Tốt lắm!

Người bên cạnh lập tức nhìn thấy, vui mừng nói:

- Giáo sư Phan đúng là một danh y, vừa ra tay đã trị khỏi bệnh!

Phan Bảo Tấn có một chút thất thần, là chuyện gì đây. Bản thân mình đến nguyên nhân bệnh cũng chưa tìm ra, lại càng chưa thể ra tay chữa trị, bệnh nhân này lúc nãy mới vừa không ổn, vậy mà đột nhiên lại khoẻ trở lại!

- Nhìn thấy chưa, danh y đúng là danh y. Tôi mở to hai mắt, đều chưa thấy có chữa trị gì, nhưng bệnh nhân này đã khoẻ rồi!

Có người khen:

- Chúng tôi hôm nay lấy số của giáo sư Phan là tìm đúng người rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui